Các Nàng Luôn Nói Yêu Ta
Hạnh Phúc đến với các nàng không được bao lâu thì Kinh Thành lại nổi lên sóng gió. Từ đâu có một thế lực hùng hậu xuất hiện, bọn người này tu luyện tà thuật hút lấy linh hồn người sống để tu luyện. Bọn chúng muốn điều khiển ai liền dùng một chút tà khí liền có thể làm được.
Mục đích bọn chúng nổi dậy là vì muốn chiếm giữ đất nước mà Kỳ Tuyết cùng mọi người đã cố gắng giành lấy. Và một phần lý do là cũng muốn có được Kỳ Tuyết. Bọn chúng dùng tà thuật thao túng Hoàng Đế đương nhiệm là Kỳ Thiên nhường lại ngôi vị cho chúng, sau đó giam giữ Hoàng Đế vào đại lao tăm tối.
Từ đó lập một triều đại mới, triều đại nhà Thương, đứng đầu là vua Thương Vương Trì.
Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu hay tin liền lập tức trở về Hoàng Cung, nhưng cũng đều bị bắt giữ và nhốt vào trong.
Bọn người tà giáo này đứng đầu là người từng làm trợ thủ đắc lực của Ám Dạ. Tên gọi Thương Vương Trì, bản thân hắn đã muốn mưu phản từ lâu chỉ là đang chờ cơ hội thích hợp.
Trong thời gian ở bên cạnh Ám Dạ hắn đã tìm hiểu về tà thuật, hắn ta âm thầm tu luyện chúng. Cho đến khi được Ám Dạ giải độc, hắn mới có cơ hội dùng tà thuật để thao túng mọi người đi theo hắn, làm việc cho hắn.
Hắn đã cất công đào tạo và chiêu mộ những người mới trong một thời gian dài để bọn họ đủ sức chiến đấu và đảm bảo bọn họ bắt buộc phải nghe lời hắn, mà không có một suy nghĩ phản bội nào.
Cho đến khi mọi chuyện diễn ra đúng với kế hoạch hắn ta bắt đầu tạo phản trong thầm lặng, tất cả đều trở tay không kịp. Tể Tướng trợ thủ đắc lực của Hoàng Đế cũng ra đi dưới tay của bọn chúng.
Lúc trước khi Kỳ Tuyết xuất hiện ở trong cốc hắn ta đã rất để tấm đến nàng, thường xuyên chuẩn bị các món ngon bên ngoài cho nàng. Chỉ là nàng chưa bao giờ nhìn hắn dù chỉ một lần, cũng bởi thân phận thấp bé của mình.
Nhưng bây giờ đã khác hắn đã có được gian sơn sợ gì không có được nàng.
Chỉ trong một đêm mà Lam Quốc đã không còn, Kỳ Tuyết còn không kịp trở về để gặp Hoàng Huynh và Phụ Mẫu của nàng.
Đêm đó nàng được truyền tin xa xôi Lam Quốc không còn, nàng vô cùng hoang mang tại sao mọi chuyện lại nhanh như vậy.
Một lá thư được gửi đến nàng: “Muốn mạng Phụ Mẫu và Huynh Trưởng thì mau trở về Hoàng Cung”
Cả bốn người các nàng nhận được tin liền vô cùng sốc họ cũng không biết tại sao mọi việc lại nhanh như vậy.
Tử Yên cũng nhận được tin dữ, cha nàng võ nghệ cao thông, vậy mà đã bị bọn chúng giết hại một cách tàn nhẫn. Nàng thất thần mà ngồi đó.
Chưa hết đau buồn Tư Lạp lại nhận thêm tin Nữ Hoàng Oa Quốc, Mẫu Hoàng của nàng đã qua đời vì cố chống đối bọn chúng. Oa Quốc được sát nhập dưới trướng của Thương Vương Trì.
