Lạc Hồng Sát Quỷ
- Ồ! một nhóm bạn bốn người à? họ là một hội bạn thân sao?
- Là ba người thưa đội trưởng vì trong tất cả các ảnh được đăng từ năm năm trở lại chỉ có ba người họ.
- Vậy cậu không tính người chụp ảnh à? cậu nhìn đi, đây là tấm họ đi chơi ở công viên nước, bên mặt nước có phản chiếu một cô gái tóc trắng đang cầm máy ảnh, còn đây là tấm họ chụp trong toilet của một trung tâm thương mại nào đó, bên góc phải xuất hiện một bàn tay có đốm trắng vàng xen lẫn đang cầm điện thoại. Những lần đi ăn đều có bốn suất, bốn bộ bát đũa, nhìn qua mái tóc và màu da đốm trắng vàng bất thường, có thể thấy người bạn còn lại có lẽ tự ti vì căn bệnh bạch tạng của mình nên có phần khép kín và ngại xuất hiện trên mạng xã hội. Nếu nghi ngờ và không muốn kết luận đây là vụ tự tử bình thường thì cậu có thể gặp cô gái ấy và điều tra thêm. Còn với tổ hình sự của tôi, tôi sẽ đưa vào hồ sơ và kết luận đây là một vụ tự sát và kết thúc vụ án. - Đội trưởng Long thản nhiên nói ra phân tích của mình với vẻ mặt lạnh băng, cùng với đó là sắp xếp đồ để chuẩn bị ra về.
- Nhưng thưa đội trưởng, cái chết của họ ông không thấy khả nghi ư? lỡ đây là một vụ sát hại phụ nữ theo nhóm của một tên biến thái nào đó thì sao? Cũng có thể là họ bị thôi miên chẳng hạn chúng ta vẫn nên điều tra thêm và..... - Nghĩa đang nói thì bị đội trưởng Long ngắt lời.
- Nghĩa này, có những thứ chỉ nên nhìn nhận nó một cách đơn giản chứ không nên đào sâu thêm.
Cứ thể đội trưởng quay người vươn vai bước đi, để lại sau lưng là Nghĩa, đầu óc vẫn còn đang sắp xếp lại lời đội trưởng nói.
Sau khi về tới nhà cậu mệt mỏi nằm bệt lên chiếc giường êm ái của mình, Nghĩa bắt đầu vắt tay lên chán nhắm mắt suy nghĩ, được vài phút cậu bất giác ngồi bật dậy, mở máy tính lên và xem lại hồ sơ của hai vụ án trước.
Cô gái đầu tiên là Mỹ Như, theo sơ bộ thì Mỹ Như trước khi tự tử đã có những biểu hiện bất thường như. Tự giam bản thân trong phòng và nói chuyện một mình, đến nửa đêm thì bắt đầu la hét, gào khóc và đập phá đồ đạc. Tiếp đó người nhà đưa cô vào viện để thăm khám, sau khi chụp chiếu, xét nghiệm đầy đủ. Mỹ Như được chuẩn đoán tâm thần, rồi bị chuyển vào trại thương điên để điều trị và theo dõi.
Sáng hôm sau, thi thể của Mỹ Như được phát hiện bởi một y tá thực tập của trại. Cảnh tượng kinh hoàng đến mức cô y tá sau cú sốc đó phải điều trị tâm lý. Theo lời khai, vào buổi sáng cô y tá đến để đưa bữa sáng và thuốc cho Mỹ Như.
Ngay khi mở cửa, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi cô. Khi bật đèn, cô chỉ kịp hét lên trước ngất vì hoảng sợ.
Mỹ Như chết trong tư thế dựa vào tường, máu loang lổ nhuộm đỏ cả ga giường. Chân tay cô bị cắn mất nhiều mảng thịt, gương mặt bị cào nát, đến mức không còn nhận ra được. Khi xem lại đoạn video giám sát, có thể thấy rõ ràng rằng trong đêm, Mỹ Như đã tự dùng miệng cắn từng miếng thịt từ chính cơ thể mình. Cô cắn vào chân, tay, và bất kỳ phần nào mà miệng cô có thể với tới. Từng miếng thịt được sắp xếp ngay ngắn thành chữ “XIN LỖI” tổng cộng 40 miếng.
