Chương 3: Ám Khí Lạnh Lẽo

Sáng hôm sau, Tử Băng dậy sớm để chuẩn bị đến ngôi trường khá nổi tiếng và cũng danh giá của thành phố. Hy vọng cậu sẽ không bị tình trạng như những lúc còn ở Nga, nó đã ám ảnh cậu quá nhiều

Chỉ cần nghĩ đến cái cảm giác bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, bầm tím đến chảy máu khắp nơi và nói những lời lăng mạ, xúc phạm ăn đến tận xương tuỷ vì nó quá cay độc

"Con nhớ phải trả lại chiếc thẻ đó nhé, chắc cô bé đó cũng đang tìm kiếm đấy"

"Con biết rồi mà"

Tử Băng sau khi ăn xong bữa sáng của mình thì vui vẻ đi đến trường. Dù có xe nhưng cậu chỉ thích đi bộ vì nó cho cậu thấy yên bình và thư thái hơn. Có vẻ Tử Băng cứ như già trước tuổi ấy

Vừa đến trường và đi vào trong thì những ánh mắt cứ đổ dồn hết vào Tử Băng như một thứ kì lạ. Chắc vì cậu có nét đẹp lai Trung và Nga nên sẽ cảm thấy lạ lẫm

"Cậu ấy là người nước ngoài sao ? Đẹp trai quá đi! Nhưng nhìn cậu ta cũng có chút giống người Trung mà nhỉ"

Tử Băng cũng chẳng biết vì sao từ khi cậu bước vào trường thì có vẻ nơi đây trở nên ồn ào hơn lúc đầu. Tiếng chuông vào lớp làm gián đoạn suy nghĩ của Tử Băng, cậu chạy nhanh vào lớp để không bị muộn

"Các em chú ý nào, hôm nay chúng ta sẽ có một bạn học sinh mới khá đặc biệt, sau này nhoé giúp đỡ nhau nhé"

Tử Băng từ ngoài cửa đi vào chậm rãi lên bục giảng rồi quay sang nhìn lớp học. Cậu hít một hơi rồi giới thiệu

"Mình tên Hàn Tử Băng, mình mang nửa dòng máu Trung và nửa dòng mâu Nga nên có thể nói là con lai, mau mọi người giúp đỡ nhiều hơn"

Vừa nói xong cả lớp bắt đầu đồng loạt ồ một cái vì ngạc nhiên và bắt đầu nói những câu như

"Là con lai Trung và Nga kìa, nghe tuyệt thật đó, bảo sao cậu ấy đẹp trai vậy, nhưng sao cậu ta nói tiếng Trung thành thạo vậy"

Tử Băng cũng mặc kệ những người đang xì xào mà đưa mắt nhìn xung quanh tìm cô gái hôm qua. Đảo mắt được mấy giây đã tìm được, cô gái đó mắt to tròn nhìn không chớp mắt vào Tử Băng. Có lẽ cô đang ngạc nhiên vì không ngờ lại học chung lớp với nhau

"Tử Băng này, lớp chỉ còn một chỗ trống dưới kia thôi, em ngồi dưới kia nhé"

"Dạ vâng"

Tử Băng bước từng bước ngồi ngay cạnh cô gái còn đang chưa hết ngỡ ngàng. Tử Băng lấy chiếc thẻ học sinh nhặt được hôm qua nói

"Ồ, lại gặp nhau rồi, cậu là Triệu Minh Khê đúng chứ, thẻ học sinh của cậu hôm qua làm rơi mình nhặt được đem trả này"

"À ừm, cảm ơn cậu" - Cô cầm lấy chiếc thẻ của mình

Mặt Minh Khê vẫn chưa thể hết ngạc nhiên được dù Tử Băng đã ngồi lù lù ở đây được 20 phút rồi. Một lúc sau Minh Khê mới dần quen được sự xuất hiện này của Tử Băng, có lẽ chỉ là trùng hợp

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên báo hiệu giờ học đã kết thúc và đã đến giờ giải lao. Các học sinh đều cất hết sách vở tiết trước vào cặp mà chạy ào ra ngoài lớp như cơn gió xuống căn tin lắp đầy dạ dày bị bỏ đói vào buổi sáng

Còn những học sinh còn lại thì ở trong lớp làm nốt bài tập, trò chuyện với bạn bè,...Xung quanh bàn của Minh Khê và Tử Băng vây quanh khá nhiều người vì mọi người đều thắc mắc về cậu bạn đặc biệt Tử Băng này

"Cậu có thể nói tiếng Nga được không ?"

