Căn phòng ngủ rộng rãi trong biệt thự đèn đuốc sáng trưng. Trác Đăng Hoàng nhìn chằm chằm cuốn photobook bị nước thấm ướt mất hơn nửa đang được phơi trước đèn sưởi, thở dài rồi lại thở dài.
Vừa rồi, con gái nhà họ Đường thề thốt khẳng định sẽ trả lại cho anh ta một cuốn hoàn toàn mới, nhưng anh ta không tin tưởng cho lắm. Cuốn này là do chính tay anh ta giành giật với cả đám người, khó khăn lắm mới giành được. Photobook trên các sàn thương mại đã hiển thị “sold out” từ lâu rồi, làm sao con bé quê kệch đó tìm được nữa chứ!
Lại thở dài một hơi nữa, anh ta đưa tay vuốt vuốt mép giấy đã quăn, tâm trí lại nhớ tới cuộc nói chuyện với Hoàng Vũ.
“Chú, Mimosa là diễn viên ở công ty thuộc tập đoàn của chú đúng không?” Trác Đăng Hoàng sán tới gần Hoàng Vũ, giọng điệu đầy hứng thú: “Chú có thể… lợi dụng chức vụ một chút, cho cháu thông tin liên hệ với cô ấy không? Cháu thích cô ấy lắm!”
Khi đó, Hoàng Vũ đã tặng hắn một cái liếc mắt nhàn nhạt: “Thu hồi mấy tâm tư không đứng đắn của cháu lại. Nghệ sĩ công ty chú không phải đối tượng để cháu tán tỉnh trêu đùa.”
Trác Đăng Hoàng nằm vật ra giường, trong lòng hơi dâng lên cảm giác chán nản và thất vọng. Đã không xin được phương thức liên lạc của người đẹp, về tới nhà còn thấy con bé nhà quê của nhà họ Đường làm hỏng cả cuốn photobook có chữ kí quý giá.
Một đêm trôi qua rất nhanh. Hai người cùng ở trong một căn nhà, mỗi người một tâm tình, suy nghĩ khác nhau. Sáng hôm sau, từ sớm cả hai đã rời nhà, không ai gặp ai, cũng chẳng chào hỏi nhau câu nào cả.
Vừa tới công ty, Đường Lạc Mai đã bị người đại diện nắm cổ tay kéo ra một góc: “Mimosa, sao bây giờ em mới đến?” Sắc mặt của người đại diện không tốt lắm, có vẻ rất lo lắng: “Rốt cuộc hôm qua giữa em và chủ tịch đã xảy ra chuyện gì? Sao phía trên lại gây sức ép cho chúng ta như vậy chứ?”
“Gây sức ép là sao ạ? Chị Lam, chị bình tĩnh nói rõ ra cho em biết được không?” Đường Lạc Mai ngơ ngác, không hiểu người đại diện đang nhắc tới chuyện gì. Chuyện giữa cô và chủ tịch Hoàng Vũ của tập đoàn… có thể không nhắc thì cô nhất định không muốn nhắc.
Người đại diện nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, nhận ra cô thực sự không biết gì mới chép miệng thở dài, giọng buồn buồn nói: “Tất cả lịch trình công việc của em trong thời gian tới đều đã bị hủy, hợp đồng được chuyển sang cho nghệ sĩ khác… Lạc M… À không, Mimosa, em là một diễn viên đang trong quá trình xây dựng sự nghiệp. Nếu cứ không xuất hiện trước mặt công chúng, sớm muộn cũng sẽ bị lãng quên.”
“Cái gì? Chị không nói đùa chứ?” Đường Lạc Mai vô thức cất cao giọng. Cấp cao của công ty chẳng rảnh rỗi tới mức chèn ép một diễn viên mới như cô làm gì. Vả lại, cô cũng không tiếp xúc gì với bọn họ cả. Người duy nhất cô tiếp xúc, còn có khúc mắc, chính là Hoàng Vũ. Khó trách người đại diện của cô nghĩ ngay tới cuộc gặp gỡ với Hoàng Vũ ngày hôm trước. Chính cô cũng cho rằng chuyện mình bị mất công việc không thoát khỏi liên quan với hắn.
Tên đàn ông nhỏ nhen, xấu xa, bại hoại này! Lại còn có thể vì bị từ chối “quy tắc ngầm” mà gây sức ép lên một nghệ sĩ nhỏ như cô!
Máu nóng dồn lên não, cô đùng đùng xô cửa, đi thẳng ra ngoài, vào thang máy đi tới tầng cao nhất của tòa nhà cao tầng. Phía sau cô, người đại diện luôn miệng gọi: “Mimosa, em làm cái gì vậy? Em định đi đâu?” Nhưng cô giả vờ không nghe thấy, môi mím lại thành một đường thẳng, đi lên phòng làm việc của Hoàng Vũ.
Phòng làm việc của chủ tịch ở tầng cao nhất của tòa nhà trụ sở, rất yên tĩnh. Gót giày cao của Đường Lạc Mai cộp cộp tạo tiếng vang không nhỏ trên nền gạch hoa, thể hiện tâm tình không mấy tốt đẹp của chủ nhân, cũng khiến thư kí của Hoàng Vũ chú ý.
