Kẻ mô phỏng.

“Bất kể ai cũng từng có quá khứ. Tại thời điểm đó, bạn có thể là người xấu hoặc người tốt trong một phần ký ức của người khác.”

***

- Tiểu Bình, mau đứng dậy xin lỗi Phan Anh, sao con còn có tâm trạng ăn bánh kem như thế hả?

Ngô Gia giật miếng bánh trong tay Tiểu Bình. Nụ cười chợt tắt lịm, Tiểu Bình chau mày bực bội, cô bé rướn cặp mắt sắc lẹm về phía hai anh em họ:

- Phan Anh rất thích con mèo này còn gì?Nhưng ngày mai cậu ấy phải rời đi. Con muốn bắt nó giúp cậu ấy, ai dè nó định cắn con, nên con đành phải chặt đầu nó. Có như vậy nó mới chịu im lặng. Con có làm gì sai ạ? Nhìn xem… Phan Anh và Nhã Ngọc cảm động quá nên đang khóc kìa. Hê hê. Đặc biệt là Nhã Ngọc. Chắc hẳn cậu là người hài lòng nhất, phải không?

- A huhu... Mẹ ơi - Nhã Ngọc nấp sau lưng Lan Anh khóc tức tưởi.

- Tiểu Bình, lập tức về phòng kiểm điểm ngay!

Ngô Gia chưa bao giờ nổi giận với ai đến như thế, ông nắm cổ tay Tiểu Bình lôi đi xềnh xệch. Tiểu Bình vẫn không có phản ứng gì. Mặc cho mọi người nhìn mình bằng ánh mắt kinh tởm, nụ cười gian ác đọng trên bờ môi xinh xắn của Tiểu Bình thể hiện sự đắc ý không nhỏ.

Gian phòng nồng nặc bốc lên thứ mùi tanh ngai ngái, không khí chết chóc lan tỏa đang trực chờ xâm chiếm nơi đây. Lan Anh hết sức vỗ về hai đứa nhỏ. Dù hơi ghê tay, Đức Tuân đành phải đứng ra xử lý đầu con mèo, máu của nó thôi không nhỏ giọt, dần chuyển sang sắc đen và cô đọng lại trong miệng. Gương mặt đau khổ của con mèo là ký ức tồi tệ nhất đối với họ.

Dù sợ hãi, nhưng khi Ngô Gia hỏi han, cậu bé Phan Anh lương thiện vẫn chấp nhận tha thứ cho Tiểu Bình. Theo nguyện vọng của con trai nuôi, sáng hôm sau hai vợ chồng trẻ cố gắng tìm kiếm phần xác còn lại của con mèo. Họ đi loanh quanh trong rừng, nơi này động vật nhỏ rất hiếm thấy hoặc căn bản đã bị ai đó giết gần hết. Trên mặt đất toàn dấu chân nhỏ cho thấy Tiểu Bình thường xuyên xuất hiện trong rừng. Cách đó không xa, một bờ hồ phủ đầy rêu xanh mướt, thân thể của mèo hoang đang mắc vào lùm cỏ nước. Cảnh tượng ấy khiến những người yêu thương động vật cảm thấy nhói lòng.

Người chồng tìm một cành cây lớn cào lùm cỏ dịch sát mép hồ, đưa thân mèo lên mặt đất. Anh vô tình phát hiện thêm nhiều bộ xương sọ của động vật xấu số khác, có vẻ đã bị cá trong hồ ăn thịt hoặc tự phân hủy từ bao giờ. Hai vợ chồng nhanh chóng đào một hố nhỏ trong rừng, chôn xác và đầu của con mèo xuống đó, cùng chắp tay cầu nguyện, mong con mèo được siêu thoát và tha thứ cho con người.

Sau rồi họ quay trở lại ngôi làng, sắp xếp xong xuôi thủ tục cần thiết, chào tạm biệt từng người, đưa hai đứa nhỏ lên xe về thành phố. Mọi người đều chạy theo đưa tiễn họ. Chiếc xe đi khuất khỏi ngôi làng, men theo bìa rừng một đoạn thì thấy bóng người lấp ló ven đường. Đó là Tiểu Bình.

