NHÂN DUYÊN TẾ HỘI BỒ CÔNG ANH

NHÂN DUYÊN TẾ HỘI BỒ CÔNG ANH

Chương 1: Bất Ngờ

/hình ảnh mang tính chất minh họa/

“Wtf,cái quần què gì đây !”. Nàng là Đan Vy đã xuyên vào thân thể của đứa trẻ,đang nằm trong vòng tay của một người đàn ông . Nàng nhận ra mình đã xuyên vào thân thể đứa trẻ 1 tuổi ,có đôi chút không thể chấp nhận được,nội tâm gào thét.

“Người đàn ông đang ôm mình trong lòng hình như là cha ta phải không?” Nàng suy nghĩ

Người đàn ông lên tiếng:”Dù chỉ là dượng phu của ngươi, ta sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt!”. Dượng phụ của nàng cười ấm áp,tâm tình Đan Vy trở lên ổn định hơn bội phần. Dù bất đắc dĩ xuyên không vào thân thể đứa trẻ 1 tuổi nhưng bù lại có mỹ nam chăm sóc thì không tồi chút nào.

Chỉ là nàng có chút không can tâm mà xuyên vào đây. Sống một thời gian, nàng biết thế giới mà nàng xuyên vào là thế giới nữ tôn .

“Đói quá!”: Đan Vy nội tâm kêu gào

Quả thực trẻ con 1 tuổi chỉ nằm một chỗ,không thì tập lẫy,chỉ xoay quanh không gian phòng ngủ. Nàng biết gia cảnh nhà mình có chút nghèo khó,ở trên núi lên dượng phu phải đi xuống làng xin chút sữa bò cho ta uống. Có chút khổ cực. Lên nàng với ý thức của con người 25 tuổi,nằm im không lăn lộn lung tung,không chính nàng hậu quả cũng gánh không nổi.

“Ta về rồi,Đan Vy chờ ta có lâu không? Thức ăn của con đây!”: Dưỡng phu nàng vui vẻ chạy đến với nàng.

Được tiếp năng lượng nàng thấy khỏe hẳn cả con người.” Bi ba bi bô”

“Con nói gì vậy? Con no rồi hả?”

Mộc Dương đặt nàng xuống dạy nàng lẫy,khoảng thời gian thật ấm áp đó,nàng mong sẽ tiếp diễn mãi mãi.

Năm 10 tuổi , Mộc Dương dạy nàng tất thảy những điều trọng yếu,nàng học rất nhanh dưỡng phu vô cùng hài lòng.

Năm 15 tuổi, ở trên núi phải hoạt động mạnh nàng có chút cường tráng,khoẻ khoắn.

Nhưng ngực nàng lép xẹp,Mộc Dương thấy vậy bày ra phương thuốc cứu vãn nàng.

Khi đó ,nàng rất thân với một nam nhân tên Hạ Vũ lên núi chơi,phụ thân chàng là người ta mang ơn khi nhỏ cho ta sữa,mà không vòi vĩnh điều gì. Từ tầm 10 tuổi chàng hay lên chơi với ta.

Giữa chúng ta,sớm đã phát sinh tình cảm quý mến lẫn nhau. Chàng tựa như ánh nắng chiếu vào tim nàng.

Năm 18 tuổi,Hạ Vũ cũng vừa tròn 20 tuổi,chàng phải gả đi. Ta cùng dưỡng phu xuống núi hỏi cưới . Nhưng gia cảnh nghèo khó thì sao có thể xứng đôi với Hạ Vũ. Chàng là con của phú hộ,con trai họ Lâm…….. phụ thân chàng “ Coi như trước kia mang ơn ta mà buông bỏ cho con trai ta.”

Làm sao mà được,ta sớm đã yêu sâu đậm chàng. Nhưng đến cả chàng cũng từ bỏ ta. Hạ Vũ vô tình:” Chúng ta dừng lại ở đây đi,nàng gia cảnh không có của ăn của để,cũng không giúp được cho gia đình ta,như vị hôn phu của ta. Gia đình nàng ta giàu có, sính lễ nhiều vô kể. Sau khi kết hôn,gia đình ta cũng sẽ có lợi. Còn nàng lấy gì mà cưới ta?”

