Còn về bà thì cũng đã mất sau tối ngày hôm đó , mọi chuyện đã ập đến quá nhà khiến cho một cô bé mới chỉ 6 tuổi đã là một cú sốc quá lớn.
“Nè em Nguyễn Kiều An , em có chịu tỉnh dậy không hả?"
Cô nghe tiếng cô giáo và các bạn thì bừng tỉnh, An An nhìn cô giáo và nhìn Thiên Kim.
“Em bị bệnh thì đến phòng y tế đi còn không thì về nhà”
Cô nói rồi đi lên và tiếp tục giảng bài , Thiên Kim quay xuống nói thì thầm:
“Khi nãy tớ có kêu cậu rồi mà sao cậu không tỉnh dậy thế cậu không nghe tớ nói gì à?"
“Xin lỗi cậu nha”
An An ủ rũ, phía xa xa có một người luôn chú ý cô từ đầu đến giờ. Cuối cùng tiết học cũng kết thúc, Thiên Kim và Hoài Bảo vội đi đến hỏi thăm bạn mình.
“Nè còn chưa tỉnh ngủ à, hay lại suy nghĩ lung tung nữa rồi"
Hoài Bản phàn nàn cô thì bị Thiên Kim vả cho một vố vào đầu:
“Cậu ấy bị vậy mà cậu còn như thế được à, đúng là không có tình người”
“Ai nói tớ không có tình người chứ, chỉ là hỏi thăm thôi mà"
“Hỏi thăm kiểu đấy ai mà chấp nhận”
An An đứng một bên nghe hai bạn của mình cãi nhau mà vội lên tiếng:
“Tớ mệt quá, bây giờ tớ về nhà trước nhé”
Nghe An An nói thế cả hai cũng ngừng lại:
“Tớ về cùng cậu nhé An An”
Thiên Kim lo lắng nói, nhận lại là cái lắc đầu của An An rồi cô vội đi về bỏ mặt Hoài Bảo và Thiên Kim ngơ ngác.
‘Haizz.. chắc có lẽ mình nghĩ nhiều quá , với lại mình không muốn mẹ buồn vì mình cứ tái phát bệnh’
Đang đi thì cô có cảm giác ai đó theo mình cô vội quay người lại thì thấy một dáng người cao hơn cô tận một cái đầu . Cô chỉ cao 1m64 nhưng người này cao chắc 1m80, do trời cũng khá tối nên cô không nhìn rõ mặt.
“Cậu về tối như thế là nguy hiểm lắm đó , còn đi một mình nữa chứ”
Cô nghe được giọng mà ánh sáng của mặt trăng bị mây che cũng loé lên chút ánh sáng soi xuống , ra là Dương Nhật Khang cậu từng là lớp trưởng của lớp nhưng cậu đã từ chức.
“Nè nghe tôi nói gì không thế?” Nhật Khang quơ tay qua lại trước mặt An An.
“À chỉ là tôi muốn một mình nên mới ..” - chưa để cô nói xong thì cậu ta đã cắt lời An An
“Cậu lên xe đạp của tôi nhé , tôi chở cậu về con gái mà đi tối thế này là nguy hiểm lắm”
Nói rồi cậu cầm tay An An kéo đến một nhà xe gần đó và dẫn một chiếc xe đạp xịn sò của cậu ta ra, sau đó thì kêu cô lên xe để cậu trở về. Do bị Nhật Khang thuyết phục nên cô đã đồng ý để cậu trở hỏi
“Nhà cậu gần đây không?” Nhật Khang hỏi.
“Cũng gần đây thôi, không xa lắm”
“Cậu kiệm lời ghê nhỉ, hôm nay chắc cậu mệt à nhìn tái nhợt quá”
Nghe Nhật Khang nói thế An An im lặng không nói gì hết. Cậu thấy thế thì kiếm cớ nói chuyện với cô:
“Bây giờ tớ gọi cậu bằng An An được không?”
“Lúc nãy cậu cũng gọi tôi bằng An An mà sao giờ lại hỏi thế?"
“Vì khi nãy tôi tưởng cậu giận tôi nên mới không trả lời , nên hỏi xem cậu có dỗi tôi không”
Cô tiếp tục im lặng , thấy sắp đến nhà cô vội vỗ nhẹ vào vai cậu:
“Đến đoạn này đi từ từ thôi , sắp đến nhà tôi rồi”
Nghe vậy cậu cười mỉm , tiếp tục đạp từ từ
“Cảm ơn đã đưa tôi về nhà”
“Không có gì để cảm ơn đâu , chuyện nên làm mà”
Nói rồi An An đi vào nhà , cậu đứng bên ngoài nhìn căn nhà mừng thầm trong lòng.
“Người gì mà lạnh lùng quá đi”
Nói rồi cậu chạy về nhà của mình , cậu đi một lúc thì mẹ của An An cũng về nhà:
“Ha mẹ về rồi đây , này con ăn tối chưa thế?”
“Vâng .. con đã chuẩn bị bữa tối rồi nhưng con muốn đợi mẹ về ăn chung”
Nghe con gái mình nói thế cô cười hạnh phúc. Ăn tối và dọn dẹp xong thì theo thói quen cô gọi cho anh mình , anh của An An đi du học Đức còn 3 tháng nữa anh sẽ về Việt Nam.
“Chào, hôm nay em điện anh sớm thế , mẹ về nhà chưa”
“Em điện trễ 2 phút mà, mẹ về nhà rồi đang nghỉ ngơi ở sofa kìa, nói chuyện với mẹ không?"
“Ô không cần đâu, anh sẽ tắt máy ngay đây hôm nay anh khá bận đó mà .. bệnh của em vẫn ổn chứ cả việc học nữa?”
“Vâng .. em ổn trường mới khá tốt và có cả Thiên Kim với Hoài Bảo nữa , họ là bạn của em"
“Hahha hai đứa nó á , anh nhớ mãi nếu bệnh của em ổn rồi thì anh cúp máy đây”
“Vâng ..”
Cúp máy xong cô đi xuống nhà khác chỗ mẹ cô nghỉ ngơi ở sofa :
“Mẹ ngủ sớm đi nhé mai còn đi làm nữa đó"
“Ừm mẹ biết rồi con cũng ngủ đi để còn đi học đấy, ngày mai con đến lịch đi học đàn à”
“Mẹ nhắc làm con mới nhớ ra, vâng con sẽ đi”
Nói rồi cô đi lên phòng đem theo khuôn mặt suy tư, về việc lễ hội âm nhạc sắp đến. An An thật sự muốn tham gia lễ hội âm nhạc lần này và thể hiện tài năng của mình, việc An An rất giỏi chơi piano và vấn đề là cô ngại tiếp xúc hoặc đi đến nơi đông người.
Comments
爆炸 - 𝑽 𝑵 - Bùm pass ckh sll
Có tài năng nhưng lại vì ám ảnh tâm lý mà phải từ bỏ tương lai?
2024-07-25
0
爆炸 - 𝑽 𝑵 - Bùm pass ckh sll
Làm việc mệt mà về nhà có ng chờ cái t thấy vui v
2024-07-25
0
爆炸 - 𝑽 𝑵 - Bùm pass ckh sll
ô mai gọt, hốt hốt lớp 10 1m80 quá đẹp quá ghê gớm
2024-07-25
0