Cô bé nhìn theo xe, đưa tay vẫy chào nhiệt tình. Nhã Ngọc tỏ ra thờ ơ, chán ghét. Phan Anh vẫn mỉm cười vẫy tay chào lại. Chỉ vài giây sau, quanh đi quẩn lại cô bé Tiểu Bình đã biến mất một cách kỳ lạ. Trả lại một khu rừng vắng vẻ âm u thường nhật, và con đường trống trải như chưa từng có ai đứng ở đó.

- Đúng là… như bị quỷ ám vậy. Nổi hết cả da gà.

- Lan Anh, chuyện qua rồi thì thôi. Đang có bọn trẻ trong xe, em đừng nói nữa.

- Vâng! Dù gì em cũng sẽ không bao giờ gặp lại con bé đó. Nhưng em thấy anh và Ngô Gia cũng vô lý thật, rõ là hai người đang dung túng cho nó. Thứ quái thai như vậy lớn lên không thành sát nhân thì em đi bằng đầu.

- Haizz…

Trong thời khắc này, Đức Tuân đành chọn cách im lặng. Vợ anh là kiểu người nói dai nói dẳng, ghét ai là mắc bệnh càm ràm không ngừng, cho nên không đáp lại là lựa chọn tốt nhất, tránh vì một chuyện mà cãi vã không đâu.

Anh nhìn sang Nhã Ngọc, vẻ mặt con bé có vẻ không được vui, ánh mắt long sòng sọc vương đầy sự hoang mang. Trên cổ tay còn có vết thương đỏ hỏn, lòng bàn tay cọ sàn sạt vào nhau, thể hiện nỗi lo lắng bồn chồn.

- Con sao thế Ngọc? Vết xước đó là...

- Ba ơi, ba mau đưa con đến bệnh viện đi, đêm qua con định đem đầu mèo đi chôn giúp anh, ai ngờ đụng trúng răng của nó. Giờ con cảm thấy khó chịu quá, con lạnh nữa. Hu hu.

- Cái gì? Sao bây giờ con mới nói. Phải rồi, đó là mèo hoang mà. Miệng của nó rất độc. Lan Anh, em lấy cái áo khoác trong ba lô của anh đắp lên cho Nhã Ngọc đi. Anh sẽ rẽ vào viện tiêm chủng gần nhất. Nhanh lên.

Lan Anh luống cuống làm theo. Nhã Ngọc run lên bần bật, cả người cứng đờ, cơ thể lạnh toát, mặt mày nhợt nhạt. Phan Anh đứng ngồi không yên vì lo lắng. Đức Tuân cố gắng phóng nhanh nhất có thể. Chiếc xe lao vun vút trên đoạn đường vắng tanh.

***

Trong khi ấy, Tiểu bình tung tăng trở về ngôi làng với giỏ nấm rừng trên tay. Ngô Gia vừa hay nhận được cuộc điện thoại trách móc từ phía Lan Anh, ông cúi đầu xin lỗi liên tục dù bản thân không làm gì sai. Thấy Tiểu Bình lững thững đi tới, ông cũng lao phầm phập đến chỗ cô bé. Giọng nạt nộ.

- TIỂU BÌNH!

- Ngô Gia, con đi hái nấm về nè! Con nấu cho ba ăn nhé?

Bốp!

Ngô Gia nổi giận đùng đùng, đập bay chiếc giỏ khỏi tay cô bé. Tiểu Bình nhìn đống nấm văng ra, số nấm mà mình cất công hái đang nằm lăn lóc dưới đất. Cô bé thu lại nụ cười ban nãy, ánh mắt cũng chuyển sắc tức thì, sự hung dữ nổi dậy. Chất giọng khàn đặc hiếm khi cất lên:

- Ba vừa làm cái quái gì vậy?

