Sáng hôm sau tại trụ sở công an thành phố.
- Vừa có chỉ thị của cấp trên, khu vực ngoại thành phát hiện một thi thể đang trong quá trình phân hủy, mọi người tập hợp chuẩn bị xuất phát. – Đội trưởng Long dõng dạc nói.
- Báo cáo đội trưởng, đội phó Nghĩa vẫn chưa có mặt ạ.
Đội trưởng Long chỉ khẽ cười sau đó tuyên bố.
- Đội phó Nghĩa tạm thời chuyển công tác một thời gian, trong khoảng thời gian này cậu Hải sẽ tạm thời thế chỗ của Nghĩa. Mong mọi người hợp tác và cố gắng hơn, ai còn ý kiến gì không?
- Rõ thưa đội trưởng.
- Bọn tôi không có ý kiến gì ạ. – Tất cả đồng thanh.
- Tốt, vậy thì bắt đầu lên đường làm nhiệm vụ thôi hôm nay sẽ là một ngày mệt mỏi đấy.
Về phía của Nghĩa, sau một đêm chiến đấu tư tưởng thì cậu vẫn quyết định ôm một mớ hoài nghi đến nơi mà đội trưởng Long chỉ dẫn, Nghĩa đã phải mất rất lâu để tìm được đúng địa chỉ, theo địa chỉ thì tòa nhà nằm ở phía nam ngoại thành, khu vực này có vẻ rất hẻo lánh.
“Cái quái gì vậy? nó là một tòa lâu đài chứ đâu phải một cái nhà” - Nghĩa nghĩ trong đầu.
Đây là một ngôi biệt phủ cổ xưa thiết kế theo phong cách châu âu, có lẽ là được xây dựng từ thời pháp thuộc. Căn biệt thự đã xuống cấp khá là trầm trọng, được phủ đầy dây leo và rêu xanh, mái ngói đã bạc màu và những cửa sổ kính đã bị nứt vỡ rất nhiều phần.
Nghĩa bước theo lối mòn để đi vào căn biệt thự, hai bên lối là những hàng cổ thụ cao lớn được bao phủ bởi một lớp sương mù trắng xóa, nó u ám tới mức chẳng có nổi một tia nắng nào lọt qua nổi, cậu do dự vừa bước vừa cẩn thận dò xét xung quanh.
Cùng với ánh sáng yếu ớt của đèn flash điện thoại, Nghĩa mò mẫm nhích từng bước chân, không biết bao lâu nhưng cậu cứ đi, cứ đi cho tới khi bị chặn lại bởi một cánh cửa lớn vững chãi, cánh cửa được làm từ sắt đen đúc nguyên khối trông rất dày và nặng, tuy rằng nó đã trải qua nhiều năm tháng nhưng lớp sắt vẫn không bị han rỉ gì nhiều chỉ có một vài vết loang lổ của thời gian, bên trên cánh cửa được dán đầy rẫy những loại bùa chú đủ màu sắc. Cậu đang loay hoay không biết nên đi vào như thế nào thì cánh cửa đột nhiên mở toang ra, đứng sau cánh cửa chào đón cậu là một người đàn ông trung niên độ 50 tuổi, dáng người cao gầy có mái tóc dài được buộc gọn về phía sau.
Nhìn thấy Nghĩa ông ta liền cất giọng, giọng nói có phần trầm và khàn đặc trưng.
- Chào cậu, tôi là Đỗ Tượng rất vui được gặp cậu.
- À, vâng cháu là Nghĩa cháu tới đây theo lời của chú Long ạ. - Nghĩa lễ phép trả lời.
- Tôi có được ông Long kể qua về cậu rồi, mời cậu đi theo tôi rồi tôi sẽ giải thích kỹ hơn. - Ông tượng đưa tay tỏ ý đi theo mình.
Lối vào sảnh chính của biệt thự là một con đường đá lớn, bên cạnh là những bức tượng đầy đủ kích cỡ chúng đều có hình thù kì dị, bước lên bậc thềm cửa vào đại sảnh là một tấm thảm đúng chất sang trọng và quý tộc. Bước hết đoạn đường thảm đỏ Nghĩa tiến vào sảnh chính, ngay khi bước vào cậu đã bị choáng ngợp bởi sự rộng rãi của ngôi biệt thự cổ, từ những chiếc đèn chùm lấp lánh, cho tới những cột đá lớn, bên trên thân chúng đều chứa những họa tiết nguệch ngoạc có vẻ là một thứ cổ ngữ gì đó.
- Cậu Nghĩa mời cậu đi tiếp lên đây. - Ông Tượng nói.
Theo hướng tay của ông Tượng là một cái cầu thang lớn bằng đá dẫn lên tầng trên, ông ta đưa Nghĩa tới trước cửa một căn phòng trông có vẻ bí hiểm lắm, tiếp đến là một loạt động tác khó hiểu của ông Tượng, chỉ thấy ông ta đưa tay lên tạo một vài hình thù gì đó, xong lại lẩm bẩm một loại ngôn ngữ khó hiểu. Cạch một cái đột nhiên cánh cửa phòng mở ra mà không cần tra ổ khóa hay là dùng lực đẩy, Nghĩa thấy vậy cũng cau mày tỏ ý tò mò về cơ chế hoạt động của cánh cửa này.
