Ninh Vân tỏ ra rất phối hợp với những công đoạn kiểm tra lằng nhằng của bác sĩ. Sức khỏe là tiền vốn của cách mạng, tuyệt đối không thể qua loa.
Dù sao muốn thoát khỏi cảnh bị Triệu Dịch Thần đem đi moi thận dâng cho nữ chính thì cũng phải có sức mà chạy trước đã. Chỉ khi có cơ thể khỏe mạnh thì mới có thể tính bước tiếp theo.
Trưởng khoa nói vài câu trao đổi với hai vị bác sĩ rồi bắt đầu cấm lấy bút bi đang cài trước ngực, cầm tập hồ sơ sẵn sàng ghi chép, hỏi cô vài câu theo đúng thủ tục.
“Cô Ninh, cô bị tai nạn xe dẫn đến chấn động não nhẹ. Tuy không có gì nguy hiểm nhưng chúng tôi vẫn còn chút nghi vấn, mong cô phối hợp.”
“Vâng.” Ninh Van đáp lời.
“Tên của cô là gì?”
“Ninh Vân.”
“Ngày tháng năm sinh?”
“16/6/20xx.”
“Người thân của cô là ai?”
“Bà ngoại.”
“Còn có ai khác?”
Ninh Vân không chắc chắn đáp lời, “Chồng tôi.” Triệu Dịch Thần cũng tính là người thân của cô chứ nhỉ? Dù là chồng trên danh nghĩa mà thôi.
Bác sĩ hỏi lại lần nữa, “Không còn ai khác nữa sao?”
Ninh Vân lắc đầu.
“Không.”
Cô hết lắc rồi lại gật gật, đưa tay chỉ vào Triệu Dịch Tranh với cái bụng bầu đang há hốc miệng nhìn cô không thể tin nổi.
“Kia…Cô ấy là bạn thân của tôi. Có được không?”
Bác sĩ nặng nề tiếp tục hỏi cô.
“Cô có nhớ tại sao mình lại phải vào bệnh viện không?”
Ninh Vân ngẫm nghĩ. Cô không thể nói rằng cô đang ở phim trường rồi bị ngã nên phải nhập viện, nếu thế thì sẽ lộ hết. Cô đành giả bộ hồ đồ, nói nửa thật nửa giả.
“Tôi không nhớ rõ lắm. Hình như là bị va đập vào chỗ nào cứng thì phải.”
Trưởng khoa cau mày viết thêm gì vào trong giấy.
Nhìn sắc mặt của mấy vị bác sĩ như không tốt lắm, Ninh Vân hoảng hốt. Không lẽ là bệnh của cô nặng lắm.
Cô chưa kịp chết vì bị Triệu Dịch Thần bán làm nô lệ ở bên kia biên giới mà lại chết ở trên giường bệnh à. Tâm tình của Ninh Vân kích động, cảm giác mất phương hướng khiến cho cô thấy rất bất an.
“Bác sĩ, rốt cục tôi bị bệnh gì? Không lẽ không thể chữa khỏi hay sao?”
Bác sĩ lập tức an ủi, đảm bảo với cô.
“Không, không. Mọi thứ đều ổn, đợi hai ngày nữa nếu mọi chỉ số đều ổn định thì cô có thể xuất viện.”
Ninh Vân nhận được lời đảm bảo của bác sĩ thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không sao là được rồi.
Trước khi ra ngoài trưởng khoa còn cẩn thận dặn dò thêm.
“Cô Ninh cứ yên tâm nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu cảm thấy khó chịu ở chỗ nào thì xin cứ nhận nút gọi cho ở đầu giường, chúng tôi sẽ lập tức có mặt.”
“Được, cảm ơn bác sĩ.”
“Ninh Vân.”
“Ơi.” Cô quay lại nhìn Triệu Dịch Tranh đang chăm chú săm soi cô với một thái độ rất kỳ lạ.
“Sao thế?”
“Cậu có bao nhiêu người thân tất cả?”
Ninh Vân cảm thấy kỳ lạ, sao tự dưng Triệu Dịch Tranh lại hỏi cô như thế. Nhà cô có bao nhiêu người thân không phải là cô ấy biết rõ nhất hay sao.
“Cậu cũng tính làm bác sĩ hả? Nhà mình chỉ còn lại một mình bà ngoại, bây giờ lấy chồng thì có thêm một người.”
Triệu Dịch Tranh ôm bụng, ngửa ra sau liên tục lập bẩm, “Hỏng rồi, hỏng rồi.” Ninh Vân bị ngã hỏng đầu rồi, chị dâu của cô quên mất đứa cháu trai đáng yêu của cô rồi. Cô phải gọi điện thông báo cho anh hai biết ngay mới được.
