Chờ Một Lần Ngoảnh Đầu Của Người
Mọi người thường bảo khoảng thời gian còn đi học chính là kỉ niệm đẹp nhất của mỗi người. Ai cũng có một kỉ niệm đẹp riêng. Nhưng đối với tôi quãng thời thanh xuân ấy, tôi đã dành cả một năm chỉ để chờ người ấy ngoảnh đầu về phía tôi một lần.
Lúc đó tôi thật sự háo hức mong chờ ngày khai giảng năm lớp 10. Sau bao nhiêu công sức học hành vất vả không ăn không ngủ cuối cùng tôi cũng đã đỗ vào ngôi trường mà tôi mong ước. Vào ngày khai giảng, sân trường chật ních người, tôi và nhỏ bạn thân tôi phải khó khăn lắm mới giành được chỗ ngồi tốt.
“Nóng quá đi mất, lúc nãy chen chúc với nhiều người nên giờ người tóc tao rối hết rồi, xấu quá đi mất”. Bạn thân tôi nói.
Bạn thân tôi tên là Ninh Kha, chúng tôi học chung với nhau từ hồi cấp 2 đến bây giờ nên thân thiết với nhau lắm. Nó là một người thân thiện, tốt bụng, nhà nó giàu nhưng nó chả bao giờ chảnh hay khoe khoang gì với ai nên mọi người ai cũng quý nó cả.
Nó cầm gương soi rồi chải lại tóc, sau đó quay đầu sang hỏi tôi: “Mày thấy tao xinh chưa”.
“Xinh! Xinh lắm rồi!”. Tôi nói
Nghe được đáp án hài lòng, nó mới thôi soi gương nữa, nếu không chắc nó sẽ ngồi mà chải đầu với soi gương cả ngày mất.
Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi, tiết mục phát biểu luôn là thứ nhàm chán nhất trong các buổi lễ. Hôm nay có lẽ mặt trời cũng đang thích thú với buổi lễ khai giảng nên nóng hơn mọi khi. Từ tâm trạng háo hức thuở ban đầu, tôi và Ninh Kha dần trở nên mệt mỏi, chúng tôi ngồi nói chuyện rôm rả mặc kệ cô hiệu phó vẫn đang phát biểu trên bục.
Tôi đang nói chuyện với Ninh Kha hăng say, trong lúc lơ đãng tôi vô tình quay đầu sang trái thì phát hiện ra một người. Cậu ấy ngồi gần hàng với chúng tôi nên chắc là bằng tuổi. Tại sao lúc nãy tôi lại không để ý thấy cậu ấy nhỉ, tôi tự hỏi.
Cậu ấy có làn da trắng, sóng mũi cao, tuy đang ngồi nhưng có thể nhìn ra được là cậu ấy khá cao. Cậu ấy im lặng ngồi đó nghe bài phát biểu tạo cho người khác cảm giác lạnh lùng khó gần. Thi thoảng bạn nam ngồi trên sẽ quay xuống nói chuyện với cậu ấy, không biết hai người đã nói gì với nhau nhưng nhìn cậu ấy khá vui. Khi cậu ấy cười rộ lên trông thật sự rất đẹp, chẳng có tí lạnh lùng như lúc nãy chút nào cả.
Tôi quay sang nói với Ninh Kha: “Này, cậu bạn ngồi bên đó trông đẹp nhỉ”.
“Ừ đẹp đấy, trông cũng vừa mắt”. Nó nói
“Cậu ấy đẹp thật đó. Tao quyết định sẽ đi theo đuổi cậu ấy, rồi cậu ấy sẽ là của tao”. Tôi vừa nói vừa thể hiện gương mặt quyết tâm.
Ninh Kha nhìn tôi với gương mặt không còn gì để nói. “Lần này mày quyết tâm cao chưa, đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả!”
“Mày không thấy gương mặt tràn đầy quyết tâm cao độ của tao hả.”
“Lần nào mày chẳng nói vậy nhưng mà có lần nào thành công đâu”.
“Nhưng mà lần này tao quyết tâm rồi, đẹp trai như vậy để không thì phí lắm mày ạ. Trời đã cho cơ hội thì dại gì mà không biết nắm bắt”.
Ninh Kha nhìn vừa nhìn tôi vừa nói: “Được rồi, tao sẽ giúp mày một tay”.
Buổi khai giảng hôm đó, tôi thỉnh thoảng cứ vụng trộm quay qua nhìn cậu ấy. Tuy đây không phải là lần đầu tiên tôi thích người khác, nhưng chưa bao giờ tôi thích người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên cả. Có thể nói đây là buổi lễ khai giảng đặc biệt trong lòng của tôi.
Updated 50 Episodes
Comments
Ronan Charlize
hay
2021-08-19
1
Ronan Charlize
khá là OK nhá
2021-08-19
0