- Thưa mọi người, đây là Nghĩa, người được đích thân ông Long giới thiệu tới đây ạ. – Ông Tượng nói với giọng điệu lễ phép.
Theo như Nghĩa quan sát thì đây là một căn phòng khá rộng rãi nhưng lại có phần thiếu sáng, thứ duy nhất chiếu sáng căn phòng đến từ những chiếc đèn dầu treo trên tường. Ở chính giữa căn phòng là một chiếc bàn gỗ mun dài, bên trên mặt bàn xếp đầy những cuốn sách dày cộm trông hơi nhàu và cũ. Trên tường đối diện chiếc bàn gỗ mun có treo một cái ti vi lớn, bên trong đang chiếu một bộ phim tình cảm hàn quốc sướt mướt. Ở góc tối tăm nhất của phòng là những cái tủ cao lớn nhiều tầng, mỗi tầng được xếp đầy những chiếc bình thủy tinh từ lớn tới nhỏ, bên trên mỗi chiếc bình đều được dán lên những tờ giấy vàng đỏ khác nhau trông rất kì quái.
- Chúng ta đâu có thiếu người mà lão già đó lại đưa hắn tới đây? - Một giọng nói lạnh lùng cất lên từ góc phòng.
- Thưa cô Tuyết, ông Long không nói rõ lý do mà chỉ nói rằng từ từ chúng ta sẽ biết. – Ông Tượng vừa trả lời vừa mò bật công tắc điện, ánh sáng vàng từ chiếc đèn chùm treo trên trần cũng dần bao phủ lấy căn phòng.
- Sao cũng được, miễn là không làm vướng chân vướng tay.
Lúc này căn phòng đã sáng sủa hơn Nghĩa mới nhìn theo giọng nói lạnh lùng kia, một cô gái mặc đồ đen bó sát quyến rũ đang đứng ngắm nghía một chiếc bình, khuôn mặt của cô ấy cũng lạnh băng không biểu đạt chút cảm xúc nào.
- Đây là cô Dương Tuyết, đội phó của đội chúng tôi. - Ông Tượng giới thiệu.
- Chào cô tôi là Chính Nghĩa. - Nghĩa đưa tay chào nhưng có vẻ bị phớt lờ.
- À mời cậu Nghĩa ngồi. – Ông Tượng lên tiếng phá vỡ sự ngại ngùng – Giới thiệu với cậu, đây là văn phòng làm việc của chúng tôi, có lẽ ông Long đã nói rõ hết với cậu rồi nhỉ?.
Nghĩa vừa ngồi vừa nói.
- Thực ra thì tôi chẳng biết một chút gì cả? Ông Long chỉ nói qua và bảo tôi tới đây thì sẽ rõ.
- À, có lẽ ông ấy sợ cậu phải đón nhận nhiều thứ phản lại thế giới quan sẵn có của cậu, ví dụ như chúng tôi. - Ông Tượng nói.
- Như chúng tôi ư? là sao?. - Nghĩa thắc mắc.
- Nói nôm na thì nhóm chúng tôi là một đội điều tra được chính phủ nhờ cậy để giả quyết những vụ việc liên quan đến tâm linh, linh dị, những điều phi thực tế nhất mà cậu chỉ có thể thấy ở trên phim ảnh, dĩ nhiên là chỉ hoạt động ngầm và tách biệt. Đội chúng tôi có bảy thành viên, đầu tiên là cô Dương Tuyết. - Ông Tượng bắt đầu giới thiệu.
- Cô Dương Tuyết là đội phó, còn người có bộ dáng như đứa trẻ kia là Diệu Nhi.
Nghĩa nhìn theo hướng tay ông Tượng , dưới ánh sáng xanh của chiếc ti vi là một cô bé tóc buộc hai chùm đang dán mắt vào bộ phim tình cảm đang chiếu, thỉnh thoảng lại lấy tay che mặt vì mấy cảnh thân mật của nam nữ chính.
- Này, đó là một đứa trẻ mà, các ông bắt trẻ em dưới 16 tuổi vào làm việc đấy à? hơn nữa lại là công việc nguy hiểm?
- Cậu nhìn cô ấy có hình hài của trẻ vị thành niên vậy thôi, chứ cô ấy năm nay đã được gần 300 tuổi rồi đấy, và nhóc ấy không thích bị gọi là trẻ con đâu haha. - Ông Tượng vừa cười vừa nói.
- Tôi không thích người này. - Cô bé nói và kèm theo một ánh miệt thị nhìn về phía Nghĩa.
Nghĩa nghe xong thì cố gượng cười một cái cho có lệ, chứ trong đầu cậu bây giờ đang nghĩ không biết đây là tổ chức của nhà nước hay là hội thương điên nữa. Đang nghi ngờ nhân sinh thì ông Tượng lại nói tiếp.
- Còn cậu trông có vẻ thư sinh mọt sách kia là Lý Huy.