Ái Tư Lạp nghe thấy như gục ngã đôi mắt vô hồn ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Người thân nhất của nàng bây giờ đã không còn nữa rồi, đất nước của nàng cũng không giữ được nữa. Tại sao mọi chuyện lại trở nên thế này.
Kỳ Tuyết vì muốn cứu lấy người thân của mình mà mặc kệ tất cả, liền tức tốc trở về Hoàng Cung. Các nàng cũng không thể đứng yên liền điều những binh lính và các đệ tử mình đang có trong tay đi một mạch đến Kinh Thành.
Đến Kinh Thành cửa Thành mở toang như đang chào đón nàng, không hề có ai ngăn cảng các nàng vào trong.
Kỳ Tuyết theo con đường quen thuộc đi đến Hoàng Cung, trên đường đi đến từng nơi đều đã tang hoang. Người chết khắp nơi, tang nhà nát cửa sự nhộn nhịp đã không còn thấy. Chỉ thấy một cảm giác đau thương đang tràng trề ở nơi đây.
Bước vào Hoàng Cung, cửa lớn rộng mở binh lính xếp hàng dài như chào đón nàng. Nàng cảm thấy khó hiểu liền trở nên vô cùng cảnh giác.
Đi đến Cung Điện Chính, có một người đã ngồi nơi đó chờ nàng từ lâu. Người đó không ai khác chính là Thương Vương trì, hắn biết nàng nhất định sẽ đến tìm hắn.
Một người mặc long bào màu đen đang ngồi ngạo nghễ trên chiếc ghế vốn dành cho Hoàng Huynh của nàng, bây giờ đã bị hắn ta chiếm lấy.
“Kỳ Tuyết cuối cùng cũng gặp lại nàng”
Hắn ta nhìn thấy nàng liền cao hứng mà đứng lên nói.
Kỳ Tuyết cảm thấy rất hoang mang, bản thân nàng có quen biết hắn sao. Sao hắn lại nói chuyện giống như thân quen với nàng như vậy.
Nàng lên tiền hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
Lúc này lại có một người đứng ra đưa kiếm về phía nàng quát lớn.
“Hỗn xược, đứng trước Chủ Thượng còn không quỳ lại nói những lời bất kính”
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, nàng mới để ý đến. Người này vậy mà lại là tên Diệp Hàn Phong kia, rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra vậy hả.
Thấy tên Hàn Phong đưa kiếm về phía nàng, Tư Lạp liền tức giận muốn bước lên đánh cho hắn một trận. Nhưng nàng còn chưa kịp ra tay, một ám khi từ đâu bay đến đánh vào tay hắn, thanh kiếm trên tay cũng rơi xuống. Hắn ta đau đớn ôm lấy cánh tay mình.
“Hàn Phong ngươi có biết mình đang đưa kiếm vào ai không hả?
Giọng của Trì Vương cất lên khiến hắn sợ hãi lui về sau.
“Thần có tội, mong Chủ Thượng tha cho thần một lần”
Trì Vương cũng không muốn trách phạt chỉ cần hắn biết điều một chút là được. Vốn là hắn ta tự tìm đến cầu xin cho hắn được đi theo, Trì Vương cảm thấy bản tính của hắn xấu xa rất hợp với mình nên đã thu nhận hắn.
Trì Vương bước xuống dưới đi đến gần Kỳ Tuyết.
“Nàng vẫn xinh đẹp như ngày nào”
“Ta không quen ngươi”
Hắn ta thở dài một hơi, đúng vậy nàng chưa nhìn đến hắn một lần làm sao mà nhớ được mặt hắn.
“Không sao ta quen nàng được rồi, trước đây ở Đoạn Tình Cốc ta đã từng gặp nàng, kề từ bây giờ ta sẽ phong nàng làm Hoàng Hậu của ta nàng thấy thế nào?”
Kỳ Tuyết cười kinh bỉ, nàng mà cũng cần cái chức Hoàng Hậu đó của hắn sao.
