Không biết là ý trời hay vải áo của Bạch Tú Ảnh là hàng kém chất lượng, hắn chỉ định kéo cô lại giải thích một chút nhưng không may lại làm rách luôn áo của cô.
Bạch Tú Ảnh nhìn cái áo rồi liếc mắt qua Dạ Tử Thành, tâm trạng hiện tại của cô rất tồi tệ. Bạch Tú Ảnh giơ nắm đấm lên, đấm một cái vào má của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó hắn vô tình nhìn thấy vết bớt đỏ trên cổ tay của cô. Trong cơ thể đột nhiên cảm nhận được một nguồn năng lượng nhưng vẫn chưa kịp xác nhận lại thì hắn bị cô đấm cho ngã quay cuồng rồi.
- Tránh xa tôi ra có nghe không? Hôm nay tôi không xin được việc làm là lỗi của anh đó, bây giờ lại còn là hỏng áo của tôi. Đúng là xui xẻo.
Vừa lúc này đột nhiên một người mặc vest đen, đeo giày da, trông vô cùng lịch lãm vội vàng bước đến. Người đó nhìn thấy Dạ Tử Thành thì mặt tái mét, vội vàng chạy đến đỡ hắn.
- Sếp, sếp không sao chứ? Mặt của sếp...
Anh ta nhìn thấy vết thương trên mặt của hắn thì ngớ người.
Bạch Tú Ảnh vừa nghe đến chữ "sếp" thì nghi hoặc nhìn hắn. Trông kiểu gì cũng không giống một người lãnh đạo, ngược lại cô cảm thấy tạo hình của hắn giống như nhân viên hoặc một giáo viên dạy học.
- Là cô gái này đã đánh anh đúng không? Em sẽ gọi cảnh sát tới giải quyết.
Bạch Tú Ảnh vừa nghe đến cảnh sát thì tái mặt vội vàng giải thích. Nhưng chữ còn chưa ra khỏi cổ họng thì Dạ Tử Thành đã lên tiếng trước rồi.
- Không cần, hiểu lầm thôi. Đúng rồi, đã chọn được thư ký chưa?
Người đàn ông kính cẩn đáp.
- Dạ rồi ạ. Cô ấy tên Trương Diễm.
Dạ Tử Thành không quan tâm lắm, hắn chỉ tay vào Bạch Tú Ảnh rồi nói.
- Cô ta là thư ký của tôi. Cậu sắp xếp đi.
Hắn giật lấy tập hồ sơ của cô vứt sang cho người đàn ông mặc vest rồi bỏ đi. Cứ như vậy Bạch Tú Ảnh đã có một công việc mới với mức lương cao gấp năm lần so với vị trí cô ứng tuyển.
Trong thoáng chốc cô không biết bản thân nên vui hay buồn nữa. Mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mơ vô cùng ảo.
Ngồi trên sofa, Dạ Tử Thành nhắm nghiền đôi mắt, hắn nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy vết bớt trên tay của cô. Đúng là có năng lượng nhưng năng lượng này tại sao lại cứ mơ hồ không rõ ràng, hắn còn cảm nhận được sự yếu ớt phát ra từ đó.
Dạ Tử Thành để cô làm thứ ký dĩ nhiên không phải vì cảm thấy có lỗi với cô mà hắn muốn kiểm tra vết bớt đó. Hắn muốn xác nhận xem liệu Bạch Tú Ảnh có phải là người hắn cần tìm hay không.
Sáng hôm sau, Bạch Tú Ảnh đến nhận việc, ngay lập tức cô nhận được sự thu hút của tất cả mọi người. Bọn họ truyền tai nhau về sự việc CEO chọn thư ký riêng. Bọn họ muốn xem thử người mà sếp của họ chọn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào. Sau khi nhìn thấy cô trên mặt ai nấy đều mang vẻ thất vọng nặng nề, ngoại hình bình thường, hồ sơ bình thường, học vấn và gia cảnh lại rất bình thường hầu như không có lấy một thứ nổi bật.
