[BÁCH HỢP] Đóa Hồng Đen Trong Gió
Đồng Liêu, 15/12/2023..
"Ba, mẹ!
Khi ba mẹ đọc được lá thư này có lẽ con đã ở một nơi rất xa rồi. Con gái bất hiếu, xin thứ lỗi cho con không thể phụng dưỡng ba mẹ, ngược lại quãng đời về sau phải để ba mẹ nhung nhớ con..
Ba mẹ biết không?
Mãi đến giây phút này, con mới có can đảm để bộc bạch hết những điều con giấu kín bấy lâu..
Từ trước đến giờ, nói không điêu ngoa thì.. Con tự hào bản thân là một đứa trẻ hiểu chuyện..
Lúc nhỏ khi con vừa biết đi, ba mẹ đã gửi con và em trai cho ngoại mà đi làm ăn xa. Là chị lớn con nhận thức được trách nhiệm bổn phận của mình phải gánh vác những gì. Con không cho phép mình yếu đuối, có lẽ vì thế mà ba mẹ nghĩ con mạnh mẽ, con tự lập, rồi thiếu sự quan tâm. Không một ai hỏi con cần gì muốn gì, mọi chuyện xảy ra trên đời con phải tự đối mặt và giải quyết. Một phần, con không muốn ba mẹ lo lắng, và một phần là vì cái tính hướng nội của con, con trầm tính, con ít nói.
Biết gia đình nghèo khó nên con không dám đòi hỏi..từ quần áo sách vở đi học đều toàn là đi xin, con chưa hề biết sắm cho mình một món đồ mới là gì. Đi học cũng chỉ được vài ngàn trong túi, nhiều lúc thấy bạn mình ăn sang mà con thèm lắm..Nhiều đứa khinh thường con, trước mặt cười nói vui vẻ..nhưng sau lưng không hề coi trọng con một xíu nào.. Người ta đi học, bị bắt nạt đã vội chạy về mách ba mẹ.. còn con chỉ cam chịu thôi.
Nhưng rồi con cũng kệ, con chú tâm vào học, con không muốn thua kém bạn bè, không muốn ba mẹ phải khổ..Thậm chí học trường Dân Tộc nội trú được tiền thưởng con cũng gửi về, ra trường đi làm được một năm kham khổ, cần kiệm cũng gửi về nhà..càng phải nổ lực để ba mẹ tự hào vì có đứa con ngoan học giỏi.
Mà ba mẹ ơi, ba mẹ có từng làm cho con tự hào chưa?
Khoảng thời gian con dậy thì, phát triển tâm sinh lý..cần có ba mẹ ở bên dạy dỗ.. Thì con lại tự một mình vỗ về, đời dạy con, xã hội dạy con, và bạn bè dạy con.. Con nhớ có thời gian, mẹ lao vào cờ bạc, ba thì rượu chè, đi làm không thấy dư chỉ mang nợ.. Lúc ấy con vừa đi học vừa quán xuyến việc nhà vừa chăm em, mệt..tủi thân không dám than, có lúc trốn trong góc bếp mà khóc, có khi vừa giặt đồ vừa rửa chén nước mắt cũng rơi. Con chỉ cần một lời hỏi han thôi rằng con có mệt không, nhưng lại không có. Hàng xóm khen ngợi ba mẹ có đứa con đảm đang giỏi thế, ba mẹ vui mừng.. nhưng con thì không .. cái con cần không phải lời khen đâu ba mẹ ơi..
Con tự hỏi tại sao gia đình mình lại như vậy?
Con cảm thấy ghét ba mẹ kinh khủng, con càng ghét hơn cái tính gia trưởng bảo thủ của ba, nhu nhược của mẹ..Mỗi lúc ba say lại chửi mẹ đánh mẹ, nhưng mẹ cứ nhượng bộ..Những lúc đó ba mẹ biết con sợ lắm không, con sợ con không kìm chế được cảm xúc mà làm điều không phải, và rồi con lại chỉ biết khóc khi chứng kiến cảnh mẹ chịu đau chịu đòn.
