Chương 4: Rốt Cuộc Mình Đã Làm Gì Sai Chứ ?

Tử Băng đi đến thư viện tìm Minh Khê. Cậu dù không bị bắt nạt nhưng người bị bắt nạt lại chính là Minh Khê. Cậu đi vào thư viện thì thấy Minh Khê ngồi ở một góc tối tăm nhất ở thư viện, cặm cụi viết bài

Những chỗ có ánh sáng tốt thì đã bị những người khác chiếm hết và chỉ chừa lại nơi góc tối và cô chẳng cách nào khác ngoài chấp nhận

Tử Băng tiến gần chỗ Minh Khê. Chỗ cô ngồi có một bóng đèn trên đầu dsax bị hỏng từ lâu nên ở đó rất tối, Tử Băng thậm chí phải dùng đèn flash ở điện thoại đi đến

"Minh Khê, cậu nghĩ cái gì mà học ở nơi tối đến vậy, sẽ không tốt cho mắt đâu, đi xuống dứoi lớp học đi"

Minh Khê lắc đầu, buông cây bút chì trên tay xuônvs mà nói

"Ở dưới đó có một số thành phần không muốn mình tồn tại trong lớp mà, thà ở nơi tối tăm còn hơn là bị săm soi, nói xấu"

Tử Băng vẫn gập sách vở Minh Khê lại, một tay cầm lấy tay Minh Khê kéo đi còn tay bên kia cầm sách vở của cô

"Hừ, cậu muốn mắt không thấy đường luôn sao, chẳng hiểu cậu học giỏi đến đâu mà lại có suy nghĩ như vậy nữa"

"Mình học ở trên này cũng được, mình không muốn xuống dưới đó đâu"

Minh Khê cố thoát khỏi bàn tay đang nắm của Tử Băng vì cô không muốn nghe mấy lời xúc phạm, lăng mạ đó. Những lời nói cay nghiệt đã gây tổn thương không ít cho cô nên Minh Khê chỉ muốn trốn tránh mọi thứ

Tử Băng như điếc vẫn kéo Minh Khê xuống lớp. Bước vào lớp thì cậu để sách vở lên bàn Minh Khê cho cô học còn bản thân thì ngồi bên cạnh như trông chừng

"Cậu cứ ngồi học đi, yên tâm, sẽ không có thành phần nào dám xì xào nữa đâu"

Tử Băng cố ý nói to cho ai ai ở trong lớp cũng có thể nghe thấy. Có lẽ do ám khí lúc nãy nên cũng có khá nhiều người sợ hãi cậu không ít

Tử Băng ngồi khoanh tay nghiêm nghị ngồi cạnh Minh Khê như một vệ sĩ. Cậu đã trải qua những thứ đáng sợ ấy, bị chà đạp, lăng mạ hay xúc phạm đến mức chỉ biết khóc oà và tự trách bản thân tại sao lại tệ đến mức như lời họ nói nên cũng hiểu được cảm giác của Minh Khê

Tiếng chuông "reng reng" kết thúc giờ giải lao của học sinh. Mọi người bắt đầu quay về lớp và lớp học dần được lắp đầy. Minh Khê cất sách vở trên bàn đi và quay sang nhìn Tử Băng rồi nhẹ nhàng nói

"Cảm ơn cậu Tử Băng"

Chẳng hiểu sao cậu đã nhìn thấy rất nhiều thứ đẹp đẽ và diễm kiều đến mức như thôi miên cả đôi mắt nhưng nụ cười toả ánh nắng chói chang của Minh Khê lại vô tình làm điêu đứng Tử Băng. Nụ cười của cô không chỉ đẹp mà còn đem lại cảm giác như nhẹ nhàng tựa lông vũ

"À ừ không có gì"

..

