Sáng hôm sau, Tử Băng dậy sớm để chuẩn bị đến ngôi trường khá nổi tiếng và cũng danh giá của thành phố. Hy vọng cậu sẽ không bị tình trạng như những lúc còn ở Nga, nó đã ám ảnh cậu quá nhiều
Chỉ cần nghĩ đến cái cảm giác bị đánh cho lên bờ xuống ruộng, bầm tím đến chảy máu khắp nơi và nói những lời lăng mạ, xúc phạm ăn đến tận xương tuỷ vì nó quá cay độc
"Con nhớ phải trả lại chiếc thẻ đó nhé, chắc cô bé đó cũng đang tìm kiếm đấy"
"Con biết rồi mà"
Tử Băng sau khi ăn xong bữa sáng của mình thì vui vẻ đi đến trường. Dù có xe nhưng cậu chỉ thích đi bộ vì nó cho cậu thấy yên bình và thư thái hơn. Có vẻ Tử Băng cứ như già trước tuổi ấy
Vừa đến trường và đi vào trong thì những ánh mắt cứ đổ dồn hết vào Tử Băng như một thứ kì lạ. Chắc vì cậu có nét đẹp lai Trung và Nga nên sẽ cảm thấy lạ lẫm
"Cậu ấy là người nước ngoài sao ? Đẹp trai quá đi! Nhưng nhìn cậu ta cũng có chút giống người Trung mà nhỉ"
Tử Băng cũng chẳng biết vì sao từ khi cậu bước vào trường thì có vẻ nơi đây trở nên ồn ào hơn lúc đầu. Tiếng chuông vào lớp làm gián đoạn suy nghĩ của Tử Băng, cậu chạy nhanh vào lớp để không bị muộn
"Các em chú ý nào, hôm nay chúng ta sẽ có một bạn học sinh mới khá đặc biệt, sau này nhoé giúp đỡ nhau nhé"
Tử Băng từ ngoài cửa đi vào chậm rãi lên bục giảng rồi quay sang nhìn lớp học. Cậu hít một hơi rồi giới thiệu
"Mình tên Hàn Tử Băng, mình mang nửa dòng máu Trung và nửa dòng mâu Nga nên có thể nói là con lai, mau mọi người giúp đỡ nhiều hơn"
Vừa nói xong cả lớp bắt đầu đồng loạt ồ một cái vì ngạc nhiên và bắt đầu nói những câu như
"Là con lai Trung và Nga kìa, nghe tuyệt thật đó, bảo sao cậu ấy đẹp trai vậy, nhưng sao cậu ta nói tiếng Trung thành thạo vậy"
Tử Băng cũng mặc kệ những người đang xì xào mà đưa mắt nhìn xung quanh tìm cô gái hôm qua. Đảo mắt được mấy giây đã tìm được, cô gái đó mắt to tròn nhìn không chớp mắt vào Tử Băng. Có lẽ cô đang ngạc nhiên vì không ngờ lại học chung lớp với nhau
"Tử Băng này, lớp chỉ còn một chỗ trống dưới kia thôi, em ngồi dưới kia nhé"
"Dạ vâng"
Tử Băng bước từng bước ngồi ngay cạnh cô gái còn đang chưa hết ngỡ ngàng. Tử Băng lấy chiếc thẻ học sinh nhặt được hôm qua nói
"Ồ, lại gặp nhau rồi, cậu là Triệu Minh Khê đúng chứ, thẻ học sinh của cậu hôm qua làm rơi mình nhặt được đem trả này"
"À ừm, cảm ơn cậu" - Cô cầm lấy chiếc thẻ của mình
Mặt Minh Khê vẫn chưa thể hết ngạc nhiên được dù Tử Băng đã ngồi lù lù ở đây được 20 phút rồi. Một lúc sau Minh Khê mới dần quen được sự xuất hiện này của Tử Băng, có lẽ chỉ là trùng hợp
Tiếng chuông lại lần nữa vang lên báo hiệu giờ học đã kết thúc và đã đến giờ giải lao. Các học sinh đều cất hết sách vở tiết trước vào cặp mà chạy ào ra ngoài lớp như cơn gió xuống căn tin lắp đầy dạ dày bị bỏ đói vào buổi sáng
Còn những học sinh còn lại thì ở trong lớp làm nốt bài tập, trò chuyện với bạn bè,...Xung quanh bàn của Minh Khê và Tử Băng vây quanh khá nhiều người vì mọi người đều thắc mắc về cậu bạn đặc biệt Tử Băng này
"Cậu có thể nói tiếng Nga được không ?"
"Được chứ" *tiếng Nga*
Cả đám đồng loạt ồ lên khen ngợi. Minh Khê bên cạnh chỉ thấy nó thật ồn ào và ảnh hưởng đến việc học của cô nên đành cầm sách vở ung dung đứng dậy rời đi
"Cậu đi đâu vậy Minh Khê ?"
"À chỗ này ồn quá, mình đi lên thư viện học cho yên tĩnh"
Rồi cứ thế đi nhanh như gió ra khỏi lớp. Tử Băng nghĩ rằng bản thân đã làm ảnh hưởng đến Minh Khê nên định đứng dậy thì bị mấy người dìm ngồi lại nói
"Cậu cứ mặc kệ đồ lập dị đó đi, cậu ta lúc nào cũng sách sách vở vở, chẳng hoà nhập tý nào, được mỗi cái danh học bá của trường và cái ngoại hình tầm thường đó thôi"
Chưa dừng ở đó, cô bạn kia bồi thêm
"Cậu có biết gia cảnh nhà cậu ta chứ, nghèo nàn đến thảm thương luôn, chẳng hiểu sao lại có thể đăng kí vào ngôi trường danh giá này không biết, đúng là không biết nhận thức vị trí của mình mà, có lần còn dám nói lại bọn mình nữa chứ xong mình tát cho mấy cái thì im phăng phắc luôn"
Nghe xong câu này Tử Băng lập tức đứng dậy. Xung quanh người cậu được bao bọc bởi ám khí lạnh lẽo đến rợn tóc gáy, Tử Băng nhìn thẳng vào mắt cô bạn vừa hênh hoang chiến tích dơ bẩn của bản thân, cậu cũng đã từng trải qua cảm giác đó. Cảm giác bị dìm đến mức không ngốc đầu lên được
"Cậu nghĩ chiến tích vừa khoe khoang đáng tự hào lắm sao, những hành động đó chẳng vĩ đại đến thế đâu mà nó khiến mình cảm thấy ghê tởm thực sự"
Cô bạn kia bị doạ sợ cho tay chân run lẩy bẩy, môi mấp máy chẳng thể nói gì, cứ như họng cô ta đang bị mấy viên đá chặn họng vậy
Nói xong Tử Băng cất bước rời đi nhưng ám khí băng giá vẫn theo cậu. Tử Băng chẳng thể chấp nhận những lời mà cô bạn kia thốt ra
Updated 80 Episodes
Comments