Tận Thế Đến Ta Trở Thành Vua Xác Sống
Chiều ngày 24 tháng 12 năm 2024 tại một thành phố có một tòa nhà lớn đang tổ chức sự kiện trước cửa có một cậu thiếu niên tóc đen, mắt đen tuyền, cao 1m8, mặc chiếc áo khoác đen bên ngoài đang cầm điện thoại nói chuyện: "Xin lỗi nhé hiện giờ tôi đang ở Hà Nội có chút việc nên hiện giờ không thể về được."
"Cái gì! Này Nguyễn Tuấn An cậu có biết tối nay lớp mình tổ chức đêm giáng sinh không sao tự nhiên cậu lại ở Hà Nội làm gì?" Vừa nói vừa tức giận.
Tuấn An nói: "Thôi nào Thanh Phong à cậu cũng đừng có tức giận lí do tôi đến Hà Nội là đang tham một sự kiện về máy móc và trí tuệ nhân tạo AI đặc biệt nghe bảo có một vị tiến sĩ người Mĩ đã tạo ra một trí tuệ nhân tạo có khả năng giao tiếp, tư duy, cảm xúc không khác gì con người vì vậy nên tôi mới tới đây." Đang giải thích lí do sao mình lại tới đây.
Thanh Phong nói: "Hả! Tôi nhớ trước giờ cậu có quan tâm về có cái này đâu sao tự nhiên lại dở chứng vậy?" Cảm thấy khó hiểu khi bạn mình lại hứng thú với cái này.
Tuấn An nói một cách qua loa: "À cái này thì tôi không thể nói rõ cho cậu biết được thôi dù sao thì tôi sẽ cố gắng sẽ về trước bữa tiệc vậy nhé tạm biệt."
Thanh Phong chưa kịp nói xong: "Ơ khoan đã___!"
Tuấn An than thở: "Haiz thật là thôi kệ vậy mình sẽ xin lỗi cậu ta sau vậy được rồi mau vào trong thôi."
Vậy là sau khi nói chuyện xong Tuấn An đã vào tòa nhà lớn đang tổ chức sự kiện bên trong là những cỗ máy vô cùng hiện đại nào là những con robot hình dạng con người, thậm chí là có cả những con robot hình dạng động vật đủ loại hình thù trong số đó còn có những robot có thể nói chuyện nhưng cậu lại không quan tâm mà vẫn tiếp tục đi vào bên trong đi được một lúc thì cậu đã thấy có rất nhiều người đang tụ tập nhìn kĩ hơn cậu thấy họ đang quan sát một cô gái trông trạc tuổi cậu cô ấy rất xinh đẹp mái tóc dài vàng óng,trên đầu cô có một chiếc vòng tròn màu xanh hình bông hoa, đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp, đang mặc chiếc váy dài đến chân có màu trắng tinh khiết, với 2 cái vòng màu trắng mỗi bên một cái để lộ ra phần vai trắng nõn nà của cô, ngoài ra cô còn có vòng cổ với viên đá màu xanh ở giữa, đặc biệt là cô gái đó đang lơ lửng trên không trung, cô đang ở bên trong một màn hình TV những hình ảnh thiên nhiên có cây cối chim chóc động vật khác nó giống như một thiên đường vậy, để nhìn kĩ hơn cậu đã chen lấn vào đám đông sau một hồi vật lộn cuối cùng cậu cũng đã vượt qua cho đến khi cậu đến gần cái màn hình cậu cúi người xuống để nghỉ ngơi sau một hồi cậu ngẩng đầu lên nhìn thì đột nhiên cô gái đến gần cậu nhìn chằm chằm vào cậu khuôn mặt của hai người gần nhau như có thể chạm vào nếu như không có cái màn hình ngăn cách hai người cô vẫn tiếp tục nhìn vào cậu và nói: [Cậu gì đó ơi cậu tên gì vậy?chúng ta đã từng gặp nhau chưa?]