Tiết học cuối cùng của buổi sáng đã kết thúc. Các học sinh nhốn nháo chạy xuống căn tin để ăn trưa. Minh Khê và Tử Băng cũng rủ nhau đi ăn trưa

"Cậu ngồi chờ ở đây nhé, mình sẽ lấy luôn đồ ăn trưa cho cậu"

"Vậy phiền cậu quá rồi, không cần phải vậy đâu"

"Không sao, cậu cứ ngồi chờ đi"

Nói rồi Tử Băng chạy đi lấy đồ ăn trưa. Minh Khê thì ngồi ở đó chờ cậu thì đột nhiên có một đám học sinh nữ vây quanh Minh Khê như muốn vồ bắt con mồi, cô bạn ban nãy bị Tử Băng doạ sợ kiêu ngạo ngồi lên trên bàn, bắt chéo chân nhếch miệng đắc ý

"Một con nhỏ nghèo hèn đến thảm thương lại có thể làm thân với một nam thần sao ? Mày thực sự biết vị trí và địa vị của mình là gì không, nếu muốn đỉa bám chân hạc thì cứ tiếp tục mơ tưởng đi vì sự thật sẽ quật cho mày một cái đau điếng mà thôi, chỉ được học giỏi và ngoại hình tầm thường mà tưởng mình cao giá lắm sao"

Cô ta đổ thẳng hộp sữa đang uống dở lên đầu của Minh Khê. Mái tóc đen của cô như bị nhuộm trắng toàn bộ, những giọt sữa thì chảy xuống từng giọt, trông nhem nhuốc vô cùng

Cô ả dí sát mặt Minh Khê mà mỉa mai tiếp

"Haha, giờ biết bản thân là gì chưa, mày chỉ là một kẻ nghèo rách rưới mà thôi, tỉnh ngộ nếu còn có thể đi, đừng để tao phải giúp mày tỉnh lại, nó sẽ không hề nhẹ nhàng như hộp sữa này đâu"

Nói xong ả ta hất mái tóc vàng kim lấp lánh của mình mà cất bước rời đi để lại Minh Khê trong bộ dạng không thể bẩn thỉu hơn. Cô cắn chặt môi đến nỗi chảy máu, tay bấm mạnh đến đau điếng cũng chẳng kêu câu nào

"Mình chỉ là...kẻ nghèo hèn đến thảm thương..như lừoi cô ta nói sao ?"

Đúng lúc Tử Băng quay trở lại vì cũng nghe mấy lời xì xào từ đám đông. Cậu nhìn thấy Minh Khê như vậy thì hốt hoảng chạy đến, đặt đồ ăn trên bàn mà thăm hỏi

"Cậu ổn chứ Minh Khê, có bị thương không ?"

Khoé mắt cô cứ như mấy cây gai đâm vào đến nhói nhức, bờ môi đãm máu đỏ tươi thì run rẩy. Cứ thế nước mắt cô bắt đầu chảy ra, Minh Khê không thể tự trấn an bản thân như lúc trước nữa. Cô oà khóc như đứa trẻ mà ôm lấy Tử Băng trong vô thức

"Rốt cuộc..mình đã làm gì sai chứ ? Rốt cuộc mình còn phải chịu đựng đến bao giừo nữa, mình chịu hết nổi rồi !!"

Tử Băng có thể cảm thấy mũi của mình cay xè và cứ như muốn khóc cùng Minh Khê nhưng cậu lấy lại bình tĩnh, vỗ vai an ủi cô

"Bây giờ cậu hãy đi thay đồ và gội sạch tóc đi đã, mình sẽ cho cậu mượn đồ thể dục của mình"

