Chap 2: Bệnh tình

Vào bàn ăn ba mẹ anh cả anh hai ngồi một phía, còn bên kia là anh ba và anh nhưng cậu lại ngồi cách hai người đó một ghế. Nhìn sự xa cách như vậy của cậu họ không khỏi đau lòng nhưng làm gì có tư cách để xin cậu tha thứ chứ. Bầu không khí cứ ngưng đọng cho đến khi thức ăn mang ra mới được phá tan. Toàn bộ thức ăn để ở phía họ còn thức ăn cậu là phần ăn khác chỉ dành cho cậu. Đơn giản vì cậu bị bệnh nên không ăn được những thứ kia. Nếu ăn vào sẽ không thể tiêu hoá được cậu sẽ buồn nôn mất. Mẹ cậu thắc mắc hỏi:

- Lam nhi con không ăn chung với mọi người sao nhìn phần của rất lạc và nhạt nhẽo. Con còn làm việc ăn như vậy sẽ không đủ sức đâu.

- Không sao đâu mấy loại như vậy con không ăn được. Mọi người cứ ăn đi mặc kệ con.

Nghe cậu nói vậy cũng không dám hỏi gì thêm chỉ ăn nốt phần của mình. Nhưng cậu không biết là có một ánh mắt vẫn luôn theo dõi cậu từ khi về đây. Đó chính là Hàn Thiên. Anh cảm nhận cậu có gì đó giấu mọi người về sức khoẻ của mình. Mặc dù muốn hỏi rõ cậu nhưng anh không có can đảm với lại anh có là gì của cậu đâu mà hỏi chứ.

Ăn xong mọi người ra phòng khách uống nước xem tivi cậu thấy vậy định về căn hộ riêng để nghỉ ngơi chứ hiện tai cậu rất mệt mỏi a. Nhưng họ giữ cậu lại muốn cậu ở lại đây đêm nay. Không tiện từ chối cậu cũng gật đầu đồng ý sau đó liền đi lên phòng. Phòng của cậu là ở tầng ba cùng tầng với anh. Hai phòng còn đặc biệt là chung một ban công. Mở cửa đi vào cậu đổ ập xuống giường nhắm mắt trông rất mệt mỏi.

Điện thoại bỗng kêu lên nhìn tên người gọi cậu nhẹ nhàng nói:

- Alo, có chuyện gì không?

-Cứ có chuyện mới được điện cho cậu sao?

- Tôi không có ý đó mà. Khi nào về thì đi ăn một bữa được chưa?

- Như thế còn nghe được. Thật ra tôi sẽ về luôn vì muốn chú tâm chữa bệnh cho cậu.

Nghe người bạn thân duy nhất luôn bên cạnh cậu khi còn nhỏ nói mà cậu không biết phải nói gì. Thật ra cậu bị ung thư não cộng với hen suyễn nên khó chữa hơn. Cậu ấy là bác sĩ rất giỏi nhưng cậu hiểu được rằng mình không còn nhiều thời gian kể cả có chữa trị cũng chỉ sống tầm 4,5 năm thôi. Cậu thở dài nói:

- Được rồi tôi sẽ chữa trị theo ý cậu được chưa.

Thẩm Kiệt nghe vậy liền to tiếng:

- Không phải theo ý tôi mà là cậu phải sống. Sống để tận hưởng những gì cậu đang có chứ.

Nghe cậu bạn nói như vậy cậu liền bật cười một cách thê lương.

- Tôi làm gì có gì chứ? Chỉ có mỗi người bạn thân là cậu nhưng cậu có hạnh phúc của riêng mình là tôi yên tâm ra đi rồi. Cậu nói cứ như tôi là người có nhiều thứ lắm á.

Thẩm Kiệt nghe cậu nói mà không biết phải nói gì cho đúng nữa. Quả thật hắn cũng biết chuyện gia đình cậu không yêu thương đứa con là cậu ấy mà đi thương một người dưng. Cậu ấy luôn cô độc một mình mà không có một người thân nào bên cạnh hay thấu hiểu cậu ấy.

- Thôi không nói vấn đề này nữa. Khi nào cậu về?

- Ngày mai luôn. Tranh thủ về sớm để chữa cho cậu chứ. Sáng mai cậu nhớ là kéo cả Mạc Hân đi cùng đến sân bay đón tôi đó.