“Chàng từng nói sẽ cùng ta vượt qua rào càn…..”

Chưa nói hết Hạ Vũ chèn vào lời nàng “Lúc đó,là ta trẻ người non dạ không hiểu sự tình,giờ đã rõ mọi thứ,nàng không xứng với ta,không xứng với gia cảnh nhà ta.......”

Nghe đến đây ta sớm đã tỉnh ngộ,một người nghèo như ta lấy đâu tiền sính lễ để hỏi cưới chàng,lấy đâu tiền để chăm lo về sau cho chàng,lấy đâu ra tiền tổ chức một lễ cưới hoành tráng cho chàng. Ở thế giới này nam nhân đều muốn gia đình hôn thê cho họ sính lễ tốt và lễ cưới hoành tráng nở mày nở mặt với gia đình hai bên.

Thật tình ta đã mơ mộng quá nhiều. Hạ Vũ có nói thêm nhưng tai ta đã ù ù vốn không thể nghe thêm gì. Ta cũng thông cảm cho chàng ấy ,thân phận nam nhi trong cái thế giới này thì thật tình sinh ra vốn đã khổ. Nếu phải gả cho một người nghèo như ta,phải chăng khổ càng thêm khổ hay sao. Ngược lại,nếu gả cho người giàu có,sủng ái chàng ấy chẳng phải sẽ tốt hơn .Chàng ấy sẽ có cuộc sống sung túc ,hà có gì phải vướng bận đến người như ta.

Nghĩ đến đây ,nước mắt nàng cứ thế tuôn trào. Nàng quyết rời đi ,chào tạm biệt họ,ta cùng Mộc Dương trở về. Trước khi đi,Đan Vy mỉm cười thật tươi vẫn không giấu đi được những giọt nước mắt chảy dài ra ngoài. Giọng nghẹn mãi mới nói ra được “ Ch...chàng....phải hạnh phúc đấy! Từ giờ ta sẽ không làm phiền chàng,ta nhớ ơn chàng đã yêu một người thiếu thốn mọi thứ như ta. Chàng chịu ủy khuất rồi!”

Quay lưng rời đi Đan Vy không ngoảnh lại, Mộc Dương an ủi nàng hứa sẽ xuống núi tìm cho nàng một lang quân tốt. Đan Vy lắc đầu :“Ta không cần nữa đâu,ta không cần nữa! Nhưng Mộc Dương xin đừng oán trách chính mình!”

Mộc Dương chỉ biết vỗ về nàng.

Ôm Mộc Dương khóc thật to. Một thời gian sau đấy nàng cũng quên được Hạ Vũ,mang bỏ đi hết mọi thứ về chàng. Dù có hơi khó với Đan Vy,ở thế giới hiện đại nàng ế chổng ế chơ. Hạ Vũ cũng có thể nói là mối tình đầu của nàng. Tuy là không đến được với nhau những nó cũng rất diễm tình với nàng.

Nói là đã quên,thì đúng là như vậy. Nhưng Hạ Vũ để lại cho Đan Vy một vết sẹo lớn,một lỗ hỏng thật tình khó thể lành lại được. Mỗi khi nghĩ đến,nàng cũng thầm quyết tâm “Không cần chàng,cũng chẳng cần ai yêu ta nữa,cũng không nhất kiến chung tình với ai nữa. Chỉ cần ở cạnh dượng phu là được rồi”

Sau việc này,nàng trưởng thành hơn.

Năm 20 tuổi,Mộc Dương nhường nàng xuống núi kiếm việc. Nàng được một nữ nhân Giai Ý cứu giúp,cho nàng làm việc trong phủ nha môn.

...Hết😘...

*Chú thích:

-“Diễm tình” chỉ mối tình đẹp

Hot

Comments

Coralfanartkpopoaf

Coralfanartkpopoaf

đọc bị nghiền lun😁

2024-06-05

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play