Cô thư kí mặc một bộ đồ công sở điển hình, chân váy mini juyp và sơ mi có cổ, rất chuyên nghiệp đứng dậy, ngăn cản vị khách không mời đẩy cửa phòng làm việc của chủ tịch.
“Xin hỏi cô tên là gì? Có hẹn trước không ạ?”
Vừa thấy có người chặn trước mặt mình, Đường Lạc Mai đã hơi hốt hoảng. Hỏi tới câu “có hẹn trước không” thì cô ngơ ngẩn luôn. Cô chỉ lo chạy lên tìm Hoàng Vũ, muốn “nói chuyện” cho rõ ràng, đâu có nghĩ tới chuyện hắn là chủ tịch một tập đoàn lớn, muốn gặp thì phải hẹn trước.
Nhưng nếu chỉ như vậy đã chùn bước, thì cô không phải là Đường Lạc Mai nữa rồi. Cô cố tình lớn tiếng, đủ để người ngồi cách một cánh cửa nghe thấy: “Tôi muốn gặp Hoàng Vũ! Anh ta…”
“Nhưng cô đã hẹn trước chưa ạ?” Thư kí suýt nữa không duy trì được nụ cười lịch sự: “Nêu không hẹn trước thì rất tiếc, tôi không thể để cô vào trong được. Hay là cô hẹn trước đã, khi nào chủ tịch rảnh tôi sẽ liên hệ với cô, để mời cô tới gặp…”
“Reeng… reenggg…” Điện thoại bàn nội bộ trong trụ sở tập đoàn vang lên. Thư kí gật đầu với cô gái xinh đẹp trước mặt tỏ ý xin lỗi, rồi lập tức nhấc máy.
Bên kia đầu dây vang lên giọng nói hơi trầm của người đang ngồi cách một cánh cửa: “Không sao, để cô ấy vào đi.”
Trước khi bước vào phòng, thái độ của Đường Lạc Mai rất hùng hổ. Nhưng sau khi đi qua cánh cửa phòng làm việc của Hoàng Vũ, dũng khí của cô chẳng khác nào quả bóng bay bị chọc thủng, xẹp lép.
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Tôi… tôi…” Đường Lạc Mai vô thức cúi đầu, ngập ngừng: “Chủ tịch đã sớm biết tôi sẽ tới đây gặp anh rồi, không phải sao?” Miệng nói vậy, trong đầu cô lại có thêm một dấu chấm hỏi to đùng. Vốn cho rằng Hoàng Vũ cố tình chèn ép để cô phải gặp trực tiếp hắn nói chuyện, không ngờ hắn lại có vẻ hoàn toàn không mong chờ sự xuất hiện của cô.
Hoàng Vũ dời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn người vừa vào cửa, cười cười: “Tới đây gặp tôi để… tiếp tục chuyện đang làm dở ngày hôm qua? Thật không ngờ em lại nhiệt tình như vậy đấy!”
Mặt mũi Đường Lạc Mai ngay lập tức trắng bệch. Cô không nghĩ tới đầu óc của người này lại kì quái như vậy.
Đè xuống mong muốn xông lên đập cho hắn một trận, cô tự ép mình cúi gập người xuống: “Nếu hôm qua có làm gì đắc tội thì xin lỗi chủ tịch. Tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, hi vọng chủ tịch giơ cao đánh khẽ, để tôi tiếp tục làm việc và cống hiến cho công ty…”
“Em bớt nói những lời vô nghĩa đi được không?” Hoàng Vũ mất kiên nhẫn ngắt lời cô: “Đến giờ mà em vẫn còn giả vờ không nhận ra tôi? Sao, tưởng rằng giả vờ giả vịt như vậy thì tôi sẽ quên chuyện trước kia giữa hai chúng ta à?”
“Chuyện trước kia…” Đường Lạc Mai hơi nhíu mày. Trước kia cô và tên biến thái này đâu có quen biết gì, có thể có chuyện gì được chứ?
Hoàng Vũ hừ một tiếng: “Hai năm trước chính em chủ động quyến rũ tôi, muốn leo lên giường của tôi. Giờ còn tỏ vẻ ngây thơ trong sáng cho ai xem?” Vừa nói, hắn vừa đứng dậy, đi tới trước mặt Đường Lạc Mai.
Người đàn ông cao lớn có khí thế không thể xem thường. Đường Lạc Mai thấy hắn tiến đến gần, theo bản năng sợ hãi khi gặp nguy hiểm, vô thức lùi về phía sau.
“Anh… nhầm người rồi… chúng ta…”
Cô còn chưa kịp nói nốt bốn chữ “chưa từng gặp nhau”, thì những lời muốn nói đã bị chặn lại. Hoàng Vũ ép cô vào cánh cửa phòng làm việc, một tay ôm eo một tay giữ chặt đầu, hôn lên môi cô. Trong nháy mắt khi đôi môi lạnh lẽo phủ lên, đại não cô trống rỗng, trái tim như thể ngừng đập. Tay chân cũng không biết nên để ở đâu mới đúng. Nhất thời quên cả việc đẩy hắn ra.
Updated 119 Episodes
Comments
yelayomo(≧▽≦)(≧▽≦)
...
2021-11-29
0