Trường Trung học Phổ Thông Thiên Dương là ngôi trường được xây dựng ở thành phố Thượng Hải, Trung Quốc bởi chính phủ. Qua nhiều đợt chọn lọc sẽ chọn ra những học sinh xuất sắc đạt điểm chuẩn do trường quy định. Các học sinh sẽ được xếp theo lớp từ A đến D. Nói về thành tích, ngôi trường này đã đào tạo ra không ít bao nhiêu nhân tài trong nhiều lĩnh vực. Tỉ lệ học sinh học ở đây có thể kiếm được việc làm là 100%.
"Cẩm Đan, chúng ta lại học chung lớp rồi. Nhưng... sao cậu điểm vẫn cao vậy, rõ ràng..." Đang nói thì Lý Tôn bỗng nhận ra điều gì đó nên dừng lại. Cẩm Đan để ý thấy nên có chút nghi ngờ.
"Rõ ràng cái gì?"
"K...không có gì." Lý Tôn cố tình lảng tránh câu hỏi của Cẩm Đan.
"Có phải cậu đã làm gì để bài thi của tôi điểm không cao?"
"K...Không có."
Từ nhỏ tới lớn, bất cứ điều gì, Lý Tôn đều thua Cẩm Đan. Vậy cho nên cậu luôn muốn thắng ít nhất dù chỉ một lần. Để vào ngôi trường này, ít nhất điểm thi của các thí sinh phải trên 350/700 điểm, có bảy môn: Quốc Ngữ, Địa Lý, Lịch Sử, Công Dân, Toán, Khoa học, Ngoại Ngữ, điểm tối đa mỗi môn là 100 điểm tương đương ít nhất trung bình mỗi môn phải là 50/100 điểm thì mới có thể đỗ. Nhưng nếu tổng điểm 7 môn trên 350/700 mà một trong 7 môn thi có môn dưới 50 điểm thì loại.
"Dù chúng ta học cùng lớp nhưng tôi không cảm thấy hài lòng gì cả. Điểm của tôi thấp hơn của cậu." Lý Tôn bức xúc về vấn đề điểm số của cậu so với Cẩm Đan. Điểm đầu vào của Cẩm Đan là 680/700, của Lý Tôn là 650/700, cả hai đều đạt được điểm số cao khiến ai nấy cũng phải nể phục.
"Hừ! Nếu như lúc đó còn thời gian thì tôi đã có thể được điểm tối đa." Cẩm Đan tiếc nuối và nhìn chằm chằm lên bảng điểm, cái tên duy nhất mà cậu chú ý "Bạch Nam Hán" - Người duy nhất được điểm tối đa trong kì thi đầu vào.
"Thôi! Đứng đây mỏi chân quá, vào lớp đi."
Lý Tôn kéo Cẩm Đan đang đứng đơ kia vào lớp được phân chia - Lớp A.
"Hừm! Tôn Cẩm Đan! Điểm cũng không tệ. Thật muốn biết là vị học bá nào mà sao lại có thể đạt điểm cao như vậy?"
"Này! Nam Hán, đứng cười gì đấy? Chạm mạch à."
Thương Chiêu vỗ vai cái người đang xoa cằm cười cười tinh ranh nhìn chằm chằm lên bảng điểm.
"Không có gì! Vào lớp thôi."
"Ờ!"
Lớp A - lớp dành cho những học sinh thông mình nhất, có số điểm đầu vào cao.
Các chỗ đã được sắp xếp trên một tờ giấy dán lên trên bảng, học sinh tự tìm chỗ ngồi tương ứng với tên được ghi trên tờ giấy.
"Chúng ta ngồi xa nhau đấy."
Lý Tôn ủ rũ nhìn tờ giấy phân chỗ ngồi. Cẩm Đan thì không quan tâm lắm, nhanh chóng về chỗ ngồi để đọc nốt cuốn sách mà cậu đang đọc giở.
"Vô cảm quá đấy!"
