Chương 3

Sáng hôm sau, Thư Di và Thư Duy ra cổng nhà, anh lên tiếng nói với tài xế: "Chú, không cần đưa bọn cháu đến trường, từ nay bọn cháu đi bộ với bạn"

Tài xế gật đầu: "Vâng..nhưng bà chủ biết chưa ạ?"

Thư Di nói: "Bọn cháu sẽ nói lại với mẹ sau, chú đừng lo."

Nói xong, hai người bắt đầu đi bộ đến trường, vừa đến trạm xe buýt, đã gặp Hàn Nhật Thiên và Vương Gia.

"Này, hai cậu hôm nay đi bộ cơ à?" Vương Gia cười nói.

Thư Duy trả lời: "Ừ, đi chung với các cậu cho vui"

Hàn Nhật Thiên đang đọc sách, Thư Di nhìn anh chằm chằm, anh ngẩng đầu nhìn cô: "?"

Thư Di bối rối, cô nhìn sang hướng khác.

Khi cả bốn người lên xe buýt, bỗng có người khác chen lên khiến Thư Di vấp chân.

Cánh tay Hàn Nhật Thiên bắt lấy cô, anh hỏi: "Có sao không?"

Thư Di bối rối, khẽ lắc đầu: "Không sao.."

Khi nhìn về phía chỗ ngồi, Thư Di giật mình, Thư Duy ngồi với Vương Gia chứ không ngồi với cô.

Bây giờ chỗ ngồi phía trước họ là hai chỗ trống cạnh nhau, Thư Di nhìn Hàn Nhật Thiên, anh cũng nhìn cô, anh nói: "Vào trong đi"

Thư Di lật đật vào ghế bên trong, cạnh cửa sổ, Hàn Nhật Thiên ngồi xuống bên cạnh cô, anh đeo tai nghe vào, tiếp tục vừa nghe nhạc vừa đọc sách.

Thư Di nhìn anh, cô hỏi: "Cậu thích đọc sách à? Cậu đọc sách gì thế."

Hàn Nhật Thiên quay sang nhìn cô, anh tháo tai nghe ra: "Khoa học viễn tưởng"

Thư Di vội hỏi: "Cậu có đọc tiểu thuyết ngôn tình hong?"

Hàn Nhật Thiên cười: "Không, tôi thích đọc về việc học hơn"

Thư Di lại nhìn thấy lúm đồng tiền của anh ấy, cô khẽ nói: "Cậu có lúm đồng tiền trông dễ thương ghê"

Hàn Nhật Thiên nhướn mày: "Lúm đồng tiền là gì? Ông đây không có!."

Lúc này Vương Gia chòm lên: "Này, hai người nói gì mà vui thế?"

Hàn Nhật Thiên thở dài: "Không có gì cậu ngồi yên đi"

Đến trường học, khi đã vào chỗ ngồi, thầy Giang đi vào lớp, ông khẽ nói: "Bây giờ thầy đọc điểm kiểm tra môn toán nhé, hôm qua vừa vào điểm xong, thầy đọc lại để các em xác nhận"

...

...

"Hàn Nhật Thiên, 100 điểm"

...

"Thư Duy, 100 điểm"

...

"Thư Di, 70 điểm"

Sau khi thầy tiếp tục đọc, Thư Di chán nản, cô chỉ giỏi những cái như thể thao hoặc là môn văn với tiếng Anh, còn môn toán cô học rất tệ.

Giờ ra chơi, thầy Giang nhìn Thư Di: "Em Thư Di, đến phòng giáo viên lấy tài liệu về phát cho các bạn giúp thầy"

Thư Di ngạc nhiên: "Sao lại là mình" Cô nghĩ.

Cô đến phòng giáo viên, lúc này thầy chủ nhiệm nhìn cô: "Thầy cần nói chuyện với em"

Thư Di hỏi: "Dạ?"

Thầy Giang: "Điểm toán của em, không được cao cho lắm, thầy giảng bài khó hiểu sao?"