- Haha... Hoá ra bác sĩ lạnh lùng của tôi bắt tôi đi đón là để có cớ gặp người trong mộng sao? Thú vị đấy !

- Này cậu cười cái gì cứ như lần đầu cậu biết bí mật này vậy.

- Thôi được rồi tha cậu đó. Mai mấy giờ ?

- 8h sáng mai

- Được. Vậy tôi tắt máy đi nghỉ ngơi trước.

- Ừ, bye.

Tắt máy cậu đi tắm rửa mà không biết là có một ánh nhìn cậu đang đứng ở ban công. Anh không biết là cậu nói chuyện với ai mà vui như vậy nhưng đúng là lâu rồi anh mới nhìn thấy hình ảnh cậu nở một nụ cười tươi như vậy. Cậu lúc này đang tắm dưới vòi sen thì thấy máu mũi lại chảy ra thì vội vàng ngửa đầu cho máu ngừng chảy rồi tắm vội đi ra ngoài. Anh thấy cậu vội vàng chạy ra từ phòng tắm đi lại một cái tủ lôi ra một đống lọ thuốc trực tiếp đổ ra tay một hơi uống hết luôn chỗ thuốc đó mà không khỏi nhíu mày. Anh tự hỏi là rốt cuộc cậu bị bệnh gì. Nhất định anh phải tìm hiều cho ra, chứ anh hiện tại đang rất lo cho cậu muốn xông vào hỏi cậu có sao không nhưng nhớ ra là anh và cậu có quan hệ gì chứ.

Nhìn cậu lên giường nằm nghỉ anh cũng yên tâm phần nào về phòng nghỉ ngơi. Cứ vậy màn đêm buông xuống che lấp tất cả mọi thứ. Con người cũng vậy khi bị những thứ trước mắt che lấp sẽ không biết đâu là sai đâu là đúng. Đây là lúc con người có nhiều suy nghĩ, những cảm xúc khác nhau mà không ai có thể biết được mà chỉ bản thân mình biết rõ mà thôi.

Sáng hôm sau khi ánh nắng chiếu vào phòng cậu cũng rục rịch ngồi dậy. Ngồi mất một lúc cho tỉnh nhìn đồng hồ thấy cũng sắp 7h liền đi vscn rồi thay quần áo. Xong xuôi cậu xuống dưới thấy mọi người đang ngồi ở phòng khách. Mẹ cậu nhìn thấy liền vội hỏi:

- Lam nhi con dậy rồi à? Vậy vào ăn cùng mọi người được không?

- Được.

Sau đó bình thản đi vào bàn ngồi xuống chờ người mang thức ăn ra. Ăn xong mọi người cùng ra phòng khách ngồi nhâm nhi tí trà để tráng miệng rồi sẽ đi làm. Lúc này có tiếng xe ở ngoài bước xuống là cô thứ kí riêng Mạc Hân của cậu cũng là con gái của quản gia. Cô đi vào nhẹ nhàng gật đầu nhẹ với mọi người như chào hỏi sau đó quay ra phía cậu cúi người chào đúng tư thế của một thư ký lên tiếng:

- Chủ tịch đến giờ rồi chúng ta đi đón ngài ấy thôi.

- Được.

Nói xong cậu đứng dậy đi ra ngoài chỉ nói một câu tạm biệt rồi thôi. Bố mẹ, các anh trai và anh nhìn cậu như vậy chỉ buồn bã mà không nói gì.

Phóng xe nhanh tầm 20 phút là đến sân bay. Hai người đứng đợi một lúc thì mới thấy cái người cần đón lấp ló cái đầu đi ra. Thẩm Kiệt thấy người trong lòng thì phi thẳng đến chỗ cô ôm vào lòng mà không ngó đến cậu đang đứng bên cạnh. Ôm nhau cho đã mới nhìn cậu nói:

- Lâu rồi không gặp.

- Giờ mới biết chào à. Có tình yêu phát là chẳng quan tâm tôi nữa rồi.

- Haha.... đùa thôi mà làm gì căng.

- Hừ, đi về.

Vào đến xe cậu ngồi sau để hai con người kia ngồi trên mà chim chuột với nhau chứ cậu không định làm bóng đèn. Nhìn thấy bạn mình hạnh phúc như vậy là cậu yên tâm rồi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play