Thêm chuyện con come out..con biết ba mẹ thất vọng, hụt hẫng và buồn nhiều lắm. Nhưng con muốn là chính mình, được sống đúng với giới tính của con..Ba mẹ sợ mất mặt, nên cấm con không được nói với ai, càng không cho con thương ai..Ba mẹ có biết người như con cần lắm sự thấu hiểu đồng cảm nhiều nhất từ gia đình không? Chính ba mẹ lại đẩy con vào sự tự ti, buồn phiền..bao năm qua con luôn cố giấu, chính vì không muốn ba mẹ phiền lòng..Nhưng ba mẹ ơi, con không còn nhiều thời gian.
Tức nước thì vỡ bờ, con càng ngày càng không chịu đựng nổi..Con không giấu được ấm ức mà khiến cả nhà xảy ra mâu thuẫn..Ba mẹ cho rằng con đã thay đổi..không còn là gái ngoan hiền của ba mẹ..nhưng ba mẹ đâu biết tồn tại trong con vẫn là đứa nổi loạn, dồn nén lâu rồi sẽ như bong bóng mà xì hơi.
Con xin lỗi!
Con biết ơn vì ba đã cho con hình hài, mẹ đã sinh con ra nhưng giá mà hình hài này được trọn vẹn thì tốt biết mấy..có lẽ là do định mệnh sắp đặt rồi.
Cái ngày mà nhận được tin con mắc bệnh nan y, không thể cứu chữa..Con biết hơn ai hết, con đau một thì ba mẹ đau mười..miệng con cười đó chỉ là để ba mẹ an tâm.
Năm 2014 cho đến giờ, gần 10 năm con chống chọi với bệnh tật..con chưa bao giờ có giây phút bỏ cuộc..Nhưng bây giờ, con mệt mỏi quá rồi ba mẹ ạ!
Đó không phải vấn đề thời gian, mà còn là vật chất. Bao năm qua, ba mẹ đổ dồn tiền của cho con, chi phí phẫu thuật, rồi thêm hàng tháng tái khám, nợ thêm nợ..Con biết ba mẹ chẳng nghĩ gì, con càng biết, tuy ba mẹ có như thế nào vẫn luôn dành những thứ tốt đẹp nhất cho con..nhưng vấn đề là ở con..con cảm thấy bản thân vô dụng, khi lớn tầm này rồi chẳng thể kiếm ra tiền, lại để ba mẹ chăm lo..bằng tuổi con, người ta đã có thể làm chủ tài chính, có sự nghiệp trong tay, ngay cả xây cho ba mẹ một căn nhà..để ba mẹ hưởng tuổi già chứ không phải hơn 50 tuổi vẫn nai lưng ra làm việc..
Con cảm thấy áp lực, con tủi thân đến mức trầm cảm..Rồi bao nhiêu chuyện xảy ra, khiến con tổn thương..khiến con phải suy nghĩ lại về sự tồn tại của mình.
Ba mẹ muốn con lấy chồng, nhưng ba mẹ ơi, con lấy chồng rồi có được hạnh phúc không?
Ai mà chịu lấy con, chịu cả đời phải nuôi bệnh con, ba mẹ chồng nào chấp nhận..một đứa con dâu bệnh tật, không thể sinh cháu cho họ.. Một đứa đến làm việc nặng trên hai kg không xuể, không thể giặt nổi một bộ đồ..
Kể cả người cùng giới với con, cũng xem con là gánh nặng..Vậy ai yêu thương con thật lòng, ở cạnh con cho đến lúc con nhắm mắt..
Có lẽ con ra đi là lựa chọn hợp lý nhất. Ba mẹ sẽ không còn phải nuôi nấng chăm sóc con cả đời, có thể tiết kiệm được một khoản..Hơn nữa, bản thân con sẽ kểt thúc được chuỗi ngày đau đớn ở thể xác lẫn tinh thần..
