Là Con Của Anh Rễ

Bệnh viện quốc tế Cảnh thành.

Diệp Tình từ phòng khám bệnh trở lại văn phòng ngồi xuống, đưa tay chậm rãi xoa lên đầu gối.

Quỳ suốt cả đêm, đầu gối bầm tím, buổi sáng lúc đứng lên, phải vịn tường thật lâu mới có thể bước đi.

Nghề nghiệp của cô là y tá sản khoa, lúc nào cũng bận rộn, cô cũng không muốn nghĩ bệnh ở nhà.

Bởi vì mẹ cô và Ngữ Tình đều ở nơi này, mỗi ngày cô đều đi nhìn một chút, trong lòng cũng có chút an ủi.

“Diệp Tình, cô ra đây cho tôi một chút.”

Đột nhiên một thanh âm quen thuộc từ cửa truyền đến, Diệp Tình có chút ngơ ngác, chuyển mắt nhìn lại.

Cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của cô, Diệp Vân, hiện tại đang đứng ở cửa, hất lên gương mặt ngạo mạn nhìn Diệp Tình.

Đồng nghiệp xung quanh hiếu kỳ nhìn về phía Diệp Tình, cô đành bất đắc dĩ đứng lên đi ra ngoài.

“Tìm tôi? Bây giờ là thời gian làm việc, tôi không muốn nói chuyện gia sự.” - Diệp Tình đứng trước mặt Diệp Vân thản nhiên nói.

“Chị gái thân yêu của tôi, tôi là tới đây kiểm tra, thuận tiện đến nhìn chị một chút.” - Diệp Vân đưa tay xoa xoa lên bụng, cười đến phong tình vạn chủng.

Diệp Tình kinh ngạc một chút, vô thức  nhìn về phía bụng của Diệp Vân hỏi: “Cô mang thai?”

Vừa nói xong, lại lãnh đạm cười nhẹ: “Chúc mừng cô! Chẳng qua thật đáng tiếc, đây là khu nội trú, muốn khám xin mời đến phòng khám bệnh.”

Nói xong, Diệp Tình quay người muốn quay về văn phòng, sau lưng lại truyền đến thanh âm của Diệp Vân đầy đắc ý: “Cô không muốn biết, tôi đang mang thai đứa bé của ai sao?”

Vừa nói, Diệp Vân vừa tiến lên một bước, ngay ở tai Điệp Tình thấp giọng khiêu khích nói: “Đứa bé, là con của anh rể của tôi, Mặc Cảnh Trì.”

Diệp Tình toàn thân cứng đờ, nhíu mày lại, nét mặt khó có thể tin được nhìn về phía Diệp Vân: “Cô nói bậy bạ cái gì chứ?”

Diệp Vân nhìn thấy gương mặt chấn kinh của Diệp Tình liền rất hài lòng, bước tới nắm lấy khuỷu tay Diệp Tình lôi kéo đến nơi hành lang vắng người, cười lạnh một tiếng: “Diệp Tình, chuyện cho tới bây giờ tôi cũng không gạt cô, người anh Cảnh Trì thích luôn là tôi, chỉ vì người mẹ tiện nhân của cô hại chết mẹ của anh ấy, cho nên anh ấy cưới cô về chỉ là để tra tấn trả thù… Chỉ có điều, chơi cô lâu như vậy cũng cảm thấy muốn đổi mới một chút… Lại thêm cô ác độc tìm người cưỡng bức Thi Ngữ, cho nên Mặc gia không còn chứa nỗi cô, cho nên sẽ ly hôn với cô, cưới tôi vào Mặc gia.”

Diệp Tình trong lòng tràn đầy chấn kinh, sổ ghi chép nhỏ trong tay đã bị siết chặt, nhưng trên gương mặt cô chỉ cười nhạt một tiếng: “Diệp Vân, cô không đi làm biên kịch thật là đáng tiếc, đã là cô muốn gả cho Mặc Cảnh Trì, vậy tôi cũng nói thẳng với cô, có chết tôi cũng không ly hôn.”

Nói xong, Diệp Tình cười khẩy một tiếng, xoay người đi về phía văn phòng.

Anh Cảnh Trì… người đàn ông cô yêu nhiều năm như vậy, mục đích cưới cô chỉ là để tra tấn trả thù?

