Sổ Tay Quyến Rũ Nữ Minh Tinh Hai Mặt
“Có nằm mơ đám paparazzi đó cũng không ngờ Mimosa lại đi một chiếc xe bình thường thế này!”
Chiếc xe màu đen không chút nổi bật lao vun vút trên con đường vắng. Người phụ nữ đang chăm chú lái xe trong một thoáng lơ đãng liếc nhìn gương chiếu hậu, giọng điệu có chút đắc ý.
Ngồi ở hàng ghế sau là một cô gái trang điểm hết sức lộng lẫy với mái tóc màu cam nổi bật. Cô lắc đầu: “Chị đừng nói vậy, danh tiếng của em còn chưa tới mức có thợ săn ảnh bám theo đâu…”
“Thì chúng ta cứ tập dượt trước, lỡ như em nổi tiếng sau một đêm thì sao? Ai chẳng có quyền mơ ước!” Người phụ nữ chậc lưỡi, có vẻ rất lạc quan: “À, hồi nãy chủ tịch nói gì với em? Từ lúc ra khỏi đó tới giờ, chị thấy em cứ như người mất hồn ấy, lại còn thở dài…” Đột ngột chuyển sang giọng điệu hóng bát quái: “Hai người có làm chuyện gì không thể cho ai biết không?”
Cô gái phía sau lại đang mải mê nhìn cảnh vật hai bên đường, không đáp. Người phụ nữ lái xe thả chậm tốc độ, đột ngột lớn tiếng gọi: “Lạc Mai!”
Đường Lạc Mai giật mình: “Em xin lỗi, chị vừa nói gì vậy?” Vừa rồi tâm trí cô không ở trên câu chuyện giữa hai người.
Vừa nghe người phụ nữ nhắc lại câu hỏi, Đường Lạc Mai lại thoáng nhớ về những chuyện vừa xảy ra cách không lâu lắm, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp lặng lẽ hiện lên một vạt ửng hồng.
Cô là một diễn viên, một diễn viên không được nhiều người biết tới, “trong suốt” dưới ánh mặt đại chúng. Thỉnh thoảng mới có công việc tìm đến, nhưng cô vẫn rất vui vẻ, rất nghiêm túc hoàn thành.
Buổi trưa nắng gắt, vì yêu cầu công việc, cô đã phải đứng dưới cái nóng ba bảy ba tám độ suốt gần hai tiếng đồng hồ, cơ thể không chịu được nên hoa mắt chóng mặt, tức ngực, khó thở, lảo đảo ngất đi.
Lúc mở mắt, đã thấy mình đang nằm trên giường. Cảm giác chóng mặt hoa mắt vẫn chưa hết. Chỉ là cho dù có chóng mặt đến đâu, cô cũng nhận ra mình không phải người duy nhất có mặt trong phòng. Còn một người đàn ông xa lạ đang đứng bên cạnh giường nhìn xuống. Ánh mắt của hắn giống hệt con báo săn đang canh con mồi, khoé môi khẽ nhếch như biết trước con mồi đã được nắm chắc trong tay.
“Cuối cùng em cũng chịu tỉnh.” Thấy người trên giường mở mắt, độ cung trên khoé môi hắn càng rõ rệt hơn. Hắn chống tay xuống giường, ghé sát vào người Đường Lạc Mai. Hơi thở nam tính đầy tính xâm lược trong phút chốc bao phủ giác quan của cô: “Nhìn thấy tôi mà không có biểu hiện gì à? Vẫn chưa tỉnh ngủ?”
“Anh bị điên à?” Đường Lạc Mai giật nảy mình, lập tức lùi về sau, muốn tránh khỏi hắn càng xa càng tốt, nhưng rất nhanh đã bị hắn kéo lại, dùng cả thân người đè chặt không cho giãy dụa.
Mặt cô nóng bừng, đỏ gay. Máu nóng dồn lên não, cô hét lên: “Đồ điên! Biến thái! Mau thả tôi ra! Bên ngoài có ai không? Cứu… cứu…”
Người đàn ông nhìn người đang ra sức giãy dụa dưới thân, hứng thú trong đáy mắt càng đậm: “Giả vờ không quen biết? Em đang muốn chơi trò kích thích hơn à? Diễn cũng khá đấy, nhưng tôi thích nhìn em to gan lớn mật quyến rũ đàn ông hơn…” Nói rồi, một bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt lên bên má mịn màng, rồi cầm một lọn tóc tím nhạt trong tay chơi đùa.
“Chúng ta không quen không biết, anh đừng có phát điên trước mặt tôi được không? Anh còn không buông, tôi sẽ gọi người tới đấy!” Đường Lạc Mai lớn tiếng nói, muốn che giấu căng thẳng. Nhưng thân thể cứng đờ đã bán đứng cô.
Nụ cười của người đàn ông tắt đi, trong một giây sắc mặt hắn trở nên vô cùng tệ: “Em nói gì? Không quen không biết?”
Ngữ khí của hắn rất nguy hiểm. Đường Lạc Mai quyết định cứ tìm cách chạy trước rồi tính sau.