- Con, chính con đầu têu ra mọi chuyện. Vì con mà Ôn Nhã Ngọc nhập viện. Con bé bị răng mèo hoang đâm trúng. Nhã Ngọc mà có chuyện gì là do con hại đó, con có biết không hả? Đi lên phòng cho ba!

- Con nhỏ đó đi viện ư? À... Ra là vậy.

Tiểu Bình đi theo Ngô Gia vào phòng riêng. Ngô Gia đặt xấp báo cũ và toàn bộ tranh vẽ của Tiểu Bình xuống bàn. Ông ra giọng chất vấn.

- Nói đi... Những nhân vật mà con đã vẽ trong đây, có phải đều là những tên sát nhân nổi tiếng trên xấp báo này?

- Ồ! Ba có thể đoán ra sao?

- Ngày mai, con theo ba ra thành phố, con phải gặp một vị bác sĩ. Ba không thể khoan nhượng thêm được nữa.

- Tại sao lại phải gặp bác sĩ? Con không bị bệnh.

- Con có đấy. Hôm qua con làm ba rất thất vọng. Hành động mất nhân tính của con làm liên lụy đến mọi người.

Tiểu Bình cảm thấy không cam lòng, từ cổ họng phát ra thứ âm thanh gầm gừ như chó sói. Cô bé vo tròn lòng bàn tay thành cục nắm đấm, gằn giọng đáp trả:

- Con đã nói là con không bị bệnh.

- Không cần nói nhiều. Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát. Từ giờ ta sẽ đóng cửa khu vườn và xây hàng rào quanh cổng làng. Con không được phép ra ngoài săn bắt động vật nữa. Càng không được giết hại chúng.

Ngô Gia nghĩ mình cần phải có biện pháp mạnh tay mới có thể ngăn cản cơn thú tính của Tiểu Bình. Cô bé nghe xong liền cúi gằm mặt xuống bàn, im lặng một hồi lâu. Ngô Gia cũng không buồn nói chuyện. Ông đứng bên cửa sổ nhìn lơ đãng về xa xăm, lòng cuộn trào đủ loại cung bậc cảm xúc. Ông rất thương Tiểu Bình. Tiểu Bình lại không hiểu điều đó, ông luôn cố gắng đối xử tốt với cô bé, muốn cô bé quên đi quá khứ và coi nơi này là nhà, mọi người là anh chị em trong gia đình. Nhưng có lẽ ông đã sai khi quá bao dung với những hành động của Tiểu Bình. Cứ thế này, Tiểu Bình càng lớn ông càng khó kiểm soát.

Tiểu Bình nhắm mắt trầm tư suy nghĩ. Cô bé bỗng cười khằng khặc, đáng lẽ định không nói ra, nhưng có chăng Ngô Gia cần phải biết vài điều về Ôn Nhã Ngọc? Rằng thiên thần có cánh trong lòng ông ấy là một kẻ mô phỏng? Sẽ rất thú vị cho mà xem.

- Ngô Gia à, thật ra con không hề chặt đầu mèo.

Ngô Gia quay lại nhìn Tiểu Bình. Trong thoáng chốc ông đã suýt tin lời con bé.

- Đừng nói dối nữa. Không là con thì là ai?

- Ôn Nhã Ngọc.

- Cái… cái gì?

- Những lần trước là do con giết, con luôn thừa nhận. Nhưng lần này không phải là con. Vết thương này là do con làm hộp gỗ, không phải vết thương do giết con mèo. Ban đầu con chỉ định nhét lũ chuột chết vào bên trong nhằm trêu chọc Phan Anh. Nhưng khi con đi vào khu rừng, con nghe thấy tiếng mèo kêu thảm thiết, tới nơi thì hung thủ đã rời đi. Đầu con mèo nằm giữa vũng máu. Còn phần thân thì biến mất. Cách thức đó giống hệt cách con hay làm. Vì vậy, con đã đem nó đến bữa tiệc để chứng thực, sắc mặt của kẻ sao chép sẽ bị lộ khi nhìn thấy đầu con mèo. Quá dễ dàng để nhận ra hung thủ. Con nhỏ ngu xuẩn đó bất cẩn như vậy, vốn không thể trở thành phiên bản của con.