Chết là giải thoát! Hãy đồng ý là chúc phúc cho con, vì con được giải thoát rồi, kiếp sau không đến với trần gian này nữa, nếu có thể hãy là một người bình thường, khỏe mạnh!
Kiếp sau, con hứa sẽ là đứa con ngoan của ba mẹ.. lấy chồng sinh con, có đủ điều kiện để báo hiếu ba mẹ.. Kiếp này, ba mẹ cho con nợ một lời xin lỗi..
Ba ơi!
Khi con không còn, ba hứa với con là đừng nhậu nữa, đừng hút thuốc nữa, cũng đừng đánh chửi mẹ. Ba phải biết yêu thương và trân trọng mẹ, vì trên đời này không có người phụ nữ nào chịu được tính ba và nhún nhường ba như mẹ đâu. Có gì xảy ra với mẹ, ba chắc chắn ân hận cả đời.
Mẹ ơi!
Mẹ thay con nhắc nhở ba, chăm sóc cho em trai nha..Nếu không thể nhường nhịn ba thì mẹ hãy vùng lên..Con ở nơi xa nhất định dõi theo hai người.
Em trai!
Chị luôn mong em thành tài, thành nhân..Thay chị phụng dưỡng ba mẹ.. tất cả đều trông cậy vào em..
MộC Yên Chi
Vĩnh biệt!"
Âm thầm để lại lá thư, sau đó Mộc Yên Chi bước ra khỏi nhà. Trước khi lên xe, cô còn ngoái đầu nhìn..căn nhà lụp xụp dưới ánh đèn heo hắt.. Bên trong có người đang say ngủ, có người đang lướt điện thoại, chẳng ai hay lần đi này Mộc Yên Chi sẽ một đi không trở lại. Họ chỉ biết, hôm nay là đến lịch tái khám, cô phải bắt xe lên tận Sài Thành.
Lần nào đi cũng vậy, Yên Chi đều chọn cho mình vị trí ở kế cửa sổ, lần này cũng vậy. Vừa hay, xe lăn bánh chậm rãi, để Yên Chi có thể ngắm trọn khung cảnh bên đường. Cảnh thì chẳng có gì thay đổi, nhưng tâm thế người nhìn đã không còn niềm nở như trước, thay vào đó là từng tiếng rít hơi thật mạnh, như đang hồi hộp chờ đợi "tử thần" tới..lại chú tâm ngắm nhìn hơn như thể lần cuối cùng..
Sau 6 tiếng, Yên Chi chợp mắt thì cũng tới nơi..
Bệnh viện CR!
Mỗi lần tới đây, Yên Chi đều sợ, đều lo lắng không biết sau mỗi lần kiểm tra thì bệnh tình có khá hơn không. Nhiều khi chỉ muốn quay đầu, không muốn nhận kết quả và lần này Yên Chi thực sự đã quay đầu..Lên một chiếc taxi mất hơn 1 giờ di chuyển, điểm đến là Bình Đại..
Chẳng biết cô đến đó làm gì, gặp ai và chuyện gì đã xảy ra. Chỉ biết là lúc này đã là chập tối, trong bụng không hề có một hột cơm nào ngoài 20 viên thuốc vừa uống cạn. Đôi chân Yên Chi bước vô định trên lề đường, cứ thế mà tiến về trước, mỗi lúc bước chân mỗi chệnh choạng, nặng nề, đầu quay cuồng như chong chóng, mắt cũng mờ dần mờ dần..Trông cô chẳng khác gì một con nghiện vừa chơi "thuốc" xong..
Đi đâu? Cô không biết mình muốn đi đâu..cô chỉ muốn mình biến mất ở một nơi không người, không ai biết, nhưng tại sao cô lại ở Bình Đại này chứ? Cái nơi mà cô từng thề dù có chết cũng không quay lại một lần nào nữa.
Ha!
Cô cười, nụ cười thống khổ lẫn tuyệt vọng..Cô cười, cho sự ngu ngốc của chính mình. Mắt của cô, không chỉ vì tác dụng của thuốc làm cho mờ, mà còn vì nước mắt..tất cả hình ảnh trước mặt đều nhòe nhoẹt, mờ mờ ảo ảo..
