Khi màn đêm buông xuống, Khương Vũ nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu anh vô thức hiện lên hình ảnh của Minh Nguyệt lúc đứng trên bục giảng nhìn về hướng anh cười thật dịu dàng, trái tim không biết làm sao đập nhanh như trống.
Dạo này cảm giác lạ lẫm này cứ liên tục tấn công anh, khiến Khương Vũ không thể ngủ được, lăn lộn mãi đến nửa đêm mới ngủ quên, nhưng lại gặp được những giấc mộng khiến người ta đỏ mặt.
Nhất là hình ảnh Minh Nguyệt dùng đôi tay bé xinh ôm lấy eo anh, sờ soạng cơ bụng sáu múi của anh, Khương Vũ không nhịn được mà rên thành tiếng.
Sáng đó lúc anh tỉnh dậy, cảm giác bên dưới không đúng, +đưa tay đụng vào chỗ kia, để rồi sửng sốt vì không nghĩ mình vậy mà mộng tinh, từ năm 13 tuổi đến giờ chuyện này mới xảy ra lần nữa.
Khương Vũ vội chạy vào toilet giặt quần lót treo lên.
Cả người đều khó chịu, nói thẳng ra là không dám nhìn Minh Nguyệt, cả bữa ăn chỉ cắm đầu cắm cổ ăn, Minh Nguyệt hỏi gì cũng đáp vài từ cho xong, chết tiệt, anh vậy mà dám vấy bẩn con gái người ta, một cô gái thanh thuần tình khiết như Mình Nguyệt lại bị anh làm cho khóc nức nở trong giấc mơ đêm qua như thế.
Cảm giác tội lỗi vây kín thân thể Khương Vũ, khiến anh ăn cũng như đang nhai sáp vậy.
Sau khi ăn sáng xong, Minh Nguyệt leo lên ngồi sau yên xe đạp của Khương Vũ để đi học, ở đây ai cũng đi học bằng xe đạp cả, Minh Nguyệt thấy rất thích chuyện này, gió thổi mát lạnh làm tâm trạng Minh Nguyệt cực kỳ vui vẻ, cô vẫy tay với Khương Vũ, lớn giọng kêu lên
"Khương Vũ, đi học như vậy thật thích."
Chí Kiên và Hoàng Phi ở phía sau cười nhạo Minh Nguyệt
"Cậu lúa thật đó Minh Nguyệt."
Minh Nguyệt cười mãi, đôi mắt cong cong hình vòng cung, khoé miệng xinh đẹp không chịu hạ xuống.
Dọc đường đến trường không ít học sinh đi học, tà áo dài màu trắng của các nữ sinh cùng với áo len xanh đen đan xen với hàng hoa đủ màu sắc trên vỉa hè tạo ra một khung cảnh thơ mộng động lòng người.
Minh Nguyệt lú đầu ra từ sau lưng Khương Vũ, hai tay vỗ vỗ eo anh
"Vũ, để mình chở cậu, cảnh đẹp quá!"
Khương Vũ bóp nhẹ thắng dừng xe lại đổi chỗ cho Minh Nguyệt.
Anh sợ Minh Nguyệt mệt, lúc ngồi vào yên sau liền với đôi chân dài miên man tới bàn đạp phía trước đạp thay Minh Nguyệt.
Hai chân Minh Nguyệt gác lên sườn xe, hai tay cầm đầu xe điều khiển, tiếng cười khanh khách như chuông đồng.
Lần đầu tiên Minh Nguyệt được đi học theo kiểu như này, đôi môi chưa từng hạ xuống, thật tốt, mọi thứ ở nơi này quá tốt.
Khương Vũ ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, lại cảm thấy mình không xong rồi, cô gái như một mặt trời nhỏ, ánh sáng chói mắt nhưng lại vô cùng ấm áp, khiến trái tim anh thổn thức không ngừng.
Nhưng hình ảnh trong giấc mơ đêm qua lại ùa về, Khương Vũ siết chặt bàn tay đặt dưới yên xe Minh Nguyệt, chết tiệt, anh không thể ngừng nghĩ về những hình ảnh đó, nó dường như có một sức hút mãnh liệt khiến anh mơ hồ lạc vào bên trong.