- Con nói bậy bạ, vô căn cứ. Nhã Ngọc nhút nhát và lương thiện như thế… con bé bắt chước theo con để làm gì? Tiểu Bình, có gan làm thì phải có gan nhận.

Ngô Gia không bao giờ tin. Nhất là khi đối phương là Nhã Ngọc - Một thiên sứ bằng xương bằng thịt trong mắt tất cả mọi người.

Tiểu Bình tựa lưng vào thành ghế chênh vênh, từ từ ngả nửa đầu ra sau, mắt hướng thẳng lên trần nhà, cô bé hít một hơi thật dài rồi thở ra đầy khoan khoái:

- Kẻ mô phỏng thì mãi mãi chỉ là kẻ mô phỏng.

- Con lại muốn nói gì đây?

Tiểu Bình không để tâm đến Ngô Gia. Cô bé tự mình phân tích.

- Hôm qua trời nắng nóng như thế, nhỏ đó lại mặc áo len dài, rõ ràng đang muốn che giấu phần cổ tay bị thương. Răng mèo mới đâm vào thôi mà đã bị sốt nặng, vậy tại sao con vẫn ngồi đây mà không hề hấn gì? Nếu như theo logic bình thường, con cũng có dấu hiệu rồi mới đúng. Ba không tin thì có thể đưa con đến bệnh viện khám sẽ rõ... Ai mới là kẻ nói dối. Ba à, thiên thần không có thật trên đời đâu.

Tiểu Bình đứng dậy vươn rộng hai vai. Cô bé ngáp dài một cái, tặc lưỡi chẹp chẹp. Quay lưng đi về phía cửa, dáng vẻ vô cùng thong dong. Trước khi rời đi còn ngoái đầu lại nhìn biểu cảm của Ngô Gia, Tiểu Bình thấy khá hài lòng.

Ngô Gia ngồi phịch xuống ghế. Đầu óc ông quay cuồng trong cơn mơ hồ. Các dây thần kinh cứ thế chồng chéo vào nhau, tạo thành một mớ bòng bong rối rắm.

Lời Tiểu Bình nói không phải không có lý. Với tính cách của Tiểu Bình, con bé chưa bao giờ chối bỏ hành động của mình cũng như nhắc đến người thứ ba trước mặt ông. Lập luận lại rất chắc chắn. Nếu Tiểu Bình là người trực tiếp giết hại con mèo, không thể không bị thương. Trong khi Nhã Ngọc chỉ bị xước do răng của mèo đã phải nhập viện, vậy thì tại sao Tiểu Bình vẫn chưa có phản ứng gì? Không loại trừ khả năng Nhã Ngọc chính là hung thủ, hoặc Tiểu Bình đang cố ngụy biện.

- Đáng lẽ mình không nên lơ là. Bọn trẻ bây giờ thật khó đoán.

***

Rạng sáng ngày hôm sau, Ngô Gia đưa Tiểu Bình vào thành phố. Cả dọc đường đi cô bé tỏ ra vô cùng bình thản, ung dung ngồi đọc báo, đọc chán lại cầm khối rubik lên xoay, cứ phá rồi lại giải, phá rồi lại giải liên tục không biết mệt. Tài xế taxi nhòm qua gương thấy Tiểu Bình giải mã khối nhanh như một cơn gió, anh ta trầm trồ tán thưởng.

- Nhóc con, giỏi đấy. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Cháu nó mới 11 tuổi. - Ngô Gia đáp lời thay.

- Vậy là con gái ông tài năng đấy. Con trai tôi lớn tướng mà còn mất cả tiếng đồng hồ mới giải được khối 3x3x3 đó. Trong khi con bé xoay vài vòng đã ra rồi. Tôi nhìn mà còn ước có thêm một bé gái đây.

- Cảm ơn anh.