“Ta không muốn nói nhiều, ngươi mau thả người thân của ta ra”
Hắn ta lại tiếng thêm một bước đến trước mặt nàng dơ tay tên sờ vào gương mặt nàng. Tử Yên nhìn thấy hành động liền tức giận nhanh chân bước đến muốn ngăn cảng hắn. Nhưng nào ngờ hắn chỉ cần quơ tay một cái nàng đã bay ra xa và phun một ngụm máu tươi xuống sàn.
Kỳ Tuyết sợ hãi vô cùng, nàng lo lắng muốn chạy đến xem nhưng liền bị hắn giữ lại. Cả ba người các nàng thấy vậy liền xông đến muốn đánh hắn, nhưng hắn ta lại quá mạnh. Chỉ cần dùng một tay các nàng đã đều bị ngã lăng xuống nền đất, máu phun ra từng ngụm đỏ tươi.
“Ngươi có giỏi thì giết chết ta luôn đi không được đụng đến nàng ấy” Nhược Vũ đau đớn hét lên.
Nghe những lời khiêu khích này hắn càng hưng phấn không nể nang mà muốn đi đến cho nàng một chưởng. Kỳ Tuyết thấy không ổn liền khóc lóc vang xin hắn.
“Đừng mà, đừng giết nàng ấy…”
Trì Vương thấy nàng rơi nước mắt vì đám nữ nhân này càng khiến hắn tức giận. Thời gian qua hắn cũng đã điều tra, nàng vậy mà cùng đám nữa nhân này có mối quan hệ không bình thường.
Hắn ta chợt nghĩ đến một chuyện liền không muốn giết bọn họ nữa, hắn muốn chính tay nàng là người giết bọn nữ nhân này. Hắn quay sang nhìn nàng mỉm cười.
“Được, vậy hãy uống viên thuốc này vào ta sẽ tha cho bọn họ”
Kỳ Tuyết nhìn viên thuốc cảm thấy sợ hãi, nàng không rõ đây là thuốc gì.
“Đây là gì?”
Hắn ta cũng không dấu diếm mà trả lời thẳng thắng: “Độc Hoa Tình”
Kỳ Tuyết sợ hãi lùi một bước, nàng biết độc này khi uống vào sẽ phải quên đi những người mà nàng yêu. Nếu nàng cố nhớ đến nó sẽ phát tác đứt từng gân mạch mà chết đi. Nhưng nếu nàng không uống, các nàng ấy sẽ là người phải chết nàng không muốn như vậy. Nàng thà rằng bản thân mình chết cũng không muốn ai tổn thương các nàng ấy.
Nàng chần chừ muốn cầm lấy viên thuốc liền nghe tiếng Nhược Giai hét lên.
“Kỳ Tuyết… nàng đừng uống… cho dù nàng có uống hắn cũng sẽ không tha cho chúng ta đâu”
“Tiểu Tuyết…nếu nàng quên chúng ta…chúng ta làm sao có thể tiếp tục sống tốt đây chứ”
Kỳ Tuyết dừng lại hành động, đúng vậy Nhược Giai nói như vậy cũng rất đúng. Nàng ngước lên nhìn hắn như muốn dò hỏi câu trả lời.
“Nàng yên tâm ta sẽ không đụng đến bọn họ. Nhưng mà Kỳ Tuyết nàng không có quyền ra điều kiện gì đó với ta đâu”
“Rốt cuộc thì ngươi muốn gì ở ta?”
“Ta yêu nàng…muốn nàng trở thành nữ nhân của ta”
“Kinh tởm, ta có chết cũng không trở thành nữ nhân của ngươi”
“Vậy sao, Hàn Phong mau đưa người lên đây”
Nói rồi Hàn Phong nhận lệnh đưa Phụ Hoàng, Mẫu Hậu và Hoành Huynh của nàng lên. Kỳ Tuyết nhìn ba người mà lòng đau nhói không thôi, họ đã bị đánh đập máu khắp người sắp không nhận ra họ nữa rồi.