Báo cáo pháp y chỉ ghi nhận ngắn gọn rằng nạn nhân tử vong do mất máu quá nhiều, bỏ qua những chi tiết ám ảnh phía sau cái chết của cô.
Nhưng điều mà Nghĩa không thể hiểu được là, cơ thể người trưởng thành chỉ có khoảng 5 đến 6 lít máu. Nếu mất từ 1,5 đến 2,5 lít, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Máu trong các mô cơ tuy không nhiều, nhưng khi chảy từ các vết thương sâu thì lại không ít. Theo lý, nạn nhân chỉ có thể tự cắn từ 15 đến 20 miếng trước khi mất ý thức. Thế nhưng, Mỹ Như vẫn giữ khuôn mặt hoàn toàn vô cảm, bình tĩnh xếp từng miếng thịt của mình ngay ngắn thành chữ “xin lỗi”. Sau đó, cô thản nhiên dựa vào tường, đưa đôi tay nhuốm đầy máu lên và bắt đầu cào xé khuôn mặt mình cho đến khi nát bấy, biến dạng. Cuối cùng, cô nở một nụ cười quỷ dị rồi lịm đi, rồi tắt thở trong cảnh tượng kinh hoàng ấy.
‘’Xin lỗi ai chứ’’ Nghĩa lắc đầu sau đó lại mở tới hồ sơ của người thứ hai là Nguyễn Hà Vy 20 tuổi, cô tự kết thúc cuộc đời mình bằng cách lao vào đường ray khi tàu hỏa đi tới. Nạn nhân chết vào hồi 20h30, theo lời kể của người dân chứng kiến và video trích xuất camera khu vực. Tại nơi xảy ra vụ việc, Hà Vy đang dừng xe máy theo chỉ dẫn để đợi tàu hòa đi qua, thì đột nhiên cô bắt đầu trở nên hoảng loạn, khuôn mặt bỗng trắng ngắt không còn cắt máu nào, mắt trợn tròn nhìn chằm chằm về phía sau với ánh vẻ hoảng sợ, cứ như thể đang nhìn thấy một thứ gì đấy kinh khủng vậy, sau đó cô lại liên tục hét toáng lên rằng.
“Đừng, đừng, tôi biết sai rồi, tôi xin lỗi, tha cho tôi, tha cho tôi”
Tiếp đó nạn nhân hoảng loạn bỏ xe máy để chạy, vừa chạy cô vừa ngoái lại phía sau với dáng vẻ sợ hãi như là đang bị ai đó truy sát vậy. Cô chạy nhanh tới mức người giám sát ga tàu không kịp phản ứng, đến lúc nhận ra thì cũng chỉ nghe được tiếng còi tàu hỏa hòa với tiếng hét của Hà Vy.
Không khí xung quanh phút chốc bị bao phủ bởi mùi máu tanh tưởi, máu thịt văng vương vãi nhuộm đỏ cả một khu vực, các mảnh thịt của nạn nhân bay tứ tung khắp nơi, một số bị cuốn vào bánh xe tàu, một số lại nằm rải rác khắp đường ray, những khối cơ và nội tạng bị dập nát, hoàn toàn không còn nhận dạng được hình hài của một con người.
Mặc dù đã quen với mấy vụ như vậy nhưng mỗi lần xem Nghĩa đều cảm thấy bụng nôn nao, xong đầu cứ tê dại hết cả lên, càng điều tra sâu cậu càng thấy khó hiểu và nhiều khúc mắc.
“Cả ba nạn nhân đều là bạn thân của nhau, cả ba đều chọn cách tự tử đau đớn và khiến cơ thể không còn nguyên vẹn. Chả lẽ đây là một nhóm tâm thần chơi với nhau à? thế còn những biểu hiện kì lạ trước khi chết của họ thì sao?”
Càng suy nghĩ Nghĩa càng cảm thấy đau đầu, cậu ngồi dựa vào ghế rồi châm một điếu thuốc rồi hít vài hơi để tự chấn tĩnh bản thân, một lúc lâu sau cậu móc điện thoại rồi bấm số gọi cho đội trưởng Long.
Hết Chương 1.
Updated 29 Episodes
Comments