Nói xong, Chúc nở một nụ cười duyên dáng rồi quay mặt bỏ đi. Cô ôm bịch kẹo, vừa đi vừa nhảy chân sáo, bên miệng còn đang ngân nga một điệu nhạc nào đó, hướng về phía chân đồi, mất dần vào bóng cây rừng.
Hoàng Anh bị hành động của Chúc doạ cho con tim như muốn nổ tung, mắt thẫn thờ, mặt đỏ ửng, nóng ran. Kể cả trên Hà Nội có vài bạn nữ muốn tiếp cận cậu cũng không bạo bằng cô nàng này.
Cậu đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, xong mới vào nhà. Ngôi nhà của bà không lớn lắm, cao hai tầng, có một phòng khách, một phòng ngủ và một nhà vệ sinh, ở giữa đoạn cầu thang tầnh hai và phòng của bà còn có một bàn thờ cúng tổ tiên.
Hoàng Anh ngồi vào ngồi khách, bật TV lên xem, bỗng từ chân cậu truyền lên cảm giác có một cục bông nào đó đang cọ vào chân mình, cậu ngó xuống, đó là một con mèo mun nhỏ với bộ lông đen óng mượt, hai con mắt thuỷ tinh long lanh màu đen nhánh đang ngẩn lên nhìn cậu.
Cậu gọi lớn hỏi bà :"Bà ơi ! Con mèo đen này từ đâu thế ạ ?"
Tiếng bà vọng lại từ trong căn bếp :"Bà thấy nó đi lạc vào nhà mình, hỏi ai trong làng cũng không nhận, nên bà giữ nó lại nuôi ."
Hoàng Anh ồ lên một tiếng, cậu bế con mèo mun lên. Đột nhiên cậu nổi hứng muốn thử cái trò áp bụng mèo vào mặt mình như những video khoe thú cưng trên Youtube. mắt cậu lung linh nhìn con mèo.
Bỗng con mèo lấy cẳng chân đập mạnh vào mặt cậu, dẫy ra khỏi tay Hoàng Anh. Trước khi bỏ đi, con mèo còn quay lại nhìn cậu meo lên một tiếng đầy "khuynh buỷ".
Hoàng Anh cay cú nhìn con mèo nọ :"Con đ* lợn mèo chết tiệt ! Quay lại đây ngay cho bố !!!"
Cứ thế trời tối dần trên ngôi làng yên bình này. Sáu giờ tối, mặt trời dần lặn mình dưới những dãy núi cao, ngoài đường đã thắp lên những ánh đèn điện sáng lung linh. Hộp lồng đèn ngoài cửa mỗi nhà cũng được thắp lên ánh sáng màu cam vàng nhà nhạt.
Dù ở ngoài đường vẫn còn tiếng trẻ con và người lớn, song cũng chỉ là nao nức gọi nhau về nhà.
Chín giờ tối, ngoài đường im ắng tĩnh mịch, ở một vài ngôi nhà vẫn còn đang sáng đèn nhưng phần lớn là đã tắt hết, chỉ để lại ánh lửa nhỏ nhoi trong đèn lồng kính, Không gian ở đây hoàn toàn khác xa với Hà Nội - một thành phố dù là mười hai giờ đêm vẫn ồn ào tiếng xe cộ và ánh đèn đường nhấp nháy.
Hoàng Anh leo lên giường nằm, cậu phải học được cách thích nghi với đời sống mới, nó cũng không quá khó khăn vì cậu đã từng sống ở đây hồi còn bé.
Cậu nhắm mắt ngủ thiếp đi, nhưng khi mở mắt, cậu thấy mình không còn nằm trong phòng nữa và đang đứng ở giữa sân gạch, bao quanh tứ phía là rừng cây rậm rạp.
Cậu lo lắng nhìn cảnh vật xung quanh, nỗi bất an dâng trào, lòng bàn tay cậu không ngừng đổ mồ hôi. Dường như cơ chế cơ thể cậu đã cảm nhận được một loại âm khí không lành mạnh, bất giác theo bản năng mà muốn tìm đường về.
Trong khi cậu đang lục tung trí nhớ để nhận dạng đây là nơi nào, từ sau lưng cậu cảm nhận được một ánh nhìn tiêu cực, băng lãnh, tràn đầy ám khí nặng nề như muốn đè chết con mồi hướng về phía cậu.