“Tuyết nhi con cứ mặc kệ chúng ta, mau chạy đi” Phụ Hoàng nàng vẫn luôn lo lắng cho nàng.
“Thế nào bây giờ nàng có thể chọn, uống viên thuốc này sau đó trở thành nữ nhân của ta rời xa bọn chúng, ta sẽ tha cho bọn chúng. Còn nếu không ta sẽ giết hết bọn chúng giữ nàng lại”
Nàng còn lựa chọn nào đây, nước mắt lưng tròng tim nàng rất đau. Nàng không muốn vì mình mà mọi người đều phải chết.
Nàng chậm rãi đi đến cầm lấy viên thuốc đau đớn mà nuốt vào trong. Viên thuốc rất đắng, sộc thẳng lên mũi nàng nhưng lòng nàng còn đắng hơn vị thuốc kia có là gì. Trì Vương vui vẻ cười lớn, hắn liền thi triển một chút tà pháp gì đó.
Bỗng phút chốc Kỳ Tuyết không còn là nàng nữa, nàng đã bị hắn khống chế. Hắn dùng tay che mắt nàng lại nói gì đó sau đó bắn ra ám khí lập tức Phụ Mẫu và Hoàng Huynh của nàng đều hộc máu mà chết tại chỗ.
Sau đó hắn để tay mình ra cho nàng nhìn thấy tinh cảnh trước mắt. Nàng thấy ba người ngã xuống liên khóc lóc sợ hãi chạy đến chỗ cả ba, nàng kiểm tra mạch đập. Nhưng nó đã không còn sự sống nữa rồi, nàng đau lòng khóc lớn.
“Phụ Hoàng, Mẫu Hậu, Hoàng Huynh ba người tỉnh lại đi mà đừng bỏ con…mở mắt ra nhìn con đi, đừng rời xa con nữa được không”
Nàng khóc lóc bi ai, kiếp trước chứng kiến ba mẹ chết đi trong phòng phẫu thuật, kiếp này lại chứng kiến thêm một lần. Nàng làm sao chịu nổi sự đau đớn này, nàng bỗng hét lớn.
“Là ai…Ai đã giết họ”
Trì Vương bước đến bên cạnh nàng, muốn giơ tay lau nước mắt cho nàng. Nhưng một phần nào đó trong nàng liền bày xích hắn ta, nàng không muốn hắn ta chạm vào mình. Hắn ta cũng thôi không muốn khiến nàng khó xử, liền rút tay lại nói.
“Kỳ Tuyết bốn người bọn chính là người đã giết người thân của nàng”
Hắn ta vừa nói vừa liếc mắt đến bốn người đang ngồi chật vật dưới sàn kia.
Đôi mắt của nàng đỏ chót, nó lạnh lẽo vô cùng ánh mắt nàng nhìn các nàng đã không còn sự dịu dàng của trước kia nữa rồi.
“Kỳ Tuyết…” Tử Yên thoi thóp gọi tên nàng, chỉ mong nàng còn chút thanh tỉnh đừng làm điều dại dột. Nhưng nàng đã không còn là nàng của trước đây, lý trí của nàng bây giờ đã bị Trì Vương khống chế.
Náng tiến lên một bước rút lấy thanh kiếm trên tay của Hàn Phong hướng về phía các nàng.
“Ta sẽ giết hết các ngươi…”
Nàng tiến đến muốn đâm vào ngực Tư Lạp, lúc này Tư Lạp kêu lớn.
“Tiểu Tuyết…”
Giọng nói này khiến nàng phải dừng lại hành động, nàng không biết sao tim mình đau như vậy, nàng sắp không thở nổi nữa rồi. Nàng dường như sắp nhớ ra gì đó nàng cảm thấy đau lòng trước bốn người các nàng.
“Ta là Tư Lạp…”
“Tiểu ngu ngốc…nàng quên chúng ta thật rồi sao?”
“Công chúa người không nhớ Tử Yên của người sao?”