Cũng chẳng hay một người lái chiếc BWI vừa nhẹ nhàng lướt qua, đã quan sát cô tự rất lâu. Bởi Yên Chi mang khẩu trang nên người đó chỉ thấy được đôi mắt, một đôi mắt mà với người đó có thể nói là ấn tượng sâu sắc..Đôi mắt lệ chi long lanh không quá to tròn, nhưng chứa đựng cả đại dương sâu hoắm. Có vẻ người này đang vội, cũng định bước xuống xe xem cô gái ấy có cần giúp gì không, vừa hay điện thoại reo hối thúc, thế nên chỉ nhìn một lúc sau khi cô khuất bóng vào con hẻm tối rồi thôi, không quan tâm hay hiếu kì bất cứ điều gì nữa, chuyện gì xảy ra sau đó cũng chẳng rõ.
Phải, chuyện gì đến rồi cũng đến..Đi được vài bước vào hẻm thì Mộc Yên Chi lập tức ngã khuỵu, liền có cảm giác buồn nôn, bọt mép cũng vô thức trào ra, tay chân gần như mất sức không cử động nổi..Yên Chi đoán được cái chết đã cận kề trong gang tấc rồi, chẳng hiểu sao lại dùng hết lực bình sinh còn sót lại mà gọi điện thoại..
Điện thoại nằm trên đất, ngón tay run run bấm vào cái tên ở trong mesenger.. không phải ba mẹ, càng không phải bạn bè người thân..Ngay lúc đó, Yên Chi lại chẳng nghĩ ra ai, trong đầu chỉ nhớ được người này.
Chuông đổ nhưng không ai nghe máy, cô thử lại vài lần, kết quả vẫn vậy..Tổng cộng là 13 lần, cô gắng gượng mở to mắt, điều chỉnh hơi thở mặt dù đang rất mệt..cô gọi đến nick khác nhưng ngay lập tức đã bị từ chối..Với hy vọng, giọng nói ai đó sẽ cất lên..một giọng nói có thể cứu rỗi cô lúc này..ít ra, còn có thể nhìn mặt nhau lần cuối. Nhưng mà..cô hiển nhiên ôm tuyệt vọng, ngón tay co về không đặt trên phím nữa, mắt đồng thời cũng rũ mi nhíu chặt..Rồi bất chợt, từng chuyện từng chuyện ùa về như một thước phim quay chậm, khiến tim cô nghẹn hơn..
"Nếu có thể làm lại từ đầu, nếu thực sự có kiếp sau, mày nhất định đừng sống cuộc đời này, Yên Chi ạ!" ..
Bầu trời hôm nay đầy sao, sáng rực..nhưng ánh nhìn của Yên Chi lại tối tăm..Trước khi nhắm hẳn, hình ảnh cuối cùng mà cô nhìn thấy là ảnh đại diện của một người còn trong Messenger..môi bất giác lại cong lên cười..
Tạm biệt!
Vài ngày sau, báo đưa tin..phát hiện một thi thể cô gái ở rừng cao su trong tư thế treo cổ tự tử, trên người không hề có bất kỳ tư trang nào, ngoài giấy tờ tùy thân, danh tính được xác nhận là..
Mộc Yên Chi
Sinh ngày: 14/06/1997
Mất ngày: 15/12/2023
Nguyên quán: Đồng Liêu
Hưởng dương: 26 tuổi.
Updated 68 Episodes
Comments
Lùn
Sao thấy nó sai sao á tác giả, sủi bọt mép mà vẫn có sức để treo cổ á?
2024-08-01
0
Lùn
*kết
2024-08-01
0
Lùn
Đôi khi, chỉ là một lời khen nho nhỏ từ ba mẹ cũng đã làm ta vui, có động lực nhưng vẫn có nhiều đứa trẻ từ khi còn bé cho đến lớn vẫn chưa bao giờ nhận được dù chỉ là một câu khen ngợi đơn giản
2024-08-01
0