Bị cô gọi một cách đột ngột như vậy làm Tuấn An không biết phải nói gì lúc này cậu đang suy nghĩ: "Phải làm gì đây sao đột nhiên cô ấy lại nói chuyện với mình vậy chứ lại còn hỏi tên mình nữa."
"Mau dừng lại đi Sophia cô đang làm khó cậu ấy đấy." Một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ là người Mĩ, khoảng 40 tuổi trở lên,mặc một chiếc áo trắng dài, mái tóc vàng, đôi mắt xanh có vài phần giống với cô gái Sophia vừa nhìn thấy người đàn ông đó cậu và Sophia đều lập tức nhận ra người đó là ai.
Sophia cảm thấy bất ngờ nói: [Tiến sĩ Robert!]
Robert xin lỗi một cách nhã nhặn với Tuấn An: "Xin lỗi nhé chàng trai cô ấy đôi lúc hơi hiếu động một chút nhưng cô ấy không có ý xấu đâu xin cậu đừng để bụng."
"Dạ không sao đâu cháu không cảm thấy phiền đâu." Tuấn An nói một cách lịch sự đồng thời cậu cũng khá ngạc nhiên khi tiến sĩ Robert nói tiếng Việt rất chuẩn.
Robert nói: "Vậy sao cảm ơn cậu đã bỏ qua chuyện vừa rồi, vậy cho ta hỏi tên cậu là gì?"
Bất ngờ khi được tiến sĩ Robert hỏi tên nên Tuấn An trả lời: "Dạ xin tự giới thiệu tên của cháu là Nguyễn Tuấn An,18 tuổi, là người Việt Nam."
Robert cười nhẹ trông có vẻ đang suy tư cái gì đó: "Nguyễn Tuấn An sao thì ra là vậy ta hiểu rồi thế này đi ta có thể mời cậu đi ăn tối được không coi như để đền bù."
Tuấn An vừa ngạc nhiên khi được mời bởi Robert nhưng vừa muốn từ chối: "Cái gì! Chú không cần phải đền bù đâu cháu thật sự không để ý chuyện này mà."
Robert lịch sự nói "Không sao mà cậu không cần từ chối nếu cậu từ chối tôi sẽ rất khó xử đấy."
Tuấn An nói một cách yếu ớt: "Dạ vâng."
Hiện trong đầu cậu đang suy nghĩ: "Làm sao đây tối nay mình còn bữa tiệc của lớp vào tối nay mà thôi dù sao thì đây cũng là một cơ hội để nói chuyện với ông ấy mà tí nữa mình khi nào về mình đành phải xin lỗi Thanh Phong vậy dù hơi có lỗi một chút."
Robert nói: "Quyết định vậy nhé sau khi buổi triển lãm kết thúc cậu cứ đến văn phòng số 13 của ta ở bên trên tầng là được đợi ta giải quyết xong một số chuyện thì chúng ta sẽ đi ăn ở một nhà hàng gần đây ta có một thứ cho cậu xem."
Tuấn An đang nghĩ: "Thứ ông ấy muốn cho mình xem sao rốt cuộc đó là thứ gì chứ?"
"Vậy nhé ta đi đây hẹn gặp lại nhau tối nay nhé."
Sau khi nói chuyện xong với Tuấn An,Robert đã lập tức chuẩn bị công việc của mình vỗ tay mạnh giới thiệu bản thân.
Robert nói lớn: "Xin chào mọi người tên tôi là Robert Wilson là một nhà phát minh người Mĩ và tôi cũng là người tạo ra Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo Sophia."
Sophia vẫy tay chào, cười một cách vui vẻ: [Xin Chào tất cả mọi người.]