"Được chứ" *tiếng Nga*

Cả đám đồng loạt ồ lên khen ngợi. Minh Khê bên cạnh chỉ thấy nó thật ồn ào và ảnh hưởng đến việc học của cô nên đành cầm sách vở ung dung đứng dậy rời đi

"Cậu đi đâu vậy Minh Khê ?"

"À chỗ này ồn quá, mình đi lên thư viện học cho yên tĩnh"

Rồi cứ thế đi nhanh như gió ra khỏi lớp. Tử Băng nghĩ rằng bản thân đã làm ảnh hưởng đến Minh Khê nên định đứng dậy thì bị mấy người dìm ngồi lại nói

"Cậu cứ mặc kệ đồ lập dị đó đi, cậu ta lúc nào cũng sách sách vở vở, chẳng hoà nhập tý nào, được mỗi cái danh học bá của trường và cái ngoại hình tầm thường đó thôi"

Chưa dừng ở đó, cô bạn kia bồi thêm

"Cậu có biết gia cảnh nhà cậu ta chứ, nghèo nàn đến thảm thương luôn, chẳng hiểu sao lại có thể đăng kí vào ngôi trường danh giá này không biết, đúng là không biết nhận thức vị trí của mình mà, có lần còn dám nói lại bọn mình nữa chứ xong mình tát cho mấy cái thì im phăng phắc luôn"

Nghe xong câu này Tử Băng lập tức đứng dậy. Xung quanh người cậu được bao bọc bởi ám khí lạnh lẽo đến rợn tóc gáy, Tử Băng nhìn thẳng vào mắt cô bạn vừa hênh hoang chiến tích dơ bẩn của bản thân, cậu cũng đã từng trải qua cảm giác đó. Cảm giác bị dìm đến mức không ngốc đầu lên được

"Cậu nghĩ chiến tích vừa khoe khoang đáng tự hào lắm sao, những hành động đó chẳng vĩ đại đến thế đâu mà nó khiến mình cảm thấy ghê tởm thực sự"

Cô bạn kia bị doạ sợ cho tay chân run lẩy bẩy, môi mấp máy chẳng thể nói gì, cứ như họng cô ta đang bị mấy viên đá chặn họng vậy

Nói xong Tử Băng cất bước rời đi nhưng ám khí băng giá vẫn theo cậu. Tử Băng chẳng thể chấp nhận những lời mà cô bạn kia thốt ra