Chapter
1 Chương 1: Trở Về Trung Quốc
2 Chương 2: Chiếc Thẻ Học Sinh
3 Chương 3: Ám Khí Lạnh Lẽo
4 Chương 4: Rốt Cuộc Mình Đã Làm Gì Sai Chứ ?
5 Chương 5: Cảnh Cáo
6 Chương 6: Chẳng Biết Nói Gì Ngoài Lời Cảm Ơn
7 Chương 7: Loài Hoa Mang Niềm Hy Vọng
8 Chương 8: Món Quà Đầu Tiên
9 Chương 9: Số Phận Bất Hạnh
10 Chương 10: Trao Đổi Liên Lạc
11 Chương 11: Chưa Bao Giờ Hào Hứng Đến Vậy
12 Chương 12: Cô Bạn Thời Thơ Ấu
13 Chương 13: Đáng Yêu Quá
14 Chương 14: Thẫn Thờ
15 Chương 15: Thay Đổi Nhân Cách
16 Chương 16: Rỗng Kiến Thức Căn Bản
17 Chương 17: Trùng Hợp
18 Chương 18: Có Lẽ Vậy
19 Chương 19: Kế Hoạch Mờ Ám
20 Chương 20: Sự Thật Vẫn Mãi Là Sự Thật
21 Chương 21: Không Cho Phép
22 Chương 22: Chịu Đựng
23 Chương 23: Giải Cứu
24 Chương 24: Bị Phát Hiện Rồi
25 Chương 25: Điều Kì Lạ
26 Chương 26: Chứng Kiến Sự Thật
27 Chương 27: Kèm Học
28 Chương 28: Ngầu Quá
29 Chương 29: Lễ Hội Văn Hoá (1)
30 Chương 30: Lễ Hội Văn Hoá (2)
31 Chương 31: Lễ Hội Văn Hoá (3)
32 Chương 32: Lễ Hội Văn Hoá (4)
33 Chương 33: Lễ Hội Văn Hoá (5)
34 Chương 34: Lễ Hội Văn Hoá (6)
35 Chương 35: Lời Tỏ Tình
36 Chương 36: Người Bảo Vệ Cho Cậu
37 Chương 37: Đi Học Cùng Nhau
38 Chương 38: Hoang Mang
39 Chương 39: Tham Gia Cuộc Thi
40 Chương 40: Không Ngờ
41 Chương 41: Thanh Mai Trúc Mã
42 Chương 42: Tạo Cơ Hội Hàn Gắn
43 Chương 43: Tài Năng Tuyệt Diệu
44 Chương 44: Đáp Trả
45 Chương 45: Nổi Giận
46 Chương 46: Trận Giao Hữu
47 Chương 47: Nụ Hôn Đầu
48 Chương 48: Mất Bình Tĩnh
49 Chương 49: Ngẩn Ngơ
50 Chương 50: Chỉ Là Hiểu Lầm Nhỏ
51 Chương 51: Thất Vọng
52 Chương 52: Sự Chênh Lệch
53 Chương 53: Sự Thật Của Đoá Hồng Gai Góc
54 Chương 54: Giúp Đỡ
55 Chương 55: Lí Do Bất An Là Gì
56 Chương 56: Lí Do
57 Chương 57: Đến Bệnh Viện
58 Chương 58: Như Một Phép Màu
59 Chương 59: Hiến Máu
60 Chương 60: Hoàn Cảnh Trớ Trêu
61 Chương 61: Giáng Sinh Vui Vẻ
62 Chương 62: Gửi Lời Chúc
63 Chương 63: Gặp Lại
64 Chương 64: Màn Trình Diễn Căng Thẳng
65 Chương 65: Công Bố Kết Quả
66 Chương 66: Tất Cả Chỉ Mới Bắt Đầu
67 Chương 67: Cãi Nhau
68 Chương 68: Trúng Tiếng Sét Ái Tình
69 Chương 69: Chuyến Dã Ngoại (1)
70 Chương 70: Chuyến Dã Ngoại (2)
71 Chương 71: Chuyến Dã Ngoại (3)
72 Chương 72: Thừa Nhận
73 Chương 73: Bình Phục
74 Chương 74: Màn Trình Diễn Tuyệt Vời
75 Chương 75: Kết Quả Cuộc Thi
76 Chương 76: Được Chiêu Mộ
77 Chương 77: Khó Lựa Chọn
78 Chương 78: Bầu Cử Chức Vụ
79 Chương 79: Tốt Nghiệp Và Ước Nguyện
80 Thông báo !!!
Chapter