Robert đang giải thích về Sophia: "Như mọi người đã biết Sophia chính là phát minh tâm đắc nhất của tôi về lĩnh vực AI, cô ấy có rất nhiều khả năng như phân tích, lưu trữ thông tin, tạo ra được những thông số một cách chi tiết, đưa ra những kế hoạch cho mọi trường hợp, có thể nói Sophia là trí tuệ nhân tạo mạnh nhất thậm chí nếu có tận thế xảy ra thì cô ấy có thể giúp con người giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng, hơn nữa cô ấy có 1 điểm khác biệt so với những trí tuệ nhân tạo khác là cô ấy có khả năng học hỏi những thứ mới để phát triển và cô ấy có cảm xúc không khác gì con người đấy chính là điều làm cho cô ấy đặc biệt."
Thế là Robert đã trình bày về Sophia cho đến lúc hoàng hôn buông xuống lúc này Tuấn An đã đến văn phòng 666 của Robert được một lúc,căn phòng của ông ấy không quá rộng có bàn làm việc để rất nhiều giấy tờ,ngoài ra bên góc phòng là một hộp hình chữ nhật, có một màn hình đen kịt nhưng đột nhiên bỗng nó ánh sáng phát ra ở đó xuất hiện một cô gái trông rất quen thuộc đó là Sophia.
Sophia vẫy tay chào: [Hello xin chào cậu Tuấn An.]
Giật mình khi Sophia tự nhiên xuất hiện nhưng cậu đã lấy được bình tĩnh chào lại cô.
"Chào cậu Sophia." Cậu vẫy tay chào lại Sophia.
Sophia giải thích: [Chuyện vừa nãy tôi thành thật xin lỗi cậu tôi cũng không hiểu sao mình lại như vậy nữa.]
Tuấn An hỏi Sophia: "Không sao đâu mình đã tha lỗi cho cậu rồi mà,à đúng rồi tiến sĩ Robert ông ấy đâu rồi?"
Sophia trả lời Tuấn An: [Tôi cũng không rõ nữa tiến sĩ bảo ông ấy có chút việc tí sẽ về nên bảo tôi quay lại văn phòng.]
"Vậy sao tôi hiểu rồi." Câu nhớ về việc Robert nói mình cần phải giải quyết một số chuyện.
Thế là Tuấn An đã ngồi đợi suốt 1 tiếng đồng hồ.
Tuấn An tiếp tục hỏi Sophia: "Sao ông ấy vẫn chưa về vậy Sophia cậu có biết ông ấy hiện đang ở đâu không?"
Sophia trả lời: [Tôi cũng không biết tôi đã gọi cho ông ấy rồi nhưng ông ấy không nghe máy tôi cũng thử tìm ông ấy qua máy định vị ở trên điện thoại nhưng lại không hiện thị có vẻ như đã mất kết nối rồi.]
Tuấn An tiếp tục hỏi: "Vậy phải làm sao đây?"
Sophia cũng không biết phải làm gì: [Tôi cũng không biết hi vọng ông vẫn ổn.]
Tuấn An: "Đành phải tiếp tục chờ vậy."
Bỗng nhìn ra điều gì đó Sophia nói với Tuấn An: [Tuấn An cậu mau nhìn bên ngoài cửa sổ kìa.]
Tuấn An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bên ngoài làm sao? Cái gì vậy nè!"
Trước mặt cậu lại là khung cảnh không thể nào ngờ đến bầu trời bỗng đỏ như máu,mặt trăng thì bỗng nhiên biến thành một con mắt trông rất đang sợ.
Tuấn An thắc mắc: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Cơ thể cậu bắt đầu co giật,tim đập nhanh hơn,cơn đau đầu bắt đầu xuất hiện nó làm cậu trở nên đau đớn ngã quỳ xuống đất: "Sao vậy nè đầu mình đau quá."
Updated 37 Episodes
Comments
Thỏ Răng Nanh
:)))
2024-09-13
0
noob bio
Main sắp hóa thành vua xác sống này chắc luôn /CoolGuy/
2024-07-11
0