Bên tai Du Quách Triệt chỉ ong ong phát ra âm thanh, không hề nghe rõ đối phương đang gào thét điều gì, cũng không thấy rõ hắn đang cười hay đang chế nhạo mình.
Đầu cậu bây giờ đau như búa bổ, lại nhớ đến hình ảnh của mình trong quá khứ, muốn khóc cũng chẳng dám khóc.
Du Quách Triệt dần dần mất đi ý thức, cơ thể sắp ngã xuống đất lại bị lực tay của Giang Thành kéo lên.
Cậu không nhìn thấy rõ gì cả, chỉ cảm giác như có một thứ gì đó kề sát lại cổ mình, đưa răng ra chuẩn bị cắn lấy phần da thịt phía sau gáy cậu.
Ngay khi thứ đó vừa mới tiến tới, toàn thân Du Quách Triệt cảm thấy ngứa ngáy vô cùng, tay chân mềm nhũn không còn một chút lực. Cảm giác sợ hãi len lỏi qua từng dây thần kinh, sau đó như bùng lên làm Du Quách Triệt run rẩy.
Đầu Du Quách Triệt vang lên giọng nói êm ái của mẹ, tiếng cười dịu dàng của cha. Khóe miệng từ từ cong lên, nhưng mà...
Hình ảnh đó hiện lên rất nhanh chóng đã biến mất. Thay thế vào đó không phải là tiếng cười, mà là tiếng gào khóc thảm thương của mẹ, bất lực không thể làm được gì. Còn cha thì đầy yêu thương xoa đầu mẹ, mặc cho mẹ phản kháng như thế nào. Du Quách Triệt muốn đến kéo mẹ ra khỏi cha nhưng cơ thể lại chẳng thể nhúc nhích.
Cậu xin cha, cầu xin cha, xin cha thả mẹ ra, nhưng ông ấy chỉ cười xoa đầu bà ấy, hoàn toàn không trả lời cậu.
...
"Du Quách Triệt! Du Quách Triệt! Tỉnh dậy đi."
Hoắc Tinh Lâm khổ sở vỗ vỗ hai bên má của Du Quách Triệt. Từ nãy đến giờ hắn gọi như thế nào cậu cũng không trả lời, toàn thân thì cứ run rẩy làm hắn sợ gần chết.
Du Quách Triệt mơ màng nâng mí mắt đã mỏi mệt và còn thấm chút hơi nước lên. Trước mắt cậu không còn là hình ảnh khóc than của mẹ nữa, mà là người luôn gây sự với cậu.
Hoắc Tinh Lâm? Hắn sao lại ở đây?
Du Quách Triệt muốn động đậy thì cảm nhận được hơi ấm từ một cơ thể khác truyền đến, đầu được người đó nhẹ nhàng ôm vào lồng ngực.
Du Quách Triệt giật mình vội thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Tinh Lâm.
Tay hắn cứng đờ vì máu không kịp lưu thông, chỉ đành nhìn người trước mắt hoảng loạn rồi lại rất nhanh trở về như bình thường.
Hắn thật sự không thể hiểu nổi.
Du Quách Triệt sau khi đã bình tĩnh lại vẫn chưa hiểu tại sao Hoắc Tinh Lâm lại có mặt ở chỗ này.
"Sao... sao cậu lại ở đây? Giang Thành đâu?"
Nhắc tới tên khốn đó Hoắc Tinh Lâm lại nổi giận quát: "Lúc nãy tôi đến đánh cậu ta một trận xong, cậu ta được Ngụy La Điền lôi về trường rồi."
Du Quách Triệt nghe vậy hiểu được chút nội tình bên trong nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhớ ra điều gì đó nghi hoặc sờ vào phía sau gáy của mình.
Không có vết tích.
Có lẽ lúc Hoắc Tinh Lâm đến cũng trùng hợp Giang Thành chuẩn bị cắn Du Quách Triệt.
Hoắc Tinh Lâm quăng cơn giận sang một bên, nghiêm túc trầm mặt nhìn về phía Du Quách Triệt suy nghĩ mãi mới quyết định nói ra: "Tôi nghĩ... cậu nên đến bệnh viện một chuyến."
Lúc nãy hắn đến thấy Giang Thành đưa răng về phía sau gáy Du Quách Triệt đã rất nghi ngờ. Sau đó Giang Thành còn nói Du Quách Triệt là Omega, nhất định phải đánh dấu cậu thì Hoắc Tinh Lâm đã biết mọi chuyện.
Điều đó cũng khẳng định rằng mùi hương ban chiều là của Du Quách Triệt. Cậu ấy từ một Beta mười bảy tuổi đang phân hóa thành Omega.
Du Quách Triệt nghĩ chắc Hoắc Tinh Lâm thấy mình bị Giang Thành hung hăng bạo lực như vậy nên có ý tốt kêu mình vào bệnh viện. Cậu nhanh chóng đáp lời:
"Tôi bị thương nhẹ thôi, không có vấn đề gì hết, không cần phải đến bệnh viện."
Hoắc Tinh Lâm thấy vẻ mặt bình thản của cậu thì tức giận, theo bản năng siết chặt lấy cổ tay Du Quách Triệt. "Con mẹ nó, cậu có biết bản thân mình bị gì không? Cậu đang biến thành Omega đó, không cảm thấy lạ sao?"
Dù không phải là vậy đi nữa thì cũng phải đến bệnh viện kiểm tra thân thể chứ. Sao có thể vô tư như vậy?
Du Quách Triệt chết lặng tại chỗ.