Chapter
1 Chương 1: Trở Về Trung Quốc
2 Chương 2: Chiếc Thẻ Học Sinh
3 Chương 3: Ám Khí Lạnh Lẽo
4 Chương 4: Rốt Cuộc Mình Đã Làm Gì Sai Chứ ?
5 Chương 5: Cảnh Cáo
6 Chương 6: Chẳng Biết Nói Gì Ngoài Lời Cảm Ơn
7 Chương 7: Loài Hoa Mang Niềm Hy Vọng
8 Chương 8: Món Quà Đầu Tiên
9 Chương 9: Số Phận Bất Hạnh
10 Chương 10: Trao Đổi Liên Lạc
11 Chương 11: Chưa Bao Giờ Hào Hứng Đến Vậy
12 Chương 12: Cô Bạn Thời Thơ Ấu
13 Chương 13: Đáng Yêu Quá
14 Chương 14: Thẫn Thờ
15 Chương 15: Thay Đổi Nhân Cách
16 Chương 16: Rỗng Kiến Thức Căn Bản
17 Chương 17: Trùng Hợp
18 Chương 18: Có Lẽ Vậy
19 Chương 19: Kế Hoạch Mờ Ám
20 Chương 20: Sự Thật Vẫn Mãi Là Sự Thật
21 Chương 21: Không Cho Phép
22 Chương 22: Chịu Đựng
23 Chương 23: Giải Cứu
24 Chương 24: Bị Phát Hiện Rồi
25 Chương 25: Điều Kì Lạ
26 Chương 26: Chứng Kiến Sự Thật
27 Chương 27: Kèm Học
28 Chương 28: Ngầu Quá
29 Chương 29: Lễ Hội Văn Hoá (1)
30 Chương 30: Lễ Hội Văn Hoá (2)
31 Chương 31: Lễ Hội Văn Hoá (3)
32 Chương 32: Lễ Hội Văn Hoá (4)
33 Chương 33: Lễ Hội Văn Hoá (5)
34 Chương 34: Lễ Hội Văn Hoá (6)
35 Chương 35: Lời Tỏ Tình
36 Chương 36: Người Bảo Vệ Cho Cậu
37 Chương 37: Đi Học Cùng Nhau
38 Chương 38: Hoang Mang
39 Chương 39: Tham Gia Cuộc Thi
40 Chương 40: Không Ngờ
41 Chương 41: Thanh Mai Trúc Mã
42 Chương 42: Tạo Cơ Hội Hàn Gắn
43 Chương 43: Tài Năng Tuyệt Diệu
44 Chương 44: Đáp Trả
45 Chương 45: Nổi Giận
46 Chương 46: Trận Giao Hữu
47 Chương 47: Nụ Hôn Đầu
48 Chương 48: Mất Bình Tĩnh
49 Chương 49: Ngẩn Ngơ
50 Chương 50: Chỉ Là Hiểu Lầm Nhỏ
51 Chương 51: Thất Vọng
52 Chương 52: Sự Chênh Lệch
53 Chương 53: Sự Thật Của Đoá Hồng Gai Góc
54 Chương 54: Giúp Đỡ
55 Chương 55: Lí Do Bất An Là Gì
56 Chương 56: Lí Do
57 Chương 57: Đến Bệnh Viện
58 Chương 58: Như Một Phép Màu
59 Chương 59: Hiến Máu
60 Chương 60: Hoàn Cảnh Trớ Trêu
61 Chương 61: Giáng Sinh Vui Vẻ
62 Chương 62: Gửi Lời Chúc
63 Chương 63: Gặp Lại
64 Chương 64: Màn Trình Diễn Căng Thẳng
65 Chương 65: Công Bố Kết Quả
66 Chương 66: Tất Cả Chỉ Mới Bắt Đầu
67 Chương 67: Cãi Nhau
68 Chương 68: Trúng Tiếng Sét Ái Tình
69 Chương 69: Chuyến Dã Ngoại (1)
70 Chương 70: Chuyến Dã Ngoại (2)
71 Chương 71: Chuyến Dã Ngoại (3)
72 Chương 72: Thừa Nhận
73 Chương 73: Bình Phục
74 Chương 74: Màn Trình Diễn Tuyệt Vời
75 Chương 75: Kết Quả Cuộc Thi
76 Chương 76: Được Chiêu Mộ
77 Chương 77: Khó Lựa Chọn
78 Chương 78: Bầu Cử Chức Vụ
79 Chương 79: Tốt Nghiệp Và Ước Nguyện
80 Thông báo !!!
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Trở Về Trung Quốc