Thư Di ngập ngừng: "Không phải đâu ạ.."

Thầy Giang nói: "Em có thể nhờ bạn Hàn Nhật Thiên, hoặc anh trai của em là Thư Duy giảng dạy môn toán, hai người này học rất tốt."

Thư Di gật đầu: "Dạ.."

Sau đó thầy Giang đưa cô xấp tài liệu: "Em mang cho các bạn giúp thầy"

Thư Di gật đầu sau đó chào thầy rồi rời đi, cô đi dọc hành lang, cô chìm trong suy nghĩ, cô cảm thấy mình và Thư Duy chẳng giống anh em ruột xíu nào, anh ấy rất thông minh, còn cô thì không được giỏi như vậy, có lẽ vì thế mẹ luôn cưng chiều Thư Duy hơn.

Đang mãi mê suy nghĩ, Thư Di vô tình va vào một người, cô vội xin lỗi, nhưng khi ngẩng đầu nhìn, cô phát hiện ra đó là Hàn Nhật Thiên.

Xấp tài liệu bị rơi xuống, Hàn Nhật Thiên cúi xuống nhặt cho cô, vừa hay cô cũng cúi xuống nhặt, khuôn mặt hai người sát gần nhau, ánh mắt vô tình lại ngưng động nhìn nhau.

Lúc này Thư Di mới trở về thực tại, cô vội nhặt những tờ giấy lên, sau đó nói: "Cảm ơn cậu"

Hàn Nhật Thiên trả lời: "Lần sau chú ý một chút, nếu không cậu sẽ bị ngã đấy" Nói xong, anh bước đi xuống cầu thang.

Thư Di nhìn theo bóng lưng anh, cô cảm thấy có chút gì đó đang bùng lên trong lòng.

Buổi tối, sau khi trở về nhà, Thư Di đi sang phòng của Thư Duy, cô gõ cửa gọi to: "Anh haii"

Thư Duy đang chơi game, anh bước xuống giường sau đó đi đến mở cửa: "Tiểu quỷ, đêm hôm rồi còn làm ồn à?"

Thư Di khẽ nói: "Dạy em bài toán này đi"

Thư Duy nhìn: "Bài dễ vậy mà? Em không chăm chú nghe thầy giảng sao?"

Thư Di rũ mắt: "Vậy thôi, em tự làm"

Thư Duy nhanh chóng nói: "Thôi thôi thôi, anh dạy anh dạy, bài này nhìn khó thật"

Thư Di mỉm cười, đi vào bàn học của Thư Duy.

Trong lúc giảng bài, mỗi lần Thư Di không hiểu, Thư Duy dạy đi dạy lại cô vẫn không hiểu, anh như sắp nổ tung: "Trời ơi..."

Thư Di cau mày: "Em không hiểu"

Thư Duy muốn phát hỏa, anh đứng dậy: "Em đi về phòng ngủ, ngày mai anh nhờ người dạy em"

Thư Di cau mày: "Nhờ ai chứ? Anh học giỏi thì dạy em đi"

Thư Duy vội đẩy nhẹ lưng Thư Di ra khỏi phòng, anh nói: "Anh đi ngủ, ngày mai tính!" Nói xong, anh đóng sập cửa, không đợi Thư Di nói gì.

Hôm sau là chủ nhật, Thư Di thức dậy, nghe thấy tiếng máy chơi game đang được dùng dưới nhà, cô nằm trên giường, ngái ngủ tự mắng: "Mới sáng sớm mà anh hai lại ồn rồi.."

Thư Di đi xuống cầu thang, cô mắng: "Anh hai, anh chơi game ồn quá!"

Bỗng nhiên cô như muốn xuống địa ngục, Hàn Nhật Thiên đang ngồi chơi game với Thư Duy.

Cả hai ngước lên nhìn cô, Thư Duy cười: "Quỷ nhỏ, em dậy rồi à"

Thấy Hàn Nhật Thiên nhìn mình trong bộ dạng lượm thượm này, cô xấu hổ chạy ngược lại lên lầu.

Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play