Kỳ Tuyết nghe thấy những giọng nói quen thuộc tim nàng vô cùng nhói, đầu vô cùng đau nàng cảm thấy như đầu sắp nổ tung đến nơi.
“Các người….”
“Kỳ Tuyết đừng nghỉ nữa là ta đã giết họ, mau giết ta đi nếu không giết ta sẽ giết nàng”
Nhược Giai biết nếu khiến nàng nhớ đến chuyện của các nàng, thì người chết sẽ là nàng. Nhược Giai không muốn thấy Kỳ Tuyết chết, nàng muốn người mình yêu có thể tiếp tục sống trên cõi đời này.
Nàng liền gắng gượng đứng lên đi về phía Kỳ Tuyết nàng cố tình ra tay để Kỳ Tuyết đánh trả.
“Kỳ Tuyết nàng ta đã giết Phụ Mẫu của nàng còn muốn giết cả nàng, nàng còn không mau ra tay đi. Nếu nàng không làm được để ta giúp nàng một tay” Trì Vương tức giận nói sau đó muốn đi đến giúp nàng một tay.
Lúc này Nhược Giai thấy hắn tiến về phía mình, nàng không cam tâm chết dưới tay hắn. Nàng liền cầm lấy tay Kỳ Tuyết giữ kiếm đâm thẳng vào tim nàng.
“Khônggg….”
“Nhược Giai….”
“Sư Tỷ….”
Cả ba người các nàng đau đớn kêu lên.
Nhược Giai đã ngã xuống, nhưng trên môi nàng vẫn nở một nụ cười thật tươi. Được chết dưới tay người mình yêu nàng đã mãn nguyện lắm rồi.
Hình ảnh Nhược Giai ngã xuống nhưng trên môi vẫn nở nụ cười, Kỳ Tuyết cảm thấy ám ảnh vô cùng nàng sợ hãi rút kiếm ra Nhược Giai liền ngã xuống.
Trì Vương cảm thấy nàng quá chần chừ chậm chạp, hắn ta liền tức giận đi đến chỗ Kỳ Tuyết. Che mắt nàng lại, miệng hắn lẩm bẩm gì đó Kỳ Tuyết liền mất khống chế cầm kiếm lao đến một nhát chém vào cổ ba người các nàng.
Các nàng còn không kịp mở miệng, chỉ có thể nhìn Kỳ Tuyết nở một nụ cười tươi đau đớn mà ngã xuống. Họ biết Kỳ Tuyết không giết họ Kỳ Tuyết là bị Trì Vương dùng tà pháp khống chế nàng.
Ba người các nàng phun một ngụm máu rồi ngất đi vĩnh viễn, Trì Vương vô cùng thỏa mãn cười lớn. Kỳ Tuyết sau một lúc mới hoàn hồn nàng không nghĩ rằng nàng vậy mà lại giết người, còn giết hẳn bốn mạng người.
Nàng nhìn thấy bốn cổ thi thể lãnh lẽo nằm đó, nàng như phát điên nàng không biết mình bị gì nữa. Nàng hét lớn chạy ra khỏi Hoàng Cung mưa lớn vô cùng, sấm chớp vang liền hồi nàng cảm thấy tim mình đau quá, nàng không chịu nổi cảm giác này nữa rồi.
Thấy nàng chạy ra ngoài Trì Vương liền cho người đuổi theo nàng, muốn bắt nàng trở lại. Nhưng không ngờ vừa bước đến cửa một tia sét xẹt xuống đánh thẳng vào người nàng, nàng lập tức chết đi trước sự chứng kiến của Trì Vương.
“Khôngggg..…”
Nàng bị sét đánh chết, rất đau đớn, rất thê thảm, nhưng có lẽ tâm hồn nàng sẽ được an yên hơn.
Nàng nhắm lại đôi mắt kết thúc một hành trình dài ở nơi này.
...........
Updated 41 Episodes
Comments
Tiến Trần
Hả ?
2024-06-07
1