Hai tháng sau ngày cậu bạn Nguyễn Lâm nhập học tại trường Trung học Q...
Vậy là thành viên mới cuối cùng cũng đã bắt đầu quen dần đối với môi trường mới cũng như là làm quen với những người bạn mới tại đây. Tuy nhiên, trong mắt mọi người cũng như là bản thân của Lâm, cậu cảm nhận được mình lại rất thân với người bạn cùng bàn của mình - Trần Vương.
Tuy là hai người có những tính cách rất nhau : Nguyễn Lâm thì tính tình trầm lặng, thích chơi bóng chuyền và có một cơ thể cực kì đẹp với 6 múi, hai con chuột săn chắc cũng như là gương mặt soái ca điển trai khiến ai cũng bị mê hoặc dù là mới gặp lần đầu.
Còn Vương thì lại là một người không sôi nổi, hoạt bát và không thích hoạt động ngoài trời nhưng mọi người cũng có thiện cảm rất lớn với cậu không chỉ vì học rất rất giỏi mà còn rất dễ thương nữa.
*Một buổi sáng đi học như bình thường cùng những người bạn*
6 giờ 30 phút
Trần Vương cùng hai người bạn thân của mình là Duy và Khang đang đạp xe đến trường. Đang đạp xe, bỗng mọi người có tiếng kêu gọi từ phía sau lưng của cả ba người :
- Này, chờ tôi đi chung với nào!
Đó là tiếng kêu của Nguyễn Lâm, đang cố đạp nhanh cho kịp ba người. Đạp xe kịp rồi, Nguyễn Lâm ân cần hỏi han Trần Vương :
- Vương, cậu đã ăn sáng chưa vậy ? Trông cậu như người mất sức sống lắm đấy!
- À... thì...mình cũng...vừa ăn rồi ! - Cậu vừa nói xong bỗng tiếng bụng phản chủ kêu lên *rột rột* làm cậu vừa ngại vừa ngượng luôn, vì do sáng hai đứa bạn thân của cậu là Duy và Khang hối cậu đi đến trường gấp quá cho nên cậu có kịp ăn món gì lót dạ vào bụng gì đâu cơ chứ. Biết vậy kêu bọn họ chờ lát rồi đi cũng được rồi. Haizz...
Nguyễn Đăng nghe thấy, cười ha hả chọc Vương một tiếng, rồi ôn tồn bảo :
- Lát đến trường rồi, cậu cùng vào canteen ăn sáng với tôi đi. Tôi cũng chưa ăn sáng đâu !
- Ừm cũng được!
- Tôi bao cậu lần này nhé ?
- Thôi, tiền ai nấy trả đi, chứ cứ bao...
- Cậu không chịu thì cậu có xem tôi là bạn của cậu hau không?
- Ừm... vậy cảm ơn cậu vì đã khao tớ nhé ! - Vương cười một tiếng rồi dừng xe.
Hai người vừa nói chuyện xong thì cũng chạy xe đến tới cổng trường. Vừa dắt xe xuống đặt vào bãi giữ xe xong, Vương đã được Lâm cầm tay Vương dẫn đi đến căn tin. Bỗng tim của Vương lại phản chủ đập như đánh trống lần nữa. Cái nắm tay này...
Cậu...cậu... Cậu lại rung động, ngượng đỏ mặt như cà chua căng mộng vậy. Duy và Khang ngẩn ngơ vài giây, vừa đi vào lớp vừa nói đồng thanh :
- Nãy giờ hai đứa nó có cảm nhận được sự hiện diện của mình tại nơi đây không vậy hả trời?
Vừa vào đến căn tin, Lâm nhanh miệng gọi ngay hai dĩa cơm rang thập cẩm rồi lấy hộp sữa đậu nành trên quầy, tính tiền xong liền đưa cho Trần Vương, nở một nụ cười đẹp mê ly chết người nói nhỏ với cậu :
- Cậu ăn đi?
- Mình cảm ơn!
Ăn xong, hai người đi từ từ vào lớp học.
*Reng* GIỜ RA CHƠI
Nguyễn Lâm cậu tranh thủ giờ ra chơi ít ỏi ấy xuống sân để chơi bóng chuyền cùng vài người bạn mới quen có cùng sở thích chung với cậu. Còn Trần Vương lúc này không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy mệt, lại ngủ thiếp đi không hay.
Thấy Vương đang ngủ, Duy chạy xuống ngồi gần, nhìn gương mặt của Vương, mặt nhìn không rời khỏi dù chỉ một độ. Nếu Vương mà biết rằng Duy... yêu cậu - yêu một cách say đắm, thì không biết giữa hai người, mối quan hệ này sẽ trở thành gì đây. Lúc này, khi cậu vừa lén vuốt mái tóc bồng bềnh của Vương, thì Lâm cũng vừa đi tới, chứng kiến cảnh tượng này. Không hiểu sao, Lâm kéo tay Duy đến đó tay tới phòng vệ sinh, nói :
- Cậu vừa làm gì với Vương vậy?
- Tôi làm gì bộ có liên quan đến cậu ư?
- Có chứ, vì tôi yêu...
- Cậu cũng yêu Vương?
- Cũng, vậy là ngay cả cậu cũng thích Vương. Vậy là...
- Đúng vậy, tuy là tôi định sẽ giữ im lặng với Vương về chuyện này, nhưng biết cậu nói chuyện hồi nãy xong, tôi quyết định, bằng mọi cách, sẽ làm cho Vương yêu tôi bằng mọi cách.
Lâm cười khinh bỉ đáp :
- Vậy là, cuộc chiến giữa chúng ta "START", "NOW".
Hai người vừa vào lớp thì chuông cũng reo, nhờ đó Vương cũng thức dậy. Khi Nguyễn Lâm đi vào lớp, ngồi xuống, thấy sắc mặt của Lâm không được tốt, Vương hỏi :
- Sao gương mặt của cậu kì vậy?
- Mình thích cậu đấy...
Từng đợt những làn gió se se tràn vào mặt của Vương qua khung của sổ. Cậu đơ người, cảm giác tê dại như trên thiên đường mà cậu đột ngột được nhận. Nhưng những lời nói này, cử chỉ của Lâm làm cho cậu lo lắng. Cậu không biết liệu cậu ấy nói thật hay là nói giỡn nữa. Đang suy nghĩ mông lung, Lâm lại nói với giọng điệu trêu đùa, bình thản :
- ...vì nhìn cậu như đứa em trai của tôi vậy!
Vương mặt mày tối sầm lại, giận mình vì sao lại có thể suy nghĩ được chuyện Lâm yêu cậu được chứ. Trong các học ngày hôm đó, cậu im lặng, chỉ cắm cúi viết bài.
Lâm nghĩ thằm :
" Nếu cậu biết tôi thật sự thích cậu, vậy thì cậu có còn chơi cùng tôi, xem tôi là bạn nữa hay không?"
----------------------------------------------
*Hết chương 2*
Mời bạn tiếp tục đọc chương 3
Updated 20 Episodes
Comments
Châu
đọc một hồi cái ko biết ai là ai luôn 🤷🤦
2020-02-28
1
tao là ai ? đây là đâu
sao ko ra chuyện tranh luôn
2020-02-18
8
Kim Trúc
hay wá 👏👏👏👏👏
2020-02-18
3