- Mà hai cha con tính vào thành phố làm gì thế? Đi có lâu không? Có cần tôi đứng chờ ở ngoài rồi đưa về luôn không? Vừa hay hôm nay tôi ít khách, tôi chờ được. Mà tôi nói thật nhé, tôi là người lấy tiền xe rẻ nhất cái đất nước này rồi đó. Cho nên ông cứ yên tâm đi, yên tâm đi nha?

Tài xế không ngừng độc thoại một mình, nhưng cả Ngô Gia và Tiểu Bình đều không mấy tỏ ra quan tâm. Không gian trầm lắng đến ngột ngạt. Anh ta nói chán nói chê cũng thấm mệt, sau rồi đành giữ im lặng và tập trung vào việc lái xe.

Hot

Comments

• Mây trôi, lòng thanh thản •

• Mây trôi, lòng thanh thản •

,sau này chắc Tiểu Bình bá lắm đây, khéo làm trùm mafia chứ đùa

2021-05-21

5

Miêu Bận Rộn

Miêu Bận Rộn

Đọc chap đầu tưởng Tiểu Bình bị tâm thần phân liệt luôn ý, đọc đến đây mới biết cô bé này có một tâm lý cực kỳ phức tạp. Trong cái cực đoan của tâm lý thì có thêm cái thông minh và ranh mãnh. Càng đọc càng thấy cô bé này cực kỳ thú vị.
Cốt truyện xây dựng quá đỉnh, thực không biết nó đang đi về hướng nào luôn. Hê hê hê, nói chung là cuốn. 😆😆😆

2021-05-08

22

SoTa SaryuAlana~_~Zzzzz...

SoTa SaryuAlana~_~Zzzzz...

Sao em cứ thấy lạ lạ về Tiểu Bình nha, mà cho em hỏi nhỏ chút là Tiểu Bình có phải sinh tháng 11 không chị ?
Theo em nghĩ là tiểu bình sẽ không đơn giản chỉ là một cô nhóc 11 tuổi đâu nha, cứ cho là có khả năng lập luận biện minh với cả bản tính máu lạnh là do thiên phú đi, nhưng em thấy còn ẩn chứa nhiều thứ đằng sau từ thế lực thứ 3 lắm

2021-05-02

0

Toàn bộ
Chapter
1 Tiểu Bình
2 Món quà đẫm máu.
3 Kẻ mô phỏng.
4 Xảo quyệt.
5 Cha nuôi.
6 Vụ án đầu tiên.
7 Sát Nhân Quạ Đen.
8 Giới Hạn Của Tiểu Bình.
9 Kẻ Thù Trở Lại
10 Đêm Kinh Hoàng.
11 Cái ác thường trực.
12 Bản chất của quỷ.
13 Ván cờ lật ngược.
14 Kẻ bí ẩn.
15 Tái ngộ.
16 Thân thế Lục Lâm Kiệt.
17 Mây giông và bóng tối.
18 Cái giá quá đắt.
19 Web Đen
20 Vật tế.
21 Luật ngầm.
22 Hậu quả của sự chủ quan.
23 Một cú lừa
24 Mơ hồ.
25 Tra tấn.
26 Oan gia.
27 Hợp Tác (1)
28 Lời Hợp tác (2) - Đối tác hoàn hảo.
29 Sóng gió trong tù.
30 Bản chất đố kỵ.
31 Ai là kẻ nguy hiểm nhất?
32 Kẻ giết người ngẫu hứng.
33 Nội gián.
34 Người bí ẩn.
35 Khu vực S.
36 Đặt bẫy.
37 Cá cắn câu.
38 Giải mã thân phận (1)
39 Giải mã thân phận (2).
40 Ký ức ngục tù (1)
41 Ký ức ngục tù (2).
42 Lộ mặt.
43 Người tốt.
44 Đánh mất.
45 Manh mối.
46 Rượt bắt.
47 Tâm sinh tướng?
48 Nhân chứng.
49 Đột nhập giết người.
50 Tư thù.
51 Gừng già.
52 Dằn mặt.
53 Ôn Nhã Ngọc nổi điên.
54 Hồi ức sát nhân.
55 Đánh thức ác quỷ.
56 Ăn miếng trả miếng.
57 Ảo Giác
58 Dấu hiệu của Boss.
59 Vạ miệng (1)
60 Vạ miệng (2) - Những bà hàng xóm.
61 Lỡ một nhịp.
62 Tra án.
63 Chạy đâu cho thoát.
64 Yếu lòng.
65 Boss là ai?
66 Đâu ai bình thường khi yêu.
67 Lộ mặt.
68 Hai anh em.
69 Vật chứng của quỷ.
70 Thân phận của Ôn Phan Anh.
71 Có chút ngọt ngào.
72 Lật tẩy (1)
73 Lật tẩy (2) - Trùm sỏ lộ diện.
74 Cha con trở mặt.
75 Lớp da quỷ.
76 Vượt qua quá khứ (1)
77 Vượt qua quá khứ (2).
78 Trả thù vô nhân tính.
79 Thả con săn sắt bắt con cá rô.
80 Trận chiến cuối cùng.
81 Đại kết cục. (End)
Chapter

