Sáng sớm ngày hôm sau Y Hiên đã vội vã rời khỏi phủ. Lần đi này cậu chỉ nắm chắc được ba phần sẽ gặp hắn, người ta cũng là vương gia. Đâu thể nói vì cậu muốn gặp là gặp được. Dù biết sẽ có khả năng trở về tay không nhưng cậu vẫn muốn thử, lần vào cung này rất quang trọng với cậu. Nó sẽ là cột mốc quyết định cậu có thể thay đổi được số phận của người thân cậu không. Lần này quyết không thể chần chừ nữa.
Bởi vì không thể quang minh chính đại mà vào vương phủ gặp hắn nên cậu mới mang tâm thế ôm cây đợi thỏ mà chờ hắn xuất hiện. Xe ngựa của cậu đi được một đoạn liền dừng lại trước một quán trà lâu. Mộ Y Hiên từ trên xe bước xuống, đưa cho người đánh xe một nén bạc rồi bước vào.
Mặc Nghi lâu, trà lâu nổi tiếng nhất kinh thành. Kiếp trước cậu rất muốn đi vào đây thử một lần nhưng lại không có cơ hội đó. Không ngờ lần này lại có dịp vào đây, chỉ tiếc cậu còn có việc để làm nếu không nhất định sẽ từ từ mà tham quan.
Hai bên đường dẫn vào quán trà được trồng đầy rẫy những cây tre, không khí thoáng mát. Vào trong lâu sẽ nghe thoang thoảng mùi trầm hương dễ chịu, cách trang trí ở đây theo hướng trang nhã, nhẹ nhàng lấy tông đạo chủ yếu là màu xanh lá. Trên tường còn khảm lên vài bụi tre mọc chụm lại với nhau, tạo cho con người cảm giác thoải mái đến lạ. Mắt thấy có khách đến, tiểu nhị đã nhanh nhảu chạy ra tiếp chuyện.
"Xin lỗi vị công tử này, người đã đặt phòng trước chưa?"
Nghe tiểu nhị nói vậy, cậu mới mỉm cười. Lấy từ trong người ra một tấm thẻ bài bằng ngọc, trên đó in nổi một chữ Giai. Đây là miếng ngọc bội do mẫu thân cậu trước khi mất để lại cho cậu. Từ khi còn nhỏ, phụ thân đã dặn dò cậu kĩ rằng đây là di vật của mẫu thân, cậu nhất định phải luôn luôn mang bên mình. Lúc đầu Y Hiên chỉ đơn giản nghĩ nó là một tấm ngọc bình thường đeo trên người thôi nhưng đến tận sau này cậu mới biết được tác dụng thật sự của nó.
Mẫu thân cậu thân sinh là con gái của Diệp gia, tên Diệp Giai. Năm mười sáu tuổi dựa theo đính ước của hai gia tộc mà gả cho con trai trưởng của Mộ gia, Mộ Y Quân cũng chính là phụ thân của y. Là trưởng nữ trong nhà, lại là con của chính phi nên hiển nhiên người được rất nhiều người quan tâm, trong đó người yêu thương nàng nhất phải nói đến đại ca nàng, Diệp Xuyết Minh. Trước ngày muội muội gả đi, sợ nàng bị ủy khuất nên Xuyết Minh đã âm thầm tạo ra một mạng lưới thông tin khắp kinh thành, lấy vỏ bọc là các quán ăn, lâu trà, thậm chí trong phủ Mộ gia cũng có không ý người của Diệp gia trà trộn vào bảo vệ nàng. Ngày nàng gả đi, món quà mà đại ca nàng tặng chính là tấm ngọc bội này. Chỉ cần có nó, nàng có thể tự ý sử dụng mạng lưới này còn có thể dùng nó để điều động quân đội dưới trướng Diệp gia. Phải nói vì nàng mà người ca ca này tốn không ít tâm tư. Cũng nhờ có Diệp Xuyết Minh mà mẫu thân cậu mặc dù đã vào phủ nhiều năm vẫn giữ được địa vị trong phủ của mình. Sau đó khi nàng mất tấm ngọc này hiển nhiên lại rơi vào tay Y Hiên.
Kiếp trước Cao Lãng thành công cướp ngôi cũng nhờ một phần lớn công lao của tấm ngọc bội này. Không ngờ đồ mẫu thân của Y Hiên lại trở thành quân cờ của kẻ thù. Điều này khiến cho cậu day dứt không thôi. Nhưng giờ lại khác, có được tấm lệnh bài gần như lệnh bài miễn tử như này, cậu sẽ không ngu ngốc lần nữa đưa nó cho Cao Lãng. Nhưng đó là chuyện của tương lai, hiện tại muốn gặp được hắn đành phải nhờ tấm ngọc này một chút vậy.
Thấy tấm ngọc bội, tiểu nhị liền hiểu ra. Cúi đầu dẫn đường. Cậu được sắp xếp cho một căn phòng trên lầu ba. Trong phòng được trang trí đơn giản, một bàn cạnh cửa sổ và một ấm trà hoa. Vừa hay hợp sở thích với cậu. Dẫn người đến phòng, tiểu nhị lặng lẽ đi xuống để mình Y Hiên ngồi trong phòng vừa uống trà vừa giương mắt ra ngoài cửa sổ như đang tìm người.