Từ ngày tuyển thư ký thì Dạ Tử Thành rất thường xuyên có mặt ở tập đoàn, những việc quan trọng chỉ giao cho Trương Diễm. Còn về Bạch Tú Ảnh cô toàn nhận được mấy loại công việc tưởng như không thể hoàn toàn. Điển hình là hắn bắt cô tập bắn cung tên, rồi bắt cô đọc cho hắn nghe những truyền thuyết về hồ ly. Dạ Tử Thành còn đòi cô phải đánh cờ với hắn. Có vài lần xảy ra sự cố ngoài ý muốn cô lại nấp sau lưng của Dạ Tử Thành, để hắn làm bia đỡ đạn cho cô.
Chớp mắt một cái đã qua hai tuần làm việc, hôm nay hắn bảo cô cùng đến quán cà phê, gặp một người bạn.
Bạch Tú Ảnh dừng xe trước lại trước quán cà phê mang phong cách cổ điển. Cả hai bước vào trong, nội thất bên trong rất hòa hợp với thiên nhiên cây cỏ. Hắn bước đến bàn có một người đàn ông chờ sẵn.
Hàn Cảnh nhìn thấy Dạ Tử Thành thì vui vẻ cười nói.
- Thế nào, cô gái đó có phải là Bạch Nguyệt hay không?
Hắn thở dài.
- Tôi cũng không rõ, có lúc cảm nhận được năng lượng đó ở rất gần có lúc lại không thể cảm nhận nữa.
- Vậy cái khác thì sao?
- Ngu ngốc, tham sống sợ chết, không có một chút phong thái anh dũng hay ôn hòa. Hoàn toàn khác xa với nàng ấy.
Trong thời gian qua, hắn đã khơi gợi lại rất nhiều thói quen của Bạch Nguyệt để âm thầm tìm kiếm sự tương đồng từ chỗ Bạch Tú Ảnh nhưng kết quả lại khiến cho hắn hoàn toàn thất vọng.
Hàn Cảnh đưa mắt nhìn Bạch Tú Ảnh, anh thấy cô nhìn mình thì mỉm cười. Bạch Tú Ảnh không cùng hắn ngồi vào bàn, mà cô sẽ ngồi ở một bàn khác.
- Trong suốt mấy trăm năm qua, đây là người đầu tiên cậu cảm nhận được năng lượng, cũng có thể cô ấy bị thứ gì đó phong bế lại khiến cho năng lượng không thoát ra được.
Dạ Tử Thành hoài nghi hỏi lại.
- Làm cách nào để kiểm tra?
Hàn Cảnh đưa cho hắn một chiếc vòng tay bằng bạc.
- Thứ này tôi vô tình tìm được, nghe nói nó có thể nhận biết linh lực bị phong ấn. Có điều chiếc vòng này đã trải qua nhiều năm, linh lực đã suy yếu có thể dùng được nữa hay không thì không chắc.
Trước khi hắn rời đi, Hàn Cảnh còn căn dặn một điều rất quan trọng.
- Tử Thành, không còn nhiều thời gian nữa, dạo này kết giới ở yêu giới đang suy yếu. Tôi sợ sẽ có yêu quái thoát ra để mê hoặc người. Cậu phải nhanh chóng tìm được cô ấy đó.
Hắn gật đầu hiểu ý rồi quay đi. Hàn Cảnh nhìn theo bóng lưng của hắn bằng một ánh mắt lo lắng.
Dạ Tử Thành tặng chiếc vòng đó cho Bạch Tú Ảnh căn dặn cô phải đeo nó mọi lúc mọi nơi bởi vì vòng bạc cần một khoảng thời gian mới phát huy tác dụng. Nhưng Bạch Tú Ảnh nhìn chiếc vòng bình thường nên cho rằng không quan trọng mà đem bán. Đến khi Dạ Tử Thành phát hiện đã là hai ngày sau. Hắn rất tức giận, bắt cô phải đi tìm về ngay lập tức.
Nơi cô bán là một cửa hàng nằm ở dưới chân núi. Cô nhớ rất rõ cái cửa hàng bằng gỗ có phần cũ kỹ và bà lão chủ cửa hàng. Lần trước đi chơi ở đây vô tình hết tiền nên cô bán nó. Nhưng lần này trở lại thì không còn thấy cửa hàng đó ở đâu cả.
Updated 107 Episodes
Comments
ARINA
Ảomacanada nhể 🤪🤣
2023-02-18
0