Tử Đan!
Tử Đan nghe được tiếng Thần Hiên gọi tên mình, cảm giác thấy mọi thứ như quay cuồng, cô không thể nhìn rõ mọi việc, phía sau bả vai từ từ truyền đến cảm giác đau nhói. Cả thân thể Tử Đan dần dần dần ngã xuống, Thần Hiên nhanh chóng đỡ lấy cô tránh việc cô ngã bệt xuống sàn nhà, tay hắn đỡ lấy bả vai cô cảm giác có một chút gì đó ươn ướt. Là máu!
Mọi nhân viên vừa thấy cô ngã xuống thì tay chân ai nấy đều bủng rủng, trợ lý Hạ cạnh bên cũng rất sợ.
- Chị Đan! Chị Đan!
- Tử Đan! Tử Đan!
Tử Đan muốn trả lời nhưng không còn một chút sức lực để nói thêm câu nào nữa. Đôi mắt của cô chậm rãi nhắm chặt khiến Thần Hiên vô cùng lo lắng, ánh mắt sắc bén của hắn nhanh chóng nhìn sang tòa nhà bên cạnh rồi nói với trợ lý Hạ.
- Mau chóng giải tán cuộc họp!
- Dạ!
Nói rồi Thần Hiên liền bế Tử Đan lên đưa cô rời khỏi cuộc họp vội đưa cô đến bệnh viện.
...*...
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu, Thần Hiên đứng ngồi không yên, tâm vô cùng lo lắng cho Tử Đan ở bên trong. Hắn không hiểu tại sao mình lại lo lắng cho cô như vậy, ngay từ lần gặp đầu tiên khi cô vô tình va phải hắn ở nhà hàng thì hắn đã có chút để ý đến cô rồi và khi cả hai gặp mặt rồi hợp tác với nhau, hắn càng muốn tìm hiểu cô kĩ hơn. Cảm giác bên cạnh cô có chút quen thuộc, chỉ ngồi trò chuyện với cô vài ba phút mà hắn lại cảm thấy như như gặp lại tri kỷ lâu năm , chỉ muốn thời gian ngừng trôi để được ở cạnh cô. Rồi khi thấy cô bị thương, tim hắn lại có chút gì đó nhói lên khó chịu. Rốt cuộc là sao? Cái cảm giác ấy là thế nào đây? Chẳng lẽ chỉ mới gặp vài ba lần mà đã phải lòng cô sao?
Trong không gian tĩnh lặng lâu lâu có chút ồn của bệnh viện, tiếng chuông điện thoại của Thần Hiên vang lên. Vừa bắt máy bên đầu dây đã vội nói.
[Lão Phong, đã bắt được tên đó!]
[Tốt! Đem hắn ta nhốt lại chờ tôi xử lý!]
[Dạ!]
Thần Hiên tắt máy, ngồi xuống ghế bên ngoài phòng cấp cứu mà vò đầu bứt tóc. Lúc cô ngã xuống hắn đã nhìn thấy bên tòa nhà đối diện có kể hướng súng về phía cô, vừa nhắm trúng cô gã ta liền bỏ chạy. Nhưng tiếc cho gã là Thần Hiên đã vội gọi cho người của mình bắt gã lại. Sở dĩ không ai nghe thấy tiếng súng là do gã ta dùng nòng giảm thanh nên chẳng thể nghe được. Không ngờ chỉ một ô cửa nhỏ ở phòng họp mà gã ta có thể thành công ngắm súng về phía cô. Cũng khá cao tay nhỉ?
Tiếng bước chân dồn dập tiến vào dãy hành lang phòng cấp cứu. Thần Hiên nhìn ra xa thấy bóng dáng của Thừa Hạo cùng Đường Hy đang chạy nhanh đến chỗ mình.
Đường Hy bám lấy tay Thần Hiên, thở từng hơi dốc nhưng vẫn gấp gáp hỏi.
- Lão Phong! Tử Đan... Tử Đan sao rồi?
Thừa Hạo đứng cạnh bên ôm lấy bả vai của Đường Hy, ra sức trấn an.
- Bình tĩnh, bình tĩnh đi Đường Hy!
Thần Hiên liếc nhìn vào phòng cấp cứu rồi đáp.
- Tử Đan còn bên trong, bác sĩ đang phẫu thuật lấy viên đạn.
Thừa Hạo tay vuốt lưng cố trấn an Đường Hy, miệng lên tiếng hỏi Thần Hiên việc vừa xảy ra.
- Chuyện gì vậy Thần Hiên?
Thần Hiên xoa xoa hai bên thái dương, lạnh giọng đáp.
- Có kẻ ám sát Tử Đan!
Thừa Hạo và Đường Hy trợn trắng mắt nhìn Thần Hiên, còn chưa hỏi rõ mọi chuyện thì bác sĩ cùng một y tá từ phòng cấp cứu bước ra hỏi.
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
Đường Hy vội vã chạy lại, lo lắng hỏi bác sĩ.
- Là tôi! Bạn tôi sao rồi bác sĩ?
- Viên đạn đã được lấy ra khỏi bả vai, hiện tại thì ổn rồi nhưng vẫn phải ở lại để tiện kiểm tra. Sau khi chuyển bệnh nhân vào phòng hồi sức thì mọi người có thể vào thăm còn bây giờ thì mời người nhà đi theo y tá làm thủ tục cho bệnh nhân!
