Đêm nay trăng tròn sáng toả cùng những vì sao lấp lánh, một bức tranh ảo dịu đang hiện ra trước mắt người nhưng...đâu ai cũng có thể ngắm được kia chứ. khoảng thời gian về đêm là một không gian tĩnh lặng làm cho người ta thoải mái trên chiếc giường mềm mại sau ngày dài mệt mỏi. Ấy mà tại sao nàng ấy vẫn còn làm việc chứ, đầu tóc rối bời bàn tay vốn trắng nõn mềm mại giờ lại nhăn nheo tưởng gần làn da đã lão hoá, chiếc bụng đói meo đứng nhìn chú chó Đậu Đậu đang ăn miếng thịt nướng dày thơm phức. Lạ thật nàng là An Chi Ngọc là người được cô chọn làm vợ sao lại có cuộc sống khốn khổ thế này, đây là biệt thự Hạ Gia đáng lý nàng phải được đám người làm chăm sóc, có người kề cạnh bảo vệ chứ, đằng này....
Một người làm lâu năm tầm ngoài 50 tóc ngắn ngang vai đôi chân uyển chuyển bước thẳng về phía nàng:
"mày làm xong hết công việc chưa" bà ta đảo mắt xung quanh, lớn giọng hỏi
Sự sợ hãi đang nằm gọn trên nét mặt nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt run sợ chỉ biết nhìn xuống đáp
"tôi làm xong hết rồi ạ"
Đôi môi run rẩy có ý né tránh khi đáp lời của nàng càng làm cho người đối diện thêm hứng thú "làm xong rồi thì vào kho ngủ đi, mất gì đứng đây"
liếc sang chú chó Đậu Đậu rồi tiếp tục câu nói " Ối giời, thì ra là mày đang có ý định giành đồ ăn của chó à, hố hố, thật ngại quá tao ra đây không đúng lúc rồi"
Biết mình đang bị sỉ nhục nhưng không có cách chóng trả vì bản thân nàng biết rõ nếu cãi lời hay biện minh thứ gì đó thì dù đúng hay là sai bản thân cũng sẽ ăn trọn trận đòn đau đớn nên đã chỉ đành biết im lặng, chỉ biết gằm mặt xuống mặc cho người kia lăn mạ
Người kia dùng ngón trỏ nâng cằm nàng lên, suýt xao nói
" Gương mặt xinh thế này bảo sao con nhỏ kia không để ý tới chứ, mà...chắc mày cũng giống mấy con điếm ngoài kia đúng không, bị nó chơi xong rồi ruồng bỏ. Nếu không có chuyện hôn ước thì còn lâu nó mới lấy mày, ấy mà quên, lấy thì lấy chứ nó có quan tâm tới đâu, đúng không một con cờ bị ruồng bỏ"
Nói hả hê một lúc rồi bà cũng quay lưng rời đi bỏ lại người đứng đó với hai dòng lệ tuôn ra.
Phía bên kia cô vẫn ở trong phòng gõ bàn phím, ngoài công việc Xthì cô chẳng hề để ý hay bận tâm tới ai thậm chí là chiếc bụng đang biểu tình của mình.
