Chương 3

Ngắm nhìn qua một lượt Tư Hạ bèn xuống lầu chuẩn bị ăn tối, vừa xuống cô thấy bóng người ngồi ở sofa đang xem tin tức, cô liền chào hỏi “Chú đi làm về ạ, chú ăn tối chưa cháu chuẩn bị cho ạ”.

Lục Hoắc nhìn lướt qua cô rồi đáp “Được”.

Cô liền chạy vào phòng bếp chuẩn bị, đồ ăn đã được dì Hồng chuẩn bị sẵn rồi nên cô chỉ cần hâm lại cho nóng thôi nên không lâu sau hai người ngồi vào bàn ăn.

Bầu không khí có chút trầm lắng, cô liền mở miệng hỏi “Khi nào cháu có thể đi học lại ạ?”

Anh đáp “Ngày mai có thể, sáng chú Lâm sẽ đưa cháu đến trường”.

Cô bèn gật đầu, lúc sáng dì Hồng nói rằng cô đang học tại trường Đại học Đông Vu chuyên ngành ngôn ngữ Pháp. Vì vậy cô mới hỏi Lục Hoắc việc này, nếu đang đi học thì cũng nên lo lắng một chút.

Chuyện đi học này cũng không xa lạ gì với cô, kiếp trước cô cũng từng là sinh viên thôi, học lại thì cũng không có vấn đề gì chỉ là lúc trước cô học chuyên ngành điện ảnh. Nhưng học ngôn ngữ không không có vấn đề gì to tát.

Một lúc sau cô mở miệng hỏi tiếp “Sao cháu lại bị thương vậy ạ?”

Anh ngước mắt nhìn cô xong nhàn nhạt đáp “Bị tai nạn giao thông” dừng một hồi rồi nói tiếp “Trích xuất camera thì thấy cháu chạy ra từ KTV vô ý lao ra đường nên xảy ra tai nạn”.

Cô thầm nghĩ đúng là có chuyện gì đó liên quan đến tên Cố Nam này. Cô gật gật đầu. Hai người ăn xong cô dọn dẹp rồi đi lên phòng chuẩn bị ngủ, trước khi lên phòng Lục Hoắc có đưa cô một chiếc điện thoại mới, lúc cô bị tai nạn thì chiếc di động cũ cũng đã bị hư. Cô nằm trên giường xem chiếc điện thoại mới thì chỉ thấy có số điện thoại

của Lục Hoắc được lưu mà thôi.

Cô bèn buông chiếc điện thoại xuống dần dần chìm vào giấc ngủ.

Đối lập với căn phòng mang màu sắc ấm áp thì trong một căn phòng được thiết kế theo tone trầm. Một người đàn ông đang nằm trên sofa nhắm mắt nghiền ngẫm. Ánh mắt của cô khiến anh phải suy nghĩ, sự bình thản mà lạnh lùng ấy khiến anh cảm nhận được điểm thân thuộc trên người cô. Cả đời này của anh có lẽ đã bị ám ảnh bởi một người – một người cho anh cảm giác luôn muốn có được người đó, luôn muốn có được trái tim của cô.

Sáng sớm hôm sau một chiếc BMW sang trọng đậu trước nhà, cô bị choáng váng bởi lẽ cô không thích mình trở nên nổi bật cũng không muốn người khác phải chú ý.

Một lúc sau thì Lục Hoắc đi ra nói với cô hôm nay hai người sẽ đi chung với nhau vì tiện đường.

Hai người lên xe một lúc thì Tư Hạ bèn nói “Sau này không cần phải đưa đón cháu nữa, cháu đi xe buýt được rồi ạ”.

Lục Hoắc hồi lâu sau mới lên tiếng “Được thôi”.

Anh cũng ngầm hiểu là cô không muốn được người khác chú ý nên mới yêu cầu như vậy nên cũng không hỏi gì thêm. Hai người cứ thế im lặng suốt quãng đường.

Đến trường cô đi tìm phòng học thì bỗng nhiên có tiếng gọi “Tư Hạ, cậu không sao chứ”.

Tư Hạ quay lại là một cô gái vẻ ngoài tươi sáng nhìn khá thoáng nhưng có gì đó giảo hoạt không thiện chí trong ánh mắt. Cô nhẹ nhàng đáp “Cậu là ai?”.

Ánh mắt người kia lóe lên tia bất ngờ “Cậu không nhớ mình sao? Mình là Đình Vân – bạn thân của cậu nè”

Tư Hạ nhướng mắt thầm nghĩ cuối cùng cũng được diện kiến cô bạn thân này.

Cô cũng bèn đáp lại “Bác sĩ bảo mình bị mất trí sau khi bị tai nạn nên mình không nhớ gì hết, xin lỗi cậu”.

Đình Vân liền khoát vai Tư Hạ nói “Không sao đâu, sau này có gì thắc mắc thì cậu cứ việc hỏi tớ” rồi dẫn Tư Hạ vào phòng học.

Sau khi đến lớp đột nhiên Đình Vân buông cô ra chạy đến chỗ một người nam sau đó vẫy tay với cô “Tư Hạ lại đây ngồi với bọn mình đi”.

Đúng lúc đó, một người đeo mắt kính mang nét dễ thương cũng vẫy tay với cô “Tư Hạ lại chỗ mình ngồi, mình giữ chỗ cho cậu rồi nè”.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play