Vợ thì bị thương mà cha con nhà này vẫn còn ở đang lang thang ở đâu không biết.
Không khéo về trễ thêm chút nữa thì chị dâu quên luôn cả đường về nhà.
Cô ấy liên tục than thở rồi đột nhiên mặt trắng bệch rồi nhăn nhó ôm bụng.
“Á…”
“Đau quá.”
Ninh Vân sững người, cô vội vàng lao xuống chỗ Triệu Dịch Tranh.
“Dịch Tranh sao thế?”
Triệu Dịch Tranh bấu chặt vào tay cô, trên trán đã đổ mồ hôi lạnh.
“Hình như mình sắp sinh rồi.”
Triệu Dịch Tranh mang bầu tháng thứ tám, lại còn là thai đôi, tính thời gian thì cũng sắp đến ngày dự sinh.
Ninh Vân luống cuống, cô ấn nút báo trên đầu giường rồi hét lên với Cố Minh Cảnh đang chờ ở bên ngoài phòng.
“Cố Minh Cảnh, vợ anh sắp sinh rồi.”
Cách âm của phòng bệnh cao cấp quả thật rất tốt, Ninh Vân hét to như thế mà anh ta vẫn không nghe thấy. Chỉ là bác sĩ thì đến rất nhanh, có vẻ nhưng họ luôn túc trực sẵn sàng đợi lệnh.
Cửa phòng bật mở, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
“Cô Ninh, cô sao thế?”
“Tôi không sao. Nhưng cô ấy có dấu hiệu sắp sinh rồi.” Ninh Vân chỉ vào Triệu Dịch Tranh rồi nói.
Bác sĩ ngay lập tức phân phó người đi mang xe đẩy đến, còn người khác thì đi sang khoa sản chuẩn bị phòng sinh.
“Cô Triệu, cô bình tĩnh hít thở, đừng sợ hãi mà làm mất sức. Chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho mẹ con cô.”
Lúc này Cố Minh Cảnh ở bên ngoài mới biết rằng vợ mình có chuyện.
Anh vội vàng lao đỡ lấy Triệu Dịch Tranh, hoảng loạn lo lắng nhìn cô mà không biết làm thế nào. Lần đầu tiên trong cuộc đời Cố Minh Cảnh cảm thấy mình vô dụng đến mức này.
“Vợ ơi.”
“Á….”
“Cố Minh Cảnh.”
“Anh đây.”
Triệu Dịch Tranh đau đến nhắm chặt mắt, tay quơ loạn xạ tóm được lấy tóc của anh giật mạnh.
“Tên khốn, á, đau quá.”
Dám lừa cô mang thai, khiến cho cô đau đớn đến thế này. Cô đã bảo là cô không muốn sinh rồi mà. Cô mà vượt qua được cơn hoạn nạn này thì cô nhất định không tha cho tên khốn ấy.
Cố Minh Cảnh bị cô giật tóc đến hoa mắt váng đầu mà cứ phải vuốt vuốt bụng cô cầu hòa.
“Ừ, anh là tên khốn. Vợ ơi em cố lên, sinh xong rồi em muốn đánh anh thế nào cũng được.”
Thế là người bênh nhân còn đang băng bó trên trán như Ninh Vân cộng với một ông chồng bị giựt tóc đến bù như tổ quạ cứ đi qua đi lại trước cửa phòng sinh.
Ba tiếng sau cửa phòng sinh bật mở, bác sĩ vui mừng thông báo mẹ tròn con vuông, Triệu Dịch Tranh đã sinh được hai bé gái đáng yêu. Cố Minh Cảnh không liếc nhìn một cái mà lao thẳng vào trong tìm bà xã của mình, để lại mình Ninh Vân dở khóc dở cười đi cùng bác sĩ thăm hai em bé.
Updated 40 Episodes
Comments
So Lucky I🌟
Chị mất trí nhớ thật hay giả bộ mất trí đây, nếu mà giả bộ thì phải giả bộ không nhớ chồng là ai chứ sao lại không nhớ bản thân đã có một cậu con trai. Hóng tiếp thôi, xem thái độ anh Thần ra sao khi biết vk như vậy nek
2025-01-19
14
Ly Ly
Ko hiểu luôn sao lại quên mất con nhỉ, mất trí có chính lịch như này nguy hiểm thật 🤣🤣🤣
2025-01-19
3
Thương Nguyễn 💕💞
Chủ nhật bão đi bồ
2025-01-19
2