Cậu nuốt nước bọt, chầm chậm quay đầu về phía sau.
Ở một góc sân không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một cầu thang nối lên. Từ bên dưới nó phát ra những âm thanh Cộp... Cộp... Cộp... như đôi guốc của phụ nữ.
Dần dần, một cái bóng đỏ xuất hiện từ những bậc thang. Nó cao bằng một con người với chiều cao trung bình. Ngoại hình bên ngoài là của một nữ nhân trong trang phục cưới cổ xưa màu đỏ thẫm như màu của máu tươi. Mái tóc dài đến ngang eo, trắng bạc. Mặt bị che đi bởi nửa tấm màn.
Sở dĩ cậu có thể chắc chắn rằng đây không phải con người bởi một lớp khí đen ngòm đang bao quanh lấy sinh vật đó.
Máu trên người nó rơi nhưng suối xuống lớp gạch trắng kêu lên lộp độp lộp độp.
Hoàng Anh ớn lạnh nhìn nó, tay chân run lên từng đợt lạnh buốt, mắt cậu không thể rời khỏi sinh vật ấy vì có thể, trong một khoảnh khắc cậu nhắm mắt, nó sẽ tiến sát cái khuôn mặt trắng bệch ghé sát vào mặt cậu.
Đột nhiên nó bước chân, từng bước từng bước một thẳng đến Hoàng Anh.
Linh tính của Hoàng Anh thét gào lên từng hồi, cậu phải ngay lập tức bỏ chạy khỏi sinh vật đáng sợ này, phải lập tức bỏ chạy, bởi, nếu mà bị nó bắt lại, thì chỉ còn con đường chết.
Cậu hoảng sợ, muốn xoay gót mà lao đầu chạy. Nhưng cơ thể không hoạt động theo ý muốn. Như thể có một thế lực vô hình nào đó kìm nén cậu, giữ chặt lấy chân cậu mà cắm xuống đất, không cho di chuyển.
Hoàng Anh hoảng loạn tột độ. Con quái vật đó đang đến rất gần rồi. Từng tiếng bước chân của nó kêu lên Cộp... Cộp... Cộp... thật to, thật rõ như muốn phát đi thông điệp : Ta đang đến ngay sau ngươi rồi.
Cậu hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơn hoảng loạn, tuyệt vọng mà dùng hai tay đập mạnh vào chân mình :" Di chuyển ! Di chuyển ! Di chuyển đi ! Chết tiệt ! Tao xin mày ! Làm ơn di chuyển đi mà ! Nó sẽ giết mình mất !... "
Con quái vật dừng lại trước cậu, đưa lòng bàn tay với các ngón tay thon dài, gầy gò, xanh xao nâng cằm cậu.
Nó gỡ tấm màn ra, dùng sức đè lấy cổ Hoàng Anh hướng sát về phía mình. Cậu đã tuyệt vọng nay càng tuyệt vọng hơn. Phía sau lớp màn là một khuôn mặt úng nước, trắng đục không một giọt máu nào.
Nó phà từng đợt hơi lạnh vào làn da tái nhợt của Hoàng Anh. Với hốc mắt trống rỗng, đen đặc không ngừng chảy ra chất lỏng màu đen, bên trong cũng chỉ là một khoảng không tựa như không có đáy. Son môi lấm lem trên khoang miệng.
Chợt nó hỏi Hoàng Anh với chất giọng đặc quánh :"Em ghét họ. Những người trong làng. Cho em giết nhé ?"
Hoàng Anh chết lặng trước câu hỏi của sinh vật này. Tay chân như đã run rẩy quá mức đến nỗi không còn có thể run lên được nữa.
Nó vẫn hằm hè nhìn cậu, nụ cười của nó méo mó dài đến hai mang tai.
Sân gạch bị biến thành màu đỏ thẫm, tán lá cây rừng nhem nhuốc chất dịch màu đỏ. Một cơn ác mộng đỏ như muốn báo trước một hiểm hoạ sẽ đeo bám lấy Hoàng Anh trong suốt quãng thời gian còn lại.
Updated 52 Episodes
Comments
Trang Bùi Yến
" khinh bỉ" chứ nhỉ?
2022-07-09
0
Zent
uầy tác giả 13 tuổi á
2022-06-30
0
Charlote♡♡♡
Hay quá à
2022-04-06
1