Updated 80 Episodes

1
Chương 1: Trở Về Trung Quốc
2
Chương 2: Chiếc Thẻ Học Sinh
3
Chương 3: Ám Khí Lạnh Lẽo
4
Chương 4: Rốt Cuộc Mình Đã Làm Gì Sai Chứ ?
5
Chương 5: Cảnh Cáo
6
Chương 6: Chẳng Biết Nói Gì Ngoài Lời Cảm Ơn
7
Chương 7: Loài Hoa Mang Niềm Hy Vọng
8
Chương 8: Món Quà Đầu Tiên
9
Chương 9: Số Phận Bất Hạnh
10
Chương 10: Trao Đổi Liên Lạc
11
Chương 11: Chưa Bao Giờ Hào Hứng Đến Vậy
12
Chương 12: Cô Bạn Thời Thơ Ấu
13
Chương 13: Đáng Yêu Quá
14
Chương 14: Thẫn Thờ
15
Chương 15: Thay Đổi Nhân Cách
16
Chương 16: Rỗng Kiến Thức Căn Bản
17
Chương 17: Trùng Hợp
18
Chương 18: Có Lẽ Vậy
19
Chương 19: Kế Hoạch Mờ Ám
20
Chương 20: Sự Thật Vẫn Mãi Là Sự Thật
21
Chương 21: Không Cho Phép
22
Chương 22: Chịu Đựng
23
Chương 23: Giải Cứu
24
Chương 24: Bị Phát Hiện Rồi
25
Chương 25: Điều Kì Lạ
26
Chương 26: Chứng Kiến Sự Thật
27
Chương 27: Kèm Học
28
Chương 28: Ngầu Quá
29
Chương 29: Lễ Hội Văn Hoá (1)
30
Chương 30: Lễ Hội Văn Hoá (2)
31
Chương 31: Lễ Hội Văn Hoá (3)
32
Chương 32: Lễ Hội Văn Hoá (4)
33
Chương 33: Lễ Hội Văn Hoá (5)
34
Chương 34: Lễ Hội Văn Hoá (6)
35
Chương 35: Lời Tỏ Tình
36
Chương 36: Người Bảo Vệ Cho Cậu
37
Chương 37: Đi Học Cùng Nhau
38
Chương 38: Hoang Mang
39
Chương 39: Tham Gia Cuộc Thi
40
Chương 40: Không Ngờ
41
Chương 41: Thanh Mai Trúc Mã
42
Chương 42: Tạo Cơ Hội Hàn Gắn
43
Chương 43: Tài Năng Tuyệt Diệu
44
Chương 44: Đáp Trả
45
Chương 45: Nổi Giận
46
Chương 46: Trận Giao Hữu
47
Chương 47: Nụ Hôn Đầu
48
Chương 48: Mất Bình Tĩnh
49
Chương 49: Ngẩn Ngơ
50
Chương 50: Chỉ Là Hiểu Lầm Nhỏ
51
Chương 51: Thất Vọng
52
Chương 52: Sự Chênh Lệch
53
Chương 53: Sự Thật Của Đoá Hồng Gai Góc
54
Chương 54: Giúp Đỡ
55
Chương 55: Lí Do Bất An Là Gì
56
Chương 56: Lí Do
57
Chương 57: Đến Bệnh Viện
58
Chương 58: Như Một Phép Màu
59
Chương 59: Hiến Máu
60
Chương 60: Hoàn Cảnh Trớ Trêu
61
Chương 61: Giáng Sinh Vui Vẻ
62
Chương 62: Gửi Lời Chúc
63
Chương 63: Gặp Lại
64
Chương 64: Màn Trình Diễn Căng Thẳng
65
Chương 65: Công Bố Kết Quả
66
Chương 66: Tất Cả Chỉ Mới Bắt Đầu
67
Chương 67: Cãi Nhau
68
Chương 68: Trúng Tiếng Sét Ái Tình
69
Chương 69: Chuyến Dã Ngoại (1)
70
Chương 70: Chuyến Dã Ngoại (2)
71
Chương 71: Chuyến Dã Ngoại (3)
72
Chương 72: Thừa Nhận
73
Chương 73: Bình Phục
74
Chương 74: Màn Trình Diễn Tuyệt Vời
75
Chương 75: Kết Quả Cuộc Thi
76
Chương 76: Được Chiêu Mộ
77
Chương 77: Khó Lựa Chọn
78
Chương 78: Bầu Cử Chức Vụ
79
Chương 79: Tốt Nghiệp Và Ước Nguyện
80
Thông báo !!!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play