Trong lớp học, ngồi nghe cô giáo thao thao bất tuyệt trên bảng nói về những con số nhưng tôi chả nghe lọt được chữ nào. Kể từ ngày hôm đó đến nay cũng đã tròn một tuần, nhưng sao Kiều Minh vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của tôi nhỉ, hay cậu ấy không thích kết bạn với những người lạ.
Đang miên man suy nghĩ, Ninh Kha ngồi cạnh quay sang nhìn tôi, nó thấy tôi ngồi đó nhưng hồn đã thả trôi theo mây.
“Này!”. Nó với lấy cuốn sách trên bàn đập nhẹ vào đầu tôi.
“Làm sao?”. Tôi ngạc nhiên quay qua nhìn nó.
“Mày làm sao vậy? Nãy giờ thấy mày ngồi mặt cứ ngơ ngơ ra đấy, nghĩ gì thế?”. Nó tò mò hỏi tôi.
Thế là tôi đành kể hết cho nó biết mọi chuyện, nghe xong nó nói.
“Vậy là một tuần rồi mà cậu ta vẫn chưa chấp nhận lời mời kết bạn của mày, hay là cậu ta cố tình làm vậy nhỉ?”
“Nhưng mà cố tình làm vậy thì để làm gì?” Tôi thắc mắc hỏi.
“Ừ cũng đúng, vậy cũng có thể là cậu ta chỉ kết bạn với những người mình quen biết. Vậy thì kiếm cách làm cho cậu ta chấp nhận là được rồi.”
“Cách gì bây giờ? Mày nghĩ ra rồi hả?”
“Tao…”
“Thuỵ Đan, Ninh Kha chú ý nghe giảng bài đi, không được nói chuyện riêng trong giờ học.”
Chúng tôi bị cô giáo đứng trên bục giảng nhắc nhở trước cả lớp nên hai đứa cũng chả dám nhiều chuyện gì nữa, chỉ đành cắm mặt xuống ghi chép bài.
Reng reng reng
Cuối cùng tiết học cũng kết thúc, môn toán luôn là thứ mà tôi ghét nhất bởi vì tôi học dở tệ môn đó. Ngồi nghe giảng mà tôi chả hiểu gì, toàn số với cả số khiến tôi hoa mắt chóng mặt, đúng là mệt mỏi thật sự. Tôi nằm dài lên bàn, chả buồn nhúc nhích.
Đang nằm dài lên bàn nhắm mắt để nghỉ ngơi, bỗng dưng Ninh Kha kéo tôi dậy.
“Làm gì đấy?” Tôi hỏi
“Tao mới thấy Tử Huy đi ngang lớp mình, tụi mình đuổi theo cậu ta đi.”
“Nhưng mà tại sao phải đuổi theo Tử Huy?” Mặt tôi ngơ ngác.
“Sao mày ngốc vậy, Tử Huy học chung lớp với Kiều Minh của mày, bây giờ chạy theo nhờ Tử Huy nói với Kiều Minh về nhà chấp nhận lời mời kết bạn của mày là được chứ gì.” Nó hào hứng với tôi kế hoạch nó mới nghĩ ra.
Nói xong nó lôi tôi ngồi dậy rồi kéo tôi chạy đuổi theo Tử Huy trước gương mặt còn đang ngơ ngác của tôi.
Những lúc thế này mới thấy được tinh thần thể thao trong người Ninh Kha thật đáng sợ, mặc dù Tử Huy đã đi cách chúng tôi khá xa, nhưng nó vẫn có thể vừa nắm tay tôi vừa đuổi theo kịp mặc kệ ánh mắt của những người xung quanh ngỡ ngàng nhìn chúng tôi.
“Tử Huy!”. Nó kêu to
Cuối cùng thì cậu ấy cũng dừng lại nhìn chúng tôi với vẻ mặt hoang mang
“Có chuyện gì hả?”
“Một lát ông về lớp, có thể nào nói với Kiều Minh chấp nhận lời mời kết bạn của Thuỵ Đan được không?”
“Chi vậy? Thuỵ Đan thích Kiều Minh hả?”
“Đúng vậy, nó thích lắm nên nhờ ông giúp dùm nha.”
Đúng là tình chị em cảm động thật mà, lúc nãy vừa đi tôi còn vừa dặn nó là không được tiết lộ rằng tôi thích Kiều Minh, mà bây giờ trước mặt Tử Huy nó lại hồn nhiên khẳng định là tôi thích Kiều Minh, thật chẳng còn lời nào để nói.
“Ừ được rồi, để tôi chuyển lời cho.”
“Được vậy thì tốt quá, cảm ơn ông nhiều.”
Nó cười cười xong nắm tay tôi đi về lớp, trên đường về nó nói nhìn tôi với gương mặt tự hào “Mày thấy kế hoạch của tao hay chưa, nếu không nhờ tao thì chắc cậu ta cũng chẳng bao giờ chịu chấp nhận lời mời kết bạn của mày đâu. Về nhà đợi tin vui đi ha.”
“Ừ đúng rồi, nhờ ơn mày mà bây giờ tao còn chẳng dám ngẩng đầu nhìn Tử Huy đây này, ngại chết đi được. Chẳng phải lúc nãy mày đã hứa với tao sẽ không tiết lộ rồi sao”. Tôi vừa nói vừa lườm nó.
“Lúc nãy? Lúc nào nhở, sao tao chẳng nhớ gì hết.”
Đúng là con ranh xấu xa, coi như lúc nãy mày giúp tao nên bây giờ tao sẽ rộng lượng bỏ qua cho mày lần này. Dù sao thì nếu cậu ấy chịu chấp nhận kết bạn với tôi, coi như tôi cũng đã hoàn thành xong bước một của kế hoạch theo đuổi cậu ấy rồi.
Updated 50 Episodes
Comments