- Huy nào? Tôi thấy ở đây cả tôi là chỉ có 4 người mà? - Nghĩa thắc mắc.
À tôi quên.- Ông Tượng nói rồi với lấy một chiếc bình nhỏ ở mặt bàn bên cạnh đưa cho Nghĩa. – Cậu xịt cái này lên mắt đi, yên tâm nó không có hại gì cho mắt đâu, thứ nước này được chiết xuất từ những loại cỏ thuần âm và nước mắt trâu đấy.
Nghĩa có vẻ hơi không bằng lòng nhưng bản thân vẫn xịt cái thứ nước kì quái đó lên mắt, cậu nhắm chặt mắt cho tới khi mắt bắt đầu nóng lên và hơi ran rát, ông Tượng mới nói.
- Được rồi, cậu từ từ mở mắt ra đi.
Nghe theo lời ông Tượng, hai mí mắt của Nghĩa dần hé lên, ngay khi mở mắt cậu bỗng hơi giật mình bất giác ngả về sau. Trước mắt cậu là một người trông có vẻ thư sinh, da dẻ trắng bệch, trên người khoác một bộ cổ trang trắng, có vẻ là giao lĩnh phục thời Lý. Hắn ta ngồi ở cuối chiếc bàn gỗ mun đen, một tay lật những trang sách cổ, tay còn lại thì vẫy chào cậu.
- Anh, anh ta ở đó từ lúc nào vậy? – Nghĩa nói.
- Thứ cậu vừa xịt lên mắt là tinh chất của những loại cây như ngải, dâu tằm, cây si, sương rồng, nguyệt quế. Sau đó trộn lẫn với nước mắt của một con trâu đực 20 năm tuổi. – Ông Tượng giải thích. – Nó có tác dụng giúp cậu tạm thời mở âm nhãn.
- Âm nhãn???. – Nghĩa thắc mắc. – Nó lại là cái gì nữa?
- Âm nhãn là một khái niệm trong tâm linh, nó có thể giúp chúng ta nhìn thấy được những thứ từ thế giới vô hình như : Linh hồn, ma quỷ, những thực thể mà người thường không thấy được. Có những người bẩm sinh đã sở hữu âm nhãn, có người lại phải luyện tập, còn có những người phải sử dụng những biện pháp nhân tạo khác.
- Vậy ban nãy tôi không nhìn thấy anh ta, nhưng sau khi xịt thứ này lên thì lại nhìn được, vậy là anh ta là ma sao?. – Nghĩa đưa ánh mắt nhìn về người đàn ông mặc cổ trang kia rồi nói.
- Cũng có thể coi là như vậy, cậu cứ hiểu nôm na thế đi đã, nếu sau này gắn bó hơn thì chúng tôi sẽ giới thiệu thêm. – Ông Tượng nói tiếp. – Hiện tại ở đây chỉ có ba người bọn họ, cả tôi là bốn còn hai thành viên nữa bao gồm cả đội trưởng của đội, họ tạm thời không có mặt bởi vì đang phải giải quyết một vài vụ khác.
Nghĩa ngẩn người suy tư một lúc, có vẻ như là đang cố sắp xếp lại mọi thứ cho vào trình tự, một hồi lâu sau thì cậu nói.
- Tôi cũng không quan tâm lắm về những thứ này, tuy là cũng có nhiều thứ tò mò, nhưng tôi tới đây là về những vụ án tự tử liên hoàn mới đây. – Nghĩa nói.
- À, suýt thì tôi quên béng đi mất vụ này, hôm qua ông Long vừa mới chuyển hồ sơ và những sơ kết luận cho nhóm chúng tôi rồi. Lát nữa chúng tôi sẽ tới nhà của người duy nhất chưa tự tử trong nhóm bạn kia để điều tra thêm. – Rồi ông Tượng quay qua nói. – Nhi với cô Tuyết sẽ cùng với cậu Nghĩa đây đi điều tra nhé.
- Tôi phải xem nốt bộ phim này, tôi không đi đâu, ông thích tự đi mà đi, xớ. – Diệu Nhi phụng phịu tỏ vẻ khó chịu. – Bảo tên mọt sách kia đi.
- Tôi đang bận lắm, tôi mới tìm được chút manh mối của rảnh quỷ, nên cần tập trung tìm hiểu kỹ thêm chút nữa. – Lý Huy nói.
Nhìn thấy tất cả đều có vẻ tránh né, Dương Tuyết gằn giọng :
- Tên mọt sách ở lại, việc tìm kiếm được rãnh quỷ quan trọng hơn, bé Nhi đi theo tôi.
Dường như lời của Dương Tuyết rất có uy lực, Diệu Nhi dù có vẻ miễn cưỡng nhưng vẫn phải đứng lên tắt ti vi. Sau khi mọi người chuẩn bị đầy đủ những vật dụng cần thiết, ông Tượng đi xuống tầng hầm lấy xe để chở cả nhóm đến địa điểm đã được chỉ định.
Hết Chương 3.
Updated 29 Episodes
Comments
Như Quỳnh
vợ Anh Tú nò
2025-02-13
1