2. Thiếu Tá Nghiêm

Nghiêm Hạo Tường đến với quân khu Liệt Ảnh vào tháng giêng hai năm trước, cậu phải nói là hòa nhập rất nhanh, chưa đầy bảy ngày cả quân khu đều biết đến tên cậu. 

Omega một bước lên thẳng cấp bậc Thiếu Tá, Nghiêm Hạo Tường náo loạn cả Liệt Ảnh lẫn các cấp chỉ huy bên trên. 

Nói Nghiêm Hạo Tường có năng lực không ai dám phản bác nhưng với thân phận omega đặc biệt cậu phải được ưu tiên về rất nhiều mặc, đặc biệt là sức khỏe. 

Cậu kiểm soát các vấn đề sức khỏe rất tốt, cũng không vì thế mà chuyện không hay sẽ né xa cậu. Theo chỉ thị Bộ Tư Lệnh đưa xuống, Nghiêm Hạo Tường bắt buộc cần có người giám sát, người đó phải là quân y có kỹ thuật cao lẫn đầu óc nhạy bén. Trương Chân Nguyên là cái tên sáng giá nhất mà Bộ Tư Lệnh nhắm đến cho cậu. 

"Từ quân y cấp cao bây giờ lại là bác sĩ riêng của cậu, cậu nói xem sao số cậu tốt thế Nghiêm Hạo Tường?!" Đúng như dự định ban đầu, Trương Chân Nguyên được điều đến bên cạnh cậu, với khả năng cận chiến của gã thì việc chạy theo cậu mỗi đợt nhiệm vụ là khá dễ dàng.

Nghiêm Hạo Tường không thể thi hành nhiệm vụ nếu không có Trương Chân Nguyên bên cạnh, vì sao? 

Bộ Tư Lệnh yêu cầu, vậy thôi! 

Nghiêm Hạo Tường ví như viên ngọc sáng giữa mớ sỏi đá khô cằn, cậu là omega vừa mềm mại vừa đáng yêu tuy vẻ mặt có chút lạnh lẽo nhưng nhìn chung vẫn là rất có cảm giác cần được bảo vệ. Khó trách mỗi tóp quân nhân mới vào Liệt Ảnh ngay lập tức nhắm vào cậu giở trò tán tỉnh. 

Chỉ tiếc cho họ chưa kịp đến gần cậu đã bị ba đấng tối cao chặn lại, Trương Chân Nguyên là vì nhiệm vụ còn Tống Á Hiên và Mã Gia Kỳ chính thức coi cậu là em trai mà bảo bọc như kim cương đá quý. Lý do lớn nhất có lẽ là cậu không bài xích pheromones của bọn họ, nó cho cậu cảm giác có thể tin tưởng. 

Nghiêm Hạo Tường bước thêm chừng vài bước liền có người chạy đến báo gì đó, người đó chỉ nói nhỏ cho mình gã. Nhưng theo lý mà nói phải báo tin cho cậu chứ, người đó rõ ràng mặc quân phục. 

"Có chuyện gì sao!?"

"Không có! Chút chuyện lặt vặt thôi cậu không cần lo. Bây giờ tôi có việc cần ra cổng gấp, cậu tự về được không?" Trương Chân Nguyên dè chừng hỏi cậu, gã thừa biết cậu sẽ trả lời ra sao nhưng vẫn phải hỏi, may rủi hôm nay cậu bệnh hay gì đấy thì toi. 

"Tôi đâu có liệt."

Nghiêm Hạo Tường quay lưng tự mình đi về phòng, nói vậy thôi chứ cậu nào có về. Quân khu này bao phủ cả một sườn núi rộng lớn vô cùng. Cậu lại bị giám sát chặt chẽ muốn đi lại rất khó khăn, dù làm tại đây nhưng cậu chưa khám phá hết được mảnh đất này. 

Nghe các quân nhân truyền tai nhau vừa có một bầy sói con được đưa vào quân khu, hình như là tiểu khu A. 

Tiểu khu A là khu phòng thủ trọng yếu, canh phòng nghiêm ngặt, số lượng alpha cũng đông hơn hẳn. Bây giờ cậu qua đó cũng không có gì chỉ là tiểu khu A và tiểu khu C khác nhau, nơi đó alpha giải phóng hoàn toàn pheromones để lập nên một màn chắn vô hình. Omega như cậu bước chân chạm cửa đã bị làm cho nghẹt thở rồi. 

Thôi thì lát nữa nhờ Trương Chân Nguyên hay Tống Á Hiên đi bắt một con về là được. 

[…] 

"Là ai đến mà cả Nguyên Soái cũng phải ra đón thế?" Một quân y đi ngang thấy hiếu kỳ đưa đầu vào hỏi anh gác cổng, anh gác cổng đứng đây từ trưa chắc hẳn là biết chuyện gì. 

"Là một Thượng Tướng." Anh gác cổng thật thà đáp, dù sao cũng không phải bí mật quốc gia. 

"Thượng Tướng thôi mà cần Nguyên Soái Mã Gia Kỳ ra đón sao? Cả Đại Úy Tống Á Hiên cũng đến! Chỉ thiếu… chỉ thiếu mỗi Thiếu Tá Nghiêm Hạo Tường thôi?"

"Thiếu Tá Nghiêm Hạo Tường là ai chứ! Sao có thể bắt cậu ấy đứng dưới trời nắng đợi."

"Vậy Nguyên Soái thì có thể sao?" 

Cậu chàng càng hỏi càng dồn anh gác cổng vào đường cùng, bức bí quá anh lôi cậu đứng cạnh mình đợi người kia bước xuống tự cậu ta hiểu thôi. 