Không, cô không tin anh Cảnh Trì lại đối với cô như vậy.

Giờ cơm trưa, Diệp Tình đi vào phòng bệnh của mẹ cô.

Nhìn người phụ nữ không chút cử động, cứ yên tĩnh như đang ngủ, bàn tay Diệp Tình run run cầm bàn tay của mẹ cô: “Mẹ… mẹ nhất định phải nhanh tỉnh lại… Mẹ hãy nói với con năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao anh Cảnh Trì lại hận con? Còn những bức ảnh kia, không phải là sự thật phải không? Mẹ, con biết, mẹ không phải là người sẽ làm ra chuyện đó, nhưng đến cùng…”

Diệp Tình còn chưa nói xong, cánh cửa phòng bệnh đã bị một lực thô bạo đẩy ra. Người cha một mặt tức giận nộ khí bước vào, Diệp Tuấn hưng hăng đi tới, không nói lời nào đẩy Diệp Tình: “Mày còn mặt mũi tới đây, cút ngay cho tao.”

Diệp Tình ngồi trên ghế không kịp né tránh, trực tiếp từ trên ghế bị đẩy ngã lăn xuống đất, cô đứng lên nhíu mày khó hiểu nhìn Diệp Tuấn gương mặt tràn đầy nộ khí: “Ba, chẳng lẽ ngay cả tư cách đến thăm mẹ con cũng không có sao?”

Mẹ cô đã nằm ở đây hơn ba năm, mỗi ngày đều là cô đến đây chăm sóc, làm sao hiện tại ngay cả tư cách đến cũng không còn?

Diệp Tuấn khinh bỉ cười lạnh một tiếng: “Hừ! Mày là cái đồ vô dụng! Tao gả mày làm phu nhân nhà họ Mặc là để cho Mặc Cảnh Trì có thể giúp nhà ta vượt qua giai đoạn khó khăn. Kết quả thế nào, đã lâu như vậy, mày có mạnh về cho tao một phân tiền không?”

Thì ra là thế.

“Ha ha ha.” - Diệp Tình bật cười: “Ba, trong lòng của ba, con và hàng hóa giá trị như nhau sao?”

CHÁT

Diệp Tình vừa dứt lời đã bị Diệp Tuấn hung hăng giơ tay tát tới: “Đồ bất hiếu! Mày dám dùng giọng điệu này để nói chuyện với ba của mày.”

Lực đạo mà Diệp Tuấn dùng cho cái tát là cực mạnh, đánh cho đầu Diệp Tình trực tiếp lệch sang một bên, lỗ tai tiếng ong ong vang lên, trên mặt là một mảng nóng rát.

Trong miệng tràn ra một mùi vị ngai ngái của máu tươi, Diệp Tình đứng thẳng người, lãnh đạm hơi nhếch môi, nhìn về phía người cha của mình, gương mặt tái nhợt nhưng quyết liệt: “Người ta nói có mẹ kế ác sẽ có cha kế, cảm ơn ông, một tát này triệt để cắt đứt mối quan hệ của chúng ta.”

Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng bệnh.

Nước mắt ủy khuất lại không nhịn được mà tràn ra từ khóe mắt.

Từ khi mẹ cô trở thành người thực vật, mẹ con Diệp Vân tiến vào Diệp gia một cách quang minh chính đại, Diệp Tuấn đối với mẹ con họ và đối với trưởng nữ như cô thái độ hoàn toàn một trời một vực.

Cho nên khi Mặc Cảnh Trì đột nhiên cầu hôn cô, cô đã không chút do dự gật đầu.

Dù sao, anh cũng là người đàn ông mà cô đem lòng yêu thích từ khi còn nhỏ.

Thật không thể ngờ, cô chính là nhảy từ hố lửa này sang một lò lửa lớn hơn.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Diệp Tình còn có thể dựa dẫm được vào ai nữa đây, lấy chồng nhưng không được chồng yêu thương chỉ nhận lại hắt hủi và sỉ nhục, còn có một người cha chỉ biết tới lợi ích chứ cũng chẳng yêu thương gì, có mẹ nhưng mẹ đã trở thành người thực vật... Ôi/Sweat/

2025-03-18

10

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play