Hai tay cô che trước ngực, đạp mạnh chân vào người hắn, rồi nhân lúc hắn ngơ ngác mà ngực lùi về sau. Đúng lúc này, cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó là giọng nói có phần dè dặt: “Chủ tịch, tôi tới đón Mimosa, nghe nói cô ấy bị ngất, đang tạm nghỉ ở chỗ anh.”
Người đàn ông nhíu mày, rời giường chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch, nói với người bên ngoài: “Vào đi!” Nhìn qua dáng vẻ của hắn, không ai có thể liên hệ với kẻ biến thái lôi kéo Đường Lạc Mai không buông ban nãy.
Không có từ ngữ nào đủ để diễn tả tâm trạng Đường Lạc Mai trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói quen thuộc của người đại diện. Không đợi người đàn ông kì quái nọ mở miệng, cô đã vội vàng lên tiếng: “Chị Lam! Em ở đây!”
Một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu khiến Đường Lạc Mai đỏ bừng mặt, vội vàng lắc mạnh đầu, xua đi những suy nghĩ không nên có. Cô thở dài, chép miệng nói với người đại diện đang lái xe: “Chị Lam, chị đừng nhắc nữa… Làm sao em biết anh ta là chủ tịch mới nhậm chức chứ…” Có nằm mơ cô cũng không ngờ lần đầu tiên mình gặp lãnh đạo cấp cao của tập đoàn lại là trong hoàn cảnh khó nói như vậy.
Hình như cô bị người ta đề nghị “quy tắc ngầm”. Nhưng cô đã dùng phương thức không thấy “nhẹ nhàng” để từ chối rồi.
“Sắp tới nơi rồi.” Người đại diện nhìn định vị trên bản đồ: “Em có cần thay đồ và tẩy trang luôn không?”
“Có chứ.” Miệng trả lời, tay Đường Lạc Mai đã với sang bên cạnh, kéo khóa chiếc túi nặng trịch. Bên trong có đủ thứ đồ trang điểm, tẩy trang, và một bộ quần áo có phong cách hoàn toàn đối lập với bộ váy hồng nhạt trễ vai xinh đẹp cô đang mặc trên người.
Cô quen tay hay việc bắt tay và công cuộc xóa đi lớp trang điểm trên mặt, rồi với tay ra sau đầu, loay hoay một hồi, mái tóc tím nhạt bồng bềnh được tháo ra khỏi đầu, để lộ mái tóc nguyên bản có màu đen sẫm. Sau khi tẩy trang, lại đeo thêm một cặp kính dày cộp, trông cô chẳng khác gì một cô nữ sinh bình thường. Thêm một bộ đồ kín cổng cao tường, cô càng có vẻ quê mùa hơn những nữ sinh trạc tuổi.
Không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh “biến hóa” này, nhưng người đại diện vẫn không nhịn được cảm thán: “Trông em vừa nãy và bây giờ như hai người khác nhau vậy!”
Đường Lạc Mai chỉ cười: “Nếu không thì làm sao lừa được người khác chứ.” Con cháu nhà họ Đường tuyệt đối không được gia nhập giới giải trí. Cô muốn lén lút vào giới, đương nhiên không thể để cho ai biết thân phận thật của mình. Trước mắt, chỉ có vài người thực sự thân cận mới biết bí mật của cô mà thôi.
Chiếc xe dừng lại trước cổng một khu biệt thự cao cấp. Sau khi đăng kí, Đường Lạc Mai một mình xách vali đồ đạc đi vào. Cô đứng trước hai số nhà liền nhau 27 và 29, nhất thời không nhớ ra căn nhà mình cần đến là số nhà bao nhiêu.
Thật chẳng hiểu người nhà nghĩ gì, đột nhiên ném cho cô một vị hôn phu, lại đột nhiên bắt cô đến sống thử với anh ta. Trời ạ, cô còn chưa từng có bạn trai đâu, vừa gặp mặt đã sống chung càng là khái niệm chưa từng tồn tại trong thế giới của cô.
Thông tin về vị hôn phu này, cô chẳng biết gì cả, chỉ biết anh ta là đại thiếu gia của nhà họ Trác. Nhà họ ẩn giấu thông tin rất kĩ, bên ngoài không hề biết gì về vị đại thiếu gia thần bí này. Đường Lạc Mai chỉ hi vọng anh ta là một người dễ ở chung.
Bấm chuông vài lần không thấy động tĩnh gì, Đường Lạc Mai mím môi, lại đưa tay lên định bấm chuông lần nữa. Đúng lúc này, một tiếng “cạch” cùng một giọng nói uể oải đầy từ tính vang lên.
“Bấm chuông cửa nhiều lần như vậy, không thấy phiền à?”
Cánh cửa mở ra. Một khuôn mặt đẹp trai tới mức gần như hoàn mỹ đập thẳng vào mắt Đường Lạc Mai. Khuôn mặt này quen thuộc đến nỗi khiến cô buông bàn tay đang nắm tay kéo của vali, để chiếc vali nặng nề đập thẳng xuống đất.
Updated 119 Episodes
Comments
Heyun
Mở màn hay quá à
2023-08-19
0
Bun Bun
khúc đầu đọc ổn lắm mà sao khúc sau giống như truyện dịch nhỉ
2022-08-08
2
🍓Dâu Tây🍓
wao hay quá
2021-12-03
0