Đầu giờ học, thầy Huy sẽ lên lớp phổ biến một số nội dung, lần này là truyền thống của trường hàng năm, ăn liên hoan đầu năm, mục đích là gắn kết tình cảm của các học sinh.
Thầy Huy chia ra làm bốn tổ, mỗi tổ được phân làm một món ăn đem lên lớp, tổ 1 làm một món gỏi, tổ 2 làm một món súp, tổ ba là tổ của bọn họ, được phân làm một món nướng, tổ 4 được phân làm một món tráng miệng.
Hoàng Phi là tổ trưởng, hắn nhìn Khương Vũ mà nói
“Trưa nay tao với thằng Trung đi chợ mua bốn ký thịt, nhờ họ cắt luôn, xong về nhờ nội ướp rồi mình bỏ vô xiên như đợt trước nhe Vũ?”
Khương Vũ gật đầu, quay sang hỏi Minh Nguyệt
“Cậu muốn ăn rau gì kèm món nướng?”
Minh Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn Khương Vũ, cô được chọn luôn sao?
Nghĩ một lúc, cô nói
“Hay mua thêm đậu bắp với cà tím đi Phi.”
Hoàng Phi gật đầu, nói thêm
“Mua thêm ít rau thơm, dưa leo các kiểu luôn.”
Mấy thành viên còn lại trong tổ xôn xao bàn bạc xem nên góp bao nhiêu là đủ. Thầy Huy đi xuống chỗ Hoàng Phi mà nói
“Vì món nướng khá tốn kém nên thầy trích quỹ lớp hai trăm ngàn cho bọn em, em xem có đủ mua hay không, nếu thiếu nhiều quá thì nói thầy.”
Hoàng Phi lắc lắc đầu nói
“Chắc đủ rồi đó thầy, thịt heo năm mươi ngàn một kí, em mua bốn kí, còn rau dưa em đi xin hàng xóm cũng được, nhà Khương Vũ có nhiều rau lắm, bọn em bẻ một rổ là ăn ớn rồi thầy.”
Thầy Huy cười cười, không nói gì nữa mà đi sang mấy tổ khác.
Lần này Minh Nguyệt phải nhìn Hoàng Phi bằng ánh mắt khác, một nam sinh lại rành rọt giá hàng ngoài chợ như vậy, lại có thể tính toán nhanh chóng, là một người có thiên phú trong việc kinh doanh.
Trưa đó, Hoàng Phi và Đình Trung đi chợ mua thịt, còn Chí Kiên và Khương Vũ ra vườn bẻ rau đem vào cho Minh Nguyệt và bà Hương nhặt sạch đem đi rửa.
Từ ngày cô về đây, ngày nào Minh Nguyệt cũng chạy ra phụ bà Hương làm cơm cho khách và cho cả ba người họ, nhờ vậy học được không ít món.
Nhiều lần ông Tuấn gọi cho con gái thấy cô bận luôn tay luôn chân, vừa làm vừa thử xem vị món ăn có hợp khẩu vị hay không, nhưng được một lúc lại gọi bà Hương đến cứu, lúc thì quá ngọt, lúc thì quá mặn, có khi còn chua đến mức cô không mở mắt ra nổi.
Ông Tuần cười không ngừng được, ông thật đúng đắn khi đưa con về đây sống, nhìn con gái ông xem, đã có dáng vẻ của lứa tuổi cô nên có rồi.
Sáu người bận rộn hết một buổi chiều, trời sẩm tối mới có thể đốt lò để nướng thịt, Minh Nguyệt ngồi cạnh Khương Vũ nhìn anh bổ củi nhóm lửa, mỗi động tác đều làm cho cơ bắp trên tay anh nổi lên, Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn, cô vội quay mặt đi, hai tai nóng đến mức Minh Nguyệt phải đưa tay lên xoa xoa.
Bà Hương đi từ trong nhà ra, vừa lúc nhìn thấy hai đứa nhỏ ngồi như muốn dính vào nhau, Khương Vũ bận luôn tay luôn chân, còn đứa bên cạnh luôn dán mắt lên cháu bà.
Trong lòng bà Hương như được bao lấy dòng nước ấm áp, cháu trai bà sẽ không cô đơn lâu nữa đâu.
Updated 105 Episodes
Comments