Chiếc đồng hồ điểm chỉ 22h, đồng thời kèm theo tiếng gõ cửa
"tiểu thư, em còn thức đúng không" Lãnh Thiên lên tiếng
Cô là người nghiêm túc, không thích cái kiểu dài dòng nên chỉ đáp lại câu hỏi của anh bằng một từ ngắn gọn "còn"
Anh nhanh tay mở hé cửa vừa cơ thể mình tiến vào, trên tay cầm theo ly sữa nóng hổi thơm lừng đi tới đặt xuống bàn cạnh nơi cô đang điều khiển chiếc chuột máy tính
"Em nghỉ tay uống miếng sữa đi" giọng nói nhỏ nhẹ, tràn đầy ấm áp
Đáp lại bằng câu trả lời không đầu không đuôi " lát sẽ uống"
Tưởng gần câu trả lời ấy sẽ làm anh hụt hẫn nhưng không hề anh đã ở cùng cô từ nhỏ còn gì lạ lẫm với thái độ này kia chứ. Anh hơi dựa bàn, hai tay khoanh lại nói ý đùa giỡn
" lát sẽ uống hay lát sẽ ngủ quên trên bàn với cái bụng đói hả" nghiên đầu hỏi cô
Cô thở một hơi dài, trực tiếp liếc mắt đến ly sữa bên cạnh, tay cầm lấy ly sữa lên môi thổi thổi vài cái rồi uống cạn, uống xong cô không quên lận ngược ly lại dũ dũ vài cái để chứng minh "oki chứ"
Người kia cười cưng chìu "ngoan lắm" rồi cằm lấy cái ly trên tay cô
"em không phải con nít" lạnh lùng đáp rồi quay lại hành động lúc đầu của mình
Anh nhìn xuống gương mặt đang tâp trung làm việc của cô rồi ngước sang nhìn lấy bức tranh sơn dầu rực vàng của đồi hướng dương, thanh âm hạ xuống ý làm người kia không quá phân tâm
"em không tò mò về cô ấy hả"
"có gì phải tò mò, giả thôi mà" cô tiếp tục trả lời bằng thái độ lạnh lùng
"đúng là giả nhưng biết đâu sau này là thật" trêu chọc cô
"bớt nhảm đi, mà anh nhớ trông chừng cô ta đó, đừng để cô ta bêu rếu tùm lum"
"em yên tâm đi, cô ấy không như những người em đang nghĩ đâu"
"Vậy hả"
"Đúng vậy, cô ấy là một cô gái tốt bụng nhưng lại bị số khổ bám víu"
Cô tò mò ngước lên nhìn anh "khổ?"
"Cô ấy đang làm việc trong một biệt thư giàu có, mục đích là để trả nợ thay cha mình, thường ngày bị bỏ đói, còn bị đánh đập nữa"
"Thiếu nợ thì chịu thôi, quy luật đã là vậy mà" cô đáp lại bằng những câu từ thản nhiên. Đúng vậy, những tình huống thíu nợ rồi bị đánh đập nơi đâu chả có chứ, chuyện thường tình thôi mà, đúng như câu của cô vừa cô nó chính là quy luật, quy luật của xã hội, của những người giàu có
"Em có muốn biết cô ấy ở trong căn biệt thự nào không"
"Nói thử xem" dù không hứng thú gì mấy nhưng cũng không muốn tắt ngang câu chuyện
"Là biệt thư nơi em từng sống đó"
Một kích động nhẹ liền xuất hiện trên gương mặt cô "anh nói cái gì?"
"Anh biết em không tin nhưng đó là sự thật"
"Sao anh để người bên đó kết hôn với em" khó chịu với một thanh âm cao
"Em yên tâm, cô ấy không phải người của ông ta...thật ra, lúc đó anh cũng không định nhờ cô ấy đâu nhưng vì hoàn cảnh quá đáng thương nên anh muốn giúp sẳn tiện có thể giúp được em luôn"
"Điều tra cô ta cho kĩ vào, em không muốn bất kì ai liên quan đến ông ta dính liếu tới em đâu" thái độ khó chịu và kiên quyết
"Anh biết mà, em yên tâm, thôi không làm phiền em nữa anh đi về phòng đây" anh cầm ly sữa đã cạn hết đi ra ngoài và vẫn không quên nhiệm vụ của mình là đóng lại cánh cửa
Tuy hơi khó chịu nhưng cô vẫn luôn đặt lòng tin vào anh vì suy cho cùng đối với cô anh không khác gì anh trai cô cả, hai người đã cùng nhau lớn lên, cùng chăm sóc, ở cạnh nhau, an ủi nhau. Theo người khác nhìn nhận và bàn tán thì hai người chính là "thanh mai trúc mã" của nhau.
Updated 49 Episodes
Comments