2
Chương 2: Chiếc Thẻ Học Sinh
3
Chương 3: Ám Khí Lạnh Lẽo
4
Chương 4: Rốt Cuộc Mình Đã Làm Gì Sai Chứ ?
5
Chương 5: Cảnh Cáo
6
Chương 6: Chẳng Biết Nói Gì Ngoài Lời Cảm Ơn
7
Chương 7: Loài Hoa Mang Niềm Hy Vọng
8
Chương 8: Món Quà Đầu Tiên
9
Chương 9: Số Phận Bất Hạnh
10
Chương 10: Trao Đổi Liên Lạc
11
Chương 11: Chưa Bao Giờ Hào Hứng Đến Vậy
12
Chương 12: Cô Bạn Thời Thơ Ấu
13
Chương 13: Đáng Yêu Quá
14
Chương 14: Thẫn Thờ
15
Chương 15: Thay Đổi Nhân Cách
16
Chương 16: Rỗng Kiến Thức Căn Bản
17
Chương 17: Trùng Hợp
18
Chương 18: Có Lẽ Vậy
19
Chương 19: Kế Hoạch Mờ Ám
20
Chương 20: Sự Thật Vẫn Mãi Là Sự Thật
21
Chương 21: Không Cho Phép
22
Chương 22: Chịu Đựng
23
Chương 23: Giải Cứu
24
Chương 24: Bị Phát Hiện Rồi
25
Chương 25: Điều Kì Lạ
26
Chương 26: Chứng Kiến Sự Thật
27
Chương 27: Kèm Học
28
Chương 28: Ngầu Quá
29
Chương 29: Lễ Hội Văn Hoá (1)
30
Chương 30: Lễ Hội Văn Hoá (2)
31
Chương 31: Lễ Hội Văn Hoá (3)
32
Chương 32: Lễ Hội Văn Hoá (4)
33
Chương 33: Lễ Hội Văn Hoá (5)
34
Chương 34: Lễ Hội Văn Hoá (6)
35
Chương 35: Lời Tỏ Tình
36
Chương 36: Người Bảo Vệ Cho Cậu
37
Chương 37: Đi Học Cùng Nhau
38
Chương 38: Hoang Mang
39
Chương 39: Tham Gia Cuộc Thi
40
Chương 40: Không Ngờ
41
Chương 41: Thanh Mai Trúc Mã
42
Chương 42: Tạo Cơ Hội Hàn Gắn
43
Chương 43: Tài Năng Tuyệt Diệu
44
Chương 44: Đáp Trả
45
Chương 45: Nổi Giận
46
Chương 46: Trận Giao Hữu
47
Chương 47: Nụ Hôn Đầu
48
Chương 48: Mất Bình Tĩnh
49
Chương 49: Ngẩn Ngơ
50
Chương 50: Chỉ Là Hiểu Lầm Nhỏ
51
Chương 51: Thất Vọng
52
Chương 52: Sự Chênh Lệch
53
Chương 53: Sự Thật Của Đoá Hồng Gai Góc
54
Chương 54: Giúp Đỡ
55
Chương 55: Lí Do Bất An Là Gì
56
Chương 56: Lí Do
57
Chương 57: Đến Bệnh Viện
58
Chương 58: Như Một Phép Màu
59
Chương 59: Hiến Máu
60
Chương 60: Hoàn Cảnh Trớ Trêu
61
Chương 61: Giáng Sinh Vui Vẻ
62
Chương 62: Gửi Lời Chúc
63
Chương 63: Gặp Lại
64
Chương 64: Màn Trình Diễn Căng Thẳng
65
Chương 65: Công Bố Kết Quả
66
Chương 66: Tất Cả Chỉ Mới Bắt Đầu
67
Chương 67: Cãi Nhau
68
Chương 68: Trúng Tiếng Sét Ái Tình
69
Chương 69: Chuyến Dã Ngoại (1)
70
Chương 70: Chuyến Dã Ngoại (2)
71
Chương 71: Chuyến Dã Ngoại (3)
72
Chương 72: Thừa Nhận
73
Chương 73: Bình Phục
74
Chương 74: Màn Trình Diễn Tuyệt Vời
75
Chương 75: Kết Quả Cuộc Thi
76
Chương 76: Được Chiêu Mộ
77
Chương 77: Khó Lựa Chọn
78
Chương 78: Bầu Cử Chức Vụ
79
Chương 79: Tốt Nghiệp Và Ước Nguyện
80
Thông báo !!!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play