Updated 81 Episodes

1
Tiểu Bình
2
Món quà đẫm máu.
3
Kẻ mô phỏng.
4
Xảo quyệt.
5
Cha nuôi.
6
Vụ án đầu tiên.
7
Sát Nhân Quạ Đen.
8
Giới Hạn Của Tiểu Bình.
9
Kẻ Thù Trở Lại
10
Đêm Kinh Hoàng.
11
Cái ác thường trực.
12
Bản chất của quỷ.
13
Ván cờ lật ngược.
14
Kẻ bí ẩn.
15
Tái ngộ.
16
Thân thế Lục Lâm Kiệt.
17
Mây giông và bóng tối.
18
Cái giá quá đắt.
19
Web Đen
20
Vật tế.
21
Luật ngầm.
22
Hậu quả của sự chủ quan.
23
Một cú lừa
24
Mơ hồ.
25
Tra tấn.
26
Oan gia.
27
Hợp Tác (1)
28
Lời Hợp tác (2) - Đối tác hoàn hảo.
29
Sóng gió trong tù.
30
Bản chất đố kỵ.
31
Ai là kẻ nguy hiểm nhất?
32
Kẻ giết người ngẫu hứng.
33
Nội gián.
34
Người bí ẩn.
35
Khu vực S.
36
Đặt bẫy.
37
Cá cắn câu.
38
Giải mã thân phận (1)
39
Giải mã thân phận (2).
40
Ký ức ngục tù (1)
41
Ký ức ngục tù (2).
42
Lộ mặt.
43
Người tốt.
44
Đánh mất.
45
Manh mối.
46
Rượt bắt.
47
Tâm sinh tướng?
48
Nhân chứng.
49
Đột nhập giết người.
50
Tư thù.
51
Gừng già.
52
Dằn mặt.
53
Ôn Nhã Ngọc nổi điên.
54
Hồi ức sát nhân.
55
Đánh thức ác quỷ.
56
Ăn miếng trả miếng.
57
Ảo Giác
58
Dấu hiệu của Boss.
59
Vạ miệng (1)
60
Vạ miệng (2) - Những bà hàng xóm.
61
Lỡ một nhịp.
62
Tra án.
63
Chạy đâu cho thoát.
64
Yếu lòng.
65
Boss là ai?
66
Đâu ai bình thường khi yêu.
67
Lộ mặt.
68
Hai anh em.
69
Vật chứng của quỷ.
70
Thân phận của Ôn Phan Anh.
71
Có chút ngọt ngào.
72
Lật tẩy (1)
73
Lật tẩy (2) - Trùm sỏ lộ diện.
74
Cha con trở mặt.
75
Lớp da quỷ.
76
Vượt qua quá khứ (1)
77
Vượt qua quá khứ (2).
78
Trả thù vô nhân tính.
79
Thả con săn sắt bắt con cá rô.
80
Trận chiến cuối cùng.
81
Đại kết cục. (End)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play