Sau khi uống hết hai ấm trà, chờ mãi cuối cùng Y Hiên cũng mất kiên nhẫn. Xem ra hôm nay cậu xui, không gặp được người cần tìm rồi. Đang định đứng lên đi về thì một chiếc xe ngựa đậu trước cửa lâu đã thu hút ánh mắt của cậu. Từ trên xe bước xuống một vị công tử người mang hắc phục, đầu tóc được cột gọn lên dùng một cây trâm ngọc đơn giản để cố định. Mắt kiếm, mũi cao, môi mỏng. Đường nét sắt bén trên khuôn mặt tạo cho mình nhìn một trận rét lạnh. Dù biết trước người đó là vương gia, dưới một người trên vạn người. Tàn nhẫn, vô tình nhưng khí tức này cũng quá bức người rồi đi. Như này đừng nói gặp người trao đổi, chỉ sợ nhìn từ xa cũng bị cái hàn khí này đống băng rồi.
Đang do dự có nên gặp mặt hay không thì vị vương gia nào đó đã đi thẳng vào trong, an vị ở phòng của mình rồi.
"Thôi được rồi, vì tương lai bản thân đánh liều một phen vậy. Dù gì cũng là vương gia, không tới nổi gặp người nào giết người đó đâu ha?"
Ổn định lại tinh thần xong Y Hiên mới dám nhờ tiểu nhị chuyển lời giúp cho cậu. Nhưng mà có lẽ cậu quá đề cao bản thân rồi, tới khi bước chân vào căn phòng cậu mới hối hận. Không phải vì cậu sợ hắn mà cậu sợ bản thân mình vì những chuyện kiếp trước ảnh hưởng đến tâm trạng.
Trước mặt cậu là vị vương gia duy nhất tính tới hiện tại của vương triều, Trác Khuân Trương. Người này kiếp trước đã đem lòng mà yêu cậu, một người không xứng với hắn. Đã từng liều mạng cứu cậu ra khỏi trận hỏa hoạn năm xưa nhưng lại bị cậu lấy oán báo ân chính tay độc chết hắn. Trước khi chết cậu đã từng hứa với lòng rằng nếu có kiếp sau, cậu nhất định sẽ đưa cái mạng mình cho hắn. Tùy hắn xử lí, nhưng hiện tại mọi chuyện vẫn chưa xong. Khi tất cả ổn thỏa cậu sẽ tìm hắn tạ tội sau. Bây giờ quan trọng là phải thuyết phục được hắn để dẫn cậu vào cung.
Nhìn Mộ Y Hiên trước mặt cứ nhìn bản thân, lại ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó mà Khuân Trương trong lòng thầm mỉm cười. Hiên nhi của hắn vậy mà chịu chủ động tìm hắn rồi. Nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lẽo mà nhìn cậu.
Mắt thấy không khí quá ngột ngạt, lại thấy hắn không có ý định nói gì thành ra cậu phải mở lời bắt chuyện trước.
"Khụ... Mộ Y Hiên của Mộ gia tham kiến vương gia. Hôm nay ta tìm đến ngài là muốn chúng ta làm một cuộc giao dịch, trong cuộc giao dịch này ta chỉ cần vương gia giúp ta một chuyện. Tất nhiên lợi ích đem lại cho người chỉ có lợi chứ không thiệt. Không biết ý vương gia thế nào?"
Trạc Khuân Trương nhướng mày, hứng thú với lời đề nghị của đối phương.
"Hợp tác với ngươi, ta có lợi gì? Chưa kể, ta còn chưa biết ngươi là địch hay bạn. Ngươi dựa vào cái gì chắc chắn rằng ta sẽ hứng thú"
Trước câu hỏi của đối phương, Mộ Y Hiên không hề nao núng. Thái độ bình tĩnh mà trả lời.
"Nghe nói vương gia cần một người biết chế độc dược, Độc Giai ta cũng biết một ít. Không nhận là giỏi nhưng danh tiếng vẫn có. Điều kiện của ta chỉ có một. Nếu người muốn ta sẵn sàng làm người dưới trướng của vương gia, giúp người loại bỏ những vật cản đường chỉ cần người giúp ta vào cung trong thọ yến sắp tới của thái hậu"
...................................................................
Về tới phủ Mộ gia, Y Hiên vẫn chưa hết ngẩn ngơ bởi câu nói của Trác Khuân Trương
"Haha, đúng thật ta đang cần một độc dược sư nhưng riêng Mộ công tử lại không được. Vừa hay ta đang thiếu một người phụ giúp việc sinh hoạt thường ngày, sao công tử đây không thử. Ta đợi câu trả lời từ công tử đây"
Aaaaaa, vương gia đây là muốn chọc tức cậu đúng không? Ai đời nào là con cái của một gia tộc lại đi làm nô bộc bao giờ. Dù cậu muốn thì phụ thân cũng chẳng bao giờ đồng ý. Chưa kể hắn còn đòi cậu luôn ở bên hắn??? Này khác gì không đồng ý hợp tác với cậu đâu?
"Thật là phí thời gian, biết vậy tự mình nghĩ cách cho rồi. Không biết ma xui quỷ khiến gì tự nhiên lại tự đi tìm hắn không biết nữa"
Mang tâm trạng bực tức mà không biết xả vào đâu cuối cùng Y Hiên vẫn đành ngậm ngùi chịu thua. Ai bảo hắn là vương gia, dù có giận nữa cũng đâu làm gì được hắn. Có trách cũng trách bản thân mình tự đâm đầu đi tìm.
Du Minh: Hiên nhi con cứ yên tâm, về sau tức cứ bay vào đấm Khuân Trương. Dù gì hắn cũng không dám la con nha :3))
Updated 45 Episodes
Comments
Độc tô cô nương~
la là ngủ dưới đất 🤣
2022-02-21
3