Tôi quay sang nhìn mẹ. Mẹ vuốt mái tóc đang thả ngang vai của tôi rồi nhẹ nhàng.
“Tiểu Băng, con có biết mẹ mong ước điều gì hay không?”
Tôi không nói chỉ nhẹ lắc đầu, mẹ nhìn tôi hiền hòa, rồi nói tiếp.
“Mẹ mog được nhìn thấy nụ cười trên môi của con. Mẹ có hai cô con gái nhưng tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Mẹ thật sự rất thương hai chị em con!”
“Mẹ à!”
“Mẹ biết tính cách của con xưa nay luôn như vậy. Từ nhỏ đến lớn con ít nói, ít cười. Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Mẹ không trách cứ bất cứ điều gì. Chỉ mong con luôn sống vui vẻ.
Mẹ ôm tôi vào lòng, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm. Tôi cũng hiểu được mong ước của mẹ. Càng nghĩ tôi lại càng không hiểu tính cách của tôi lại như thế, luôn lạnh lùng khó hiểu. Cũng bởi sự lạnh nhạt đó của tôi mà những mối quan hệ anh em thân thiết trong võ đường bị ảnh hưởng ít nhiều.
Mẹ buông nhẹ tôi ra, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn đứa con gái, nỉm cười mẹ nói.
“Tiểu Băng tuy ba con không nói ra, nhưng ông ấy rất tự hào về con, ông ấy luôn mong muốn sau này con sẽ nối nghiệp ông ấy mà duy trì sự phát triển của võ đường. Chị hai con rất yếu đuối không mạnh mẽ, quyết đoán được như con.
“Con không nghĩ mình làm được, nhưng con sẽ cố gắng.”
Mẹ nắm lấy tay tôi.
“Con phải tự tin lên chứ, ba mẹ rất tin tưởng con và con sẽ làm được.”
“Vâng, khuya rồi mẹ về phòng ngủ đi.”
“Được rồi, con uống hết cốc sữa rồi cũng đi ngủ sớm đi nhé.”
“Chúc mẹ ngủ ngon!”
Mẹ đã bước ra ngoài, lòng tôi vẫn thầm nghĩ: “Nhìn bề ngoài con mạnh mẽ vậy nhưng chắc gì bên trong con đã mạnh mẽ được như thế.”
Tôi bưng ly sữa lên uống sau đó tắt máy tính rồi đi ngủ, hôm nay nhờ có men rượu mà tôi ngủ rất ngon, một giấc đến sáng.
Tôi thức dậy làm vệ sinh cá nhân, sau đó xuống nhà ăn sáng, lại bắt đầu mọi việc như trước nay tôi vẫn thường làm. Tôi lên phòng thay đồ rồi xuống phòng tập. Tôi không có thói quen mặc mấy bộ đồ thể thao để tập luyện, vẫn như phongcachs hàng ngày là quần jean và áo ba lỗ.
Căn phòng tập được chia làm hai. Một bên dùng cho anh em trong võ đường tập luyện hàng ngày. Bên còn lại là nơi ba tôi vẫn hàng ngày dạy võ cho những bạn đăng kí theo khóa học mà ba tôi nhận. Chủ yếu vẫn để kiếm thêm thu nhập duy trì võ đường.
Môn võ chúng tôi học là võ cổ truyền mà theo ba kể thì là từ thời ông cố tôi để lại, cứ đời này nối tiếp đời sau mà duy trì.
Trong võ đường tôi gần như không có đối thủ nào, đối thủ nặng kí nhất của tôi vẫn là ba. Ba học từ lâu thì tôi cũng bắt đầu làm quen từ rất sớm. Tôi không hề thua ba về kĩ thuật hay trình độ, cái tôi thua ba chính là kĩ năng giao chiến.
Khi ba đang dạy học thì có một đám người đi vào, nhìn ăn mặc thì cũng không gọi là lịch sự, đoán ngay họ là xã hội đen, mặt mày dữ tợn, ăn nói thô lỗ.
Tôi cùng ba đang nói chuyện dạy học thì đại ca chạy vào.
“Sư phụ, có người muốn gặp sư phụ.”
“Là ai thế?”
“Con cũng không biết ạ!”
Ba nghe vậy thì liền bước ra, tôi và đại ca cũng đi theo sau.
Tôi quét mắt nhìn qua đám người kia một lượt.
Đại ca ghé vào tai tôi nói.
“Sư muội Tiểu Băng, đó có phải bọn người xã hội đen hay không?”
“Phải!”
“Thế em có biết họ đến tìm sư phụ làm gì không?”
“Em không biết!”
“Hay sư phụ gây thù chuốc oán với ai nên hôm nay họ đến dây để tìm sư phụ tính sổ.”
“Anh thôi đi!”
Nói được vài câu tôi thấy ba cùng đám người đi vào nhà. Tôi cũng vào theo.
Ba mời họ Ngồi xuống ghế. Mẹ đã bưng nước ra. Một người trong đám người lên tiếng.
“Chúng tôi sẽ không làm mất thời gian của ông. chúng tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề”
“Được anh nói đi.”
“ Hôm nay tôi thay mặt cho ông chủ của tôi đến thương lượng với ông, ông chủ của tôi muốn mua lại khu nhà này của ông. Giá bao nhiêu ông ấy cũng mua.”
Ba cười.
“ Muốn mua lại ngôi nhà của tôi sao?”
“ Đúng thế.”
Ba nói không cần suy nghĩ.
“Xin lỗi tôi sẽ không bán đâu.”
“ Tại sao?”
“ Đơn giản vì tôi thích ngôi nhà này. Nó là tài sản của gia đình tôi.”
“Ông chủ của tôi bảo ông cứ đưa ra giá, dù cao bao nhiêu ông ấy cũng mua.”
“Tôi không nói đến vấn đề tiền bạc. tôi không bán là không bán.”
Tôi hiểu vì sao Ba không bán. Ngôi nhà là nơi ba lập nghiệp. Trước kia, nó chỉ là một cái chòi nhỏ nhỏ nhưng ba đã biến nó thành ngôi nhà khang trang như hôm nay. Nó mang đậm dấu ấn của gia đình tôi. Ba quen mẹ cũng chính tại vườn hoa sau nhà. Chúng tôi lớn lên cũng chính tại nơi đây.
Đám người đã bỏ đi khi ba kiên quyết không bán.
Ngôi nhà của chúng tôi nằm ngay trung tâm của thành phố. bố rất nhiều người nhòm ngó và muốn mua lại để xây dựng khu vui chơi chơi hay khu mua sắm. Họ cho rằng nếu xây dựng lên thì họ sẽ kiếm được một khoản lời to. Rất nhiều người đã đến hỏi mua nhưng đều tay trắng ra về vì sự kiên quyết không bán của ba. Họ đưa ra một cái giá khổng lồ ba cũng không chịu bán.
Updated 56 Episodes
Comments