Đến giờ ăn trưa, Triệu An Phong cùng Ngạn Nhiên đi đến căn-tin, trưa nay nhà bếp có khá nhiều đồ ăn ngon, cũng đầy đủ các chất dinh dưỡng. Triệu An Phong nhìn tới nhìn lui trên quầy một lúc mới quyết định được thực đơn hôm nay của bản thân.
Cậu đồng nghiệp Ngạn Nhiên lúc này đã chọn xong liền bê khay đồ ăn đi đến trước mắt Triệu An Phong.
- Tiểu Phong Phong chọn được món nào chưa? Có cần tôi giới thiệu cho một vài món không?
Triệu An Phong liếc xuống nhìn vào khay đồ ăn đầy khụ của Ngạn Nhiên, kinh ngạc lên tiếng.
- Cậu ăn thế này liệu có vỡ dạ dày không thế?
- Đương nhiên là tôi ăn hết rồi, dạ dày tôi to lắm. Chưa kể cơm hôm nay cũng ngon lắm đấy, toàn món tôi thích không à?
Ngạn Nhiên cười tươi rói khiến Triệu An Phong cạn lời, anh kêu cậu đồng nghiệp “dạ dày to” này đi tìm chỗ ngồi trước đi, còn anh thì đi lấy khay lấy đồ ăn.
…
Ăn cơm trưa xong cả hai rủ nhau lên sân thượng nghỉ ngơi một chút, trước khi lên Ngạn Nhiên ghé qua máy bán hàng tự động mua hai lon nước chanh, sau đó thích thú cùng Triệu An Phong lên sân thượng.
Trên sân thượng, Triệu An Phong và Ngạn Nhiên ngồi trên cùng một băng ghế dài, anh cậy nắp khoen ra hờ hơn một nửa, sau đó đưa lên miệng tu ừng ực một hơi, rất nhanh lon nước chanh chỉ còn một nửa lon.
- Khà...
- Quả nhiên cậu rất thích nước chanh nhỉ?
Ngạn Nhiên cũng mở nắp khoen rồi tu ừng ực một ngụm nhỏ, lon nước rời khỏi miệng câu liền đột ngột hỏi.
- …
Triệu An Phong không trả lời, anh cụp mi nhìn vào lon nước chanh trên tay, trầm ngâm nhìn nó không dứt, một hồi lâu sau mới đảo mắt nhìn đi chỗ khác.
Ngạn Nhiên ở bên cạnh cũng nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm, cậu ngây ngốc nhìn Triệu An Phong một lúc rồi đưa lon nước miệng tu một hơi uống cạn, nhận thấy không còn nước Ngạn Nhiên liền đứng dậy cất bước lên thùng rác gần đó, quơ tay ném nhẹ vào thùng rác.
…
Tan làm cũng là lúc trời đã tối sầm lại, hoặc là do tiết trời lạnh lẽo khiến đêm đến sớm.
Hôm nay công việc làm khá suôn sẻ và cũng đã hoàn thành hết những việc được gia hạn trong tuần nên Triệu An Phong không cần phải tăng ca, anh nhanh chóng thu xếp đồ đạc gọn gàng rồi nhanh lẹ rời khỏi
công ti.
- Tiểu Phong Phong có muốn cùng tôi đi ăn thịt nướng không?
- Thịt nướng?
- Ừm, có quán thịt nướng mở gần đây, tôi muốn tạt qua ăn thử nhưng chưa có thời gian, nay về sớm lại dư dả thời gian nên rủ cậu đi. Cậu đi không?
Triệu An Phong nghe vậy liền đắn đo một hồi, nhưng nghĩ đến việc bản thân về nhà sớm cũng chả có gì để làm, cùng lắm là tắm xong rồi lăn ra ngủ nên với điều kiện mà Ngạn Nhiên đề ra ắt hẳn sẽ vui hơn ở nhà, Triệu An Phong vui vẻ đồng ý.
Tại nhà hàng đồ nướng Vịt Vịt…
Trên bàn ăn bày ra những đĩa thịt tươi sống, màu sắc phải nói là đẹp mắt, có thể thấy được phần thịt mọng nước và khi chín sẽ ngon miệng ra sao.
Ngạn Nhiên gắp từng miếng thịt lên vỉ nướng, hai mắt long lanh của cậu ngắm nhìn chúng đang xì xèo chín tái, thích thú thốt lên:
- Nhìn chúng trên vỉ thật ‘đẫy đà’, mùi thơm bốc len phải nói là nức mũi, ước gì chúng nhanh chóng chín để cho vào miệng thưởng thức.
Nhìn lọt biểu cảm phàm ăn của cậu đồng nghiệp Triệu An Phong ngồi đối diện chỉ có thể cười gượng.
- Tiểu Phong Phong có muốn uống bia không? Để tôi gọi họ mang bia ra.
- Hừm…vậy lấy một hai lon thôi, tôi uống nhiều là sẽ say lắm.
Thịt nướng chín tỏa ra mùi thơm phức đến nức mũi, bìa được mang lên vào lon, Triệu An Phong lâu lâu được một bữa nhậu liền bung xỏa để giải tỏa những ngày mệt mỏi gần đây của mình.
Đến khi đã ngà ngà say cậu mới kêu Ngạn Nhiên kết thúc, sau đó cả hai đi ra thanh toán rồi đường ai người nấy về.
Triệu An Phong giữ đủ lí trí để có thể trở về nhà an toàn, vừa đi đến tàu điện thì cũng là lúc tuyết bắt đầu rơi lại, còn tầm 10 phút nữa mới bắt đầu tuyến về khu phố của anh.
Triệu An Phong gấp gáp lên tàu mà ngồi ở băng ghế đưa mắt ra nhìn không trung ngoài kia, tuyến rơi rơi từng hạt xuống làn đường trải dài những trụ đèn nhấp nháy, mờ ảo.
…
Về đến khu phố, Triệu An Phong rảo bước đi nhanh qua con đường quen thuộc, vì tuyết đang rơi rất nhiều, kéo theo là con gió lạnh giá đến tận tủy xương.
“Sao hôm nay tuyết rơi dày thế? Bộ ,thích rơi lắm à? Mùa đông quả thật…ghét ghê”
Đi được vài mét Triệu An Phong bỗng khựng người, biểu cảm ngạc nhiên khi nhìn thấy trước mắt là bóng dáng một con người đang ngồi khuỵu trước cửa của khu căn hộ anh đang sống.
“Ai vậy?”
Không để tâm quá nhiều, Triệu An Phong ngó lơ mà di lướt qua người đó, anh tra chìa khóa vào ổ toan mở cửa.
Bộp!
Bỗng nhiên người kia ngã xuống đất, không thấy động đậy gì Triệu An Phong chỉ đành miễn cưỡng đi tới xem sao.
“Có người chết trước cửa cũng chả hay ho gì.”
Triệu An Phong dùng sức đỡ người kia ngồi dậy, lay lay cơ thể người ta rồi mở miệng dò hỏi.
- Này, anh kia…anh có sao không vậy?
Thấy đối phương không nhúc nhích, Triệu An Phong liền vươn tay gỡ bỏ chiếc mũ bông trên đầu đối phương ra.
Giây sau Triệu An Phong cứng người khi nhìn rõ mặt mũi của đối phương, hai mắt anh mở to đầy ngạc nhiên, khôn miệng lắp bắp nói một câu.
- Trần Nam…
......................
Updated 23 Episodes
Comments