Sau khi Lý Tôn về chỗ ngồi thì Nam Hán và Thương Chiêu vào và xem chỗ ngồi của mình. Nam Hán nhìn xuống lớp, bên cạnh chỗ anh là một cậu nam sinh vóc dáng khá là gầy nhưng cũng rất cân đối. Chỉ là cậu ấy đang ngồi nên không thể nhìn bao quát hết được con người này. Với làn da trắng không tỳ vết, đôi mắt đen cộng thêm phần sắc sảo và ma mị được dấu dưới lớp kính trong suốt càng tô thêm vẻ xinh đẹp, khí chất tinh anh của người này. Thật sự chỉ với từ "đẹp" thì không thể diễn tả hết được sức hút ấy.
Dáng vẻ lãnh diễm, điềm đạm đọc từng trang sách . Ngón tay thon dài lướt trên mặt giấy. Từng cử chỉ, từng động tác không chút dư thừa. Thật sự không thể không thốt lên được đây là một mỹ nam.
"Cậu là Tôn Cẩm Đan?"
Cẩm Đan chăm chú đọc sách, đang đọc đến đoạn hay thì có tiếng gọi tên cậu. Cẩm Đan thở dài nhưng lại cẩn thận để đối phương biết mình đang khó chịu khi bị cắt ngang trong lúc đang đọc sách.
Gấp cuốn sách trong tay, cậu ngước lên nhìn xem ai là người phá đám giây phút tốt đẹp này của cậu thì bắt gặp một người con trai nhìn trông tuấn tú, đôi mắt linh hoạt, thân hình cao ráo, khoẻ khoắn.
"Có vẻ dễ gần, hoạt bát."- Đó là ấn tượng của Cẩm Đan về con người này.
Nam Hán mỉm cười nhìn cậu, bàn tay đưa ra như muốn bắt tay chào hỏi. Cậu bỏ quyển sách xuống, đưa tay bắt lấy tay anh.
"Đúng vậy! Rất vui được gặp, cậu là?"
"Tôi là Bạch Nam Hán."
Cẩm Đan hơi ngạc nhiên, không ngờ lại được sắp xếp ngồi cùng với anh.
"Cậu là người đạt điểm tối đa trong kì thi?"
"À vâng! Do may mắn thôi. Tôi được phân ngồi gần chỗ cậu. Mong được giúp đỡ."
"Tôi cũng vậy."
Lý Tôn chống cằm nhìn ra cửa sổ, bên ngoài gió đang thổi, trời đã dịu hơn lúc trước. Có vẻ mùa hè vẫn chưa thực sự kết thúc. Đeo tai nghe cảm nhận từng giai điệu vang lên. Mái tóc trở nên lộn xộn do gió thổi qua. Phần mái che lấp đi đôi mắt xanh đen mờ ảo. Trông Lý Tôn thật sự trầm lặng.
Cảnh tượng này đã vô tình đập vào mắt người nào đó khiến anh đứng đơ ra, ngơ ngác nhìn người con người có vẻ ảm đạm kia trở nên thật xinh đẹp trong cái khung cảnh ấy. Ai mà có thể ngờ con người khi ở trên xe buýt lúc đó và người ngồi trước mắt đây lại là cùng một người cơ chứ. Ngây ra một lúc thì anh giật mình tỉnh lại.
"Mình vừa bị cái quái gì vậy?"
Thương Chiêu đến gần rồi ngồi vào chỗ ngay bên cạnh Lý Tôn. Cậu không nhận ra có người ngồi bên cạnh mình, vẫn cái dáng vẻ trầm tư ấy đã thu hút người bên cạnh cậu.
Xoạch...tiếng cửa mở ra.
Updated 31 Episodes
Comments
Tư Nguyệt Vũ
truyện hay a
2020-05-02
1
Cô gái tháng 3
thoại tự nhiên
2020-04-22
1
<NTNS🥀> &🍀🌻PHONG LUYẾN VÃN
hay quá
2020-04-22
1