Chiếc xe chuyên chống bắn tỉa của quân đội Nga Tiger Anti-Sniper từ từ dừng động cơ trước cổng quân khu Liệt Ảnh. 

Trên xe chỉ duy nhất một người đàn ông trông vẫn còn rất trẻ, hắn ta chỉ tầm hai ba hai bốn tuổi. 

Nghiêm Hạo Tường lưỡng lự muốn đến khu A lại vô tình chứng kiến cảnh tượng hoành tráng lệ này, người kia cậu chưa gặp cũng chưa ai nhắc đến người đó trước mặt cậu. Là ai mà được giấu kỹ thế không biết? 

Con người mà tò mò thì phải đi tìm hiểu, cậu nhanh nhẹn bước đến gần, xem hắn ta là ai? Cấp trên hay cấp dưới cậu cũng không sợ, Bộ Tư Lệnh chống lưng cậu còn sợ ai chèn ép. 

Khoảnh khắc hắn ta hạ cửa kính xuống gương mặt góc cạnh toát lên vẻ lạnh lùng cộng hưởng với đôi ngươi màu hổ phách càng thêm mạnh mẽ. 

Ánh mắt hắn ta như tia laze chiếu qua một lượt các quân nhân rồi dừng lại ở nơi cậu đang đứng. Nghiêm Hạo Tường thoáng sững người, khí tức trên người hắn làm cậu sợ, ánh mắt dò xét như muốn nhìn thấu toàn bộ tâm can người khác. 

Nghiêm Hạo Tường sống trên chiến trường từng ấy năm đến chỉ huy của địch còn phải ngán ngẩm mỗi lần chạm mặt cậu, vậy mà...

Chỉ một người đàn ông mang trên mình quân hàm Thượng Tướng khiến cậu run sợ. 

"Mừng cậu trở về Liệt Ảnh, Thượng tướng Lưu!" Mã Gia Kỳ bước đến gần cửa xe chắn ngang tầm nhìn của hắn, anh biết Nghiêm Hạo Tường có sức hút nhưng mà đừng có nhìn omega với ánh mắt đó chứ. 

Một bộ phận quân nhân vì là người mới không biết mối quan hệ giữa vị Thượng Tướng kia và Nguyên Soái, cứ xì xầm to nhỏ không biết người kia rốt cuộc có lai lịch gì. 

Đôi ngươi hổ phách lần nữa lướt qua tóp quân nhân, lần này không dừng ở chỗ cậu nữa nó dừng trên tấm bia đá khắc dòng chữ mạnh mẽ màu đỏ máu: "Khu Quân Sự Trọng Điểm Liệt Ảnh". 

Tấm bia này nhiều năm về trước là do hắn ta tìm về, người nghĩ ra cái tên là Trương Chân Nguyên và người khắc chữ là Mã Gia Kỳ và Tống Á Hiên. Quân khu này là công sức, là tâm huyết của bốn người bọn họ. 

Vị trí Nguyên Soái đúng ra là hắn chứ không phải Mã Gia Kỳ, nhưng vì nhiệm vụ kia quan trọng hơn nên hắn đã bàn giao lại cho anh quản. 

"Nó thay đổi nhiều thật! Đã không còn cứng rắn mạnh mẽ như trước, thay vào đó lại có nét mềm mại uyển chuyển của một omega." Lưu Diệu Văn trong lúc ngẫu hứng nhớ về nét chữ đầu tiên được khắc trên bia đá, nét chữ đó vừa sắc sảo vừa đanh thép thể hiện rất rõ hình ảnh người quân nhân vừa quả cảm vừa ngang tàng. 

Trong thời gian hắn đi hẳn là nét chữ đã được thay đổi, lời nói kia cũng chỉ là vô tình, Lưu Diệu Văn cảm thấy nét chữ đó mềm mại hơn. Có thể vì Nghiêm Hạo Tường tác động đến suy nghĩ của hắn hoặc cũng có thể nét chữ ấy thật sự vì cậu mà thay đổi. 

"Nhận ra sao? Không thể nào Lưu Diệu Văn, ông đây đã tự mình điều chế ra loại thuốc đặc hiệu cho Hạo Tường, cậu làm sao ngửi ra được?" Trương Chân Nguyên như vừa nghe thấy tiếng sét đánh ngang qua tai, cả quân khu không ai ngửi thấy, lý nào Lưu Diệu Văn hắn là ngoại lệ? 

"Tôi có ngửi sao?" Hắn bình bình ổn ổn đáp. 

"Vậy sao cậu biết Nghiêm Hạo Tường là omega?"

"Anh mới nói đấy! Anh ta chỉ nói bâng quơ, anh là người khẳng định đấy, đồ không não!" Nghiêm Hạo Tường bức xúc trình độ tiếp thu vấn đề của bác sĩ Trương Chân Nguyên. Hắn chỉ nói nét chữ chứ đâu có nói có người là omega, khi khổng khi không lại đứng giữa đường giao tiền cho người ta cướp. 

Bản năng tự vệ của một omega bảo cậu phải né xa người này. Lưu Diệu Văn hắn ta mang quân hàm Thượng Tướng nhưng Nguyên Soái như Mã Gia Kỳ còn phải cúi đầu khi nói chuyện. 

Cậu phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận! 

Hot

Comments

Lynn.lynn ✌

Lynn.lynn ✌

thích kiểu thể loại quá , hóng nhe tác giả

2024-05-21

1

陈玉玄

陈玉玄

nhanh ra chap nha tác giả ơi🫰🏻

2024-05-21

0

Quanh Quanh

Quanh Quanh

Anh Trương 2g giống anh Mã hả

2024-05-20

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play