- Em và Thừa Hạo vào thăm Tử Đan trước đi! Anh đi làm thủ tục cho cô ấy!
Thừa Hạo vỗ vai Thần Hiên nói.
- Tao đi với mày!
Hắn gật đầu rồi cùng Thừa Hạo và bác sĩ đi làm thủ tục cho Tử Đan.
Cạch
Cánh cửa phòng hồi sức mở ra, Đường Hy buồn bã đi vào, mắt hướng về phía Tử Đan đang nằm ở giường bệnh. Đường Hy kéo ghế ngồi xuống cạnh Tử Đan, thở dài mà lên tiếng nói.
- Tử Đan bình thường rất cẩn trọng trong mọi việc, thân thủ cũng nhanh nhẹn nhưng sao lần này lại để bị trúng đạn thế không biết?
Đường Hy cầm tay Tử Đan lên, nhăn mày trách móc.
- Giờ mới để ý mày gầy lắm rồi nha! Lo cho tập đoàn mà quên bản thân mình. Khi nào mày tỉnh lại chắc tao phải bắt mày ở nhà hai ba tháng mới được, phải bồi bổ cho mày.
Đường Hy ngồi nói chuyện này chuyện nọ rồi lại trách móc Tử Đan nhưng Đường Hy vẫn không nhận được câu đáp trả. Tử Đan là cô bạn thân duy nhất của Đường Hy, cả hai thân thiết như chị em một nhà nên mỗi lần Tử Đan xảy ra chuyện gì thì Đường Hy cũng là người duy nhất bên cạnh cô.
Sau khi làm thủ tục cho Tử Đan xong, do có chút việc nên Thần Hiên và Thừa Hạo phải đi giải quyết ngay, trước khi rời khỏi bệnh viện Thừa Hạo cũng đã gọi thông báo cho Đường Hy an tâm.
Trong căn phòng giam len lỏi chút ánh sáng ở Hắc Nguyệt Bang. Thừa Hạo trong tay còn cầm khẩu súng ngắn chậm rãi đi đến chỗ một gã đàn ông đang bị xiềng xích hai tay. Tiếng leng keng của dây xích vang lên, gã ta lên tiếng.
- Ai?
Thừa Hạo nhếch khóe môi cười khẩy, im lặng đứng trước mặt gã đàn ông kia mà mân mê khẩu súng trên tay khiến gã ta cau mày gầm lên.
- Mày là ai?
Thừa Hạo nhướng mày nhìn gã ta, nếu không phải Thần Hiên đã nhờ anh lấy lời khai từ gã ta thì anh cũng chẳng rảnh rỗi mà đứng đây làm gì. Thừa Hạo cười nhẹ, chậm rãi nói với gã ta.
- Tao ở đây không phải để giải đáp câu hỏi của mày. Ai sai mày ám sát Kiều Tử Đan? Nói mau!
- Chuyện của tao! Mày là ai mà quản hả?
Một giọng nói lạnh tanh vang lên phía sau Thừa Hạo. Là Thần Hiên. Hắn bỏ tay vào túi quần đi vào nhướng mày nhìn gã ta.
- Tao muốn quản đấy thì sao?
Gã ta nhìn thấy hắn thì run sợ lùi lại, lắp bắp nói.
- Phong... Phong Thần Hiên!
Thần Hiên nở nụ cười nguy hiểm nhìn gã ta, giọng nói lạnh lẽo rít qua từng kẽ răng.
- Ai sai mày ám sát Kiều Tử Đan!
Gã ta tuy sợ nhưng vẫn cứng miệng không chịu nói, quay đầu sang chỗ khác phủ nhận.
- Tao không biết!
Thần Hiên khoanh tay trước ngực, gật đầu cho câu nói vừa rồi của gã, môi nở nụ cười nguy hiểm mà nói.
- Mạnh miệng, họ trả mày bao nhiêu? Tao trả mày gấp đôi!
Thấy gã ta im lặng, Thần Hiên liền nhếch môi cười khẩy rồi lại nói.
- Một là nói ra, tao tha cho mày một mạng còn thường tiền gấp đôi cho mày còn hai là cứu câm mồm đấy mà chịu sự dày vò của sói. Mày chọn đi! Nhanh, tao không có thời gian chờ đáp án của mày! Ba, hai, một...
Thần Hiên là một người vừa có tiền vừa có quyền, ai mà không biết hắn tàn nhẫn đến cỡ nào. Lúc đầu nhận vụ ám sát Kiều Tử Đan rồi bỏ trốn thì sẽ nhận được số tiền lớn, cứ tưởng đâu thành công rồi nhưng gã ta không biết lần này lại có sự xuất hiện của Thần Hiên và càng không ngờ Thần Hiên vì Kiều Tử Đan kia mà cho người truy tìm gã. Biết trước dính vào Phong Thần Hiên thì cho dù cho gã tiền nhiều cỡ nào gã cũng không dám nhận. Không còn cách nào khác, gã ta chỉ còn cách khai ra. Thà là không lấy tiền thưởng từ phía kia còn hơn mất mạng một cách đau đớn dày vò.
- Là Từ Tứ Hoa, Từ Tứ Hoa!
Updated 70 Episodes
Comments