Cậu, biến thành... Omega?
Cổ tay bị Hoắc Tinh Lâm siết chặt như sắp vỡ vụn cũng không còn đau nữa, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh cứ như vậy mà sụp đổ.
Nghe nhầm. Chắc chắn là Du Quách Triệt nghe nhầm thôi.
Hoắc Tinh Lâm thấy phản ứng như sắp hóa thành tượng đá của Du Quách Triệt thì không màng tranh cãi nữa, buông tay cậu ra. Hắn nhớ lúc thấy bản thân Du Quách Triệt bất tỉnh dưới đất, trong cơ thể hắn nóng rang như lửa.
Trái tim thôi thúc Alpha này đi đến cắn xé người đang không có khả năng phản kháng bên kia. Trong lòng, từng cơn sóng cứ cuồn cuộn dâng lên.
Dây thần kinh cũng căng đến sắp đứt ra. Như thể, có một thứ gì đó tác động đến nữa chắc chắn hắn sẽ chạy lại ngay lập tức cắn vào gáy của Du Quách Triệt.
Nhưng lí trí của hắn không cho phép, người nằm bên dưới là Du Quách Triệt. Hoắc Tinh Lâm hắn đến đưa cậu về chứ không phải biến thành Giang Thành thứ hai, gây nguy hiểm cho Du Quách Triệt.
Hoắc Tinh Lâm: "Bây giờ tối rồi, bên ngoài rất nguy hiểm. Tôi đưa cậu đến bệnh viện, xét nghiệm xem." Hắn thấy gương mặt hoang mang của Du Quách Triệt liền trấn an: "Không chừng suy đoán của tôi sai thôi."
Du Quách Triệt ngây người, bản thân bây giờ mới ý thức được hắn đang giúp mình. Hoắc Tinh Lâm là người tốt, không phải kẻ xấu. Du Quách Triệt hiểu rõ chuyện này.
Nhưng bây giờ chân cậu mềm nhũn ra, không di chuyển được, ở đây lại là một căn hẻm vắng người. Chắc chắn phải ra ngoài đón xe.
Làm sao đứng lên đây?
Hoắc Tinh Lâm nhìn thấy biểu tình vặn vẹo trên gương mặt thanh tú của Du Quách Triệt cảm thấy có chút buồn cười. Chẳng bằng bây giờ cậu cứ nói ra, hắn chắc chắn sẽ giúp mà. Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy đối phương hé miệng, lại thấy người ta bám vào thành tường, khó khăn đi ra phía bên ngoài.
Thật sự muốn đánh cậu ta mà!
Hoắc Tinh Lâm không một tiếng động, bước tới bên cạnh Du Quách Triệt, dễ dàng bế cậu lên.
Du Quách Triệt bất ngờ bị nhấc bổng lên thì luống cuống không biết làm gì. Nhìn thấy thân thể dần dần rời xa mặt đất liền sợ sệt vô thức nắm lấy chiếc áo sơ mi trắng vốn đã thấm đầy mồ hôi của Hoắc Tinh Lâm.
Khi được hắn ôm lên cậu cảm thấy mọi đau đớn dần dần phai nhòa đi, cảm giác khó chịu cũng từ từ tan biến theo.
Thật kì lạ.
Hoắc Tinh Lâm kiêu ngạo nói còn cố kéo dài âm cuối "Nè nè! Nghịch ngợm là rơi ngay xuống đất đó nha. Thịt nát xương tan."
Du Quách Triệt không sợ nữa, nhìn chằm chằm hắn. "Không cần cậu quan tâm, thả tôi- ...Á!!!"
Du Quách Triệt chưa kịp nói hết câu thì cảm giác bản thân đang theo lực hút Trái Đất nhanh chóng rơi xuống.
Không được, sẽ thịt nát xương tan thật đó! Hoắc Tinh Lâm nói vậy mà lại thật sự thả xuống sao? Du Quách Triệt sợ đến mặt không còn cắt máu, nhắm nghiền đôi mắt chờ đợi cái chết.
Hoắc Tinh Lâm thấy Du Quách Triệt co rúm lại như vậy thì phì cười. Không ngờ người này lại nhát gan như thế.
Ngày thường hắn dùng bao nhiêu biện pháp, từ lời nói đến hành động cũng không lay chuyển được cảm xúc của Du Quách Triệt, vậy mà trong một ngày hôm nay lại thấy nhiều sắc thái của cậu đến như vậy.
Du Quách Triệt bị dọa cũng không tức giận, bình thản như thường ngày, nói: "Cậu không bế nổi thì để tôi xuống, tôi muốn đi xuống."
Hoắc Tinh Lâm chau mày nhăn nhó, con người này thật cứng đầu mà. Bây giờ hắn rất muốn trêu chọc Du Quách Triệt thêm một chút nữa vì cậu ấy vô cùng thú vị, biểu tình lúc tức giận cũng đáng yêu nữa.
Hoắc Tinh Lâm quay lại vẻ mặt thường ngày, dễ dàng bế Du Quách Triệt ra khỏi con đường hẻo lánh này.
Quả thật nhìn người trên tay cậu có vẻ rất rắn chắc nhưng thật ra lại mỏng manh vô cùng. Lúc nhấc Du Quách Triệt lên hắn còn hết hồn vì thân thể nhẹ toanh của cậu.
Thì ra phía sau chiếc áo đồng phục rộng kia là cơ thể gầy gò của Du Quách Triệt. Hắn không biết có nên trách Du Quách Triệt vì không biết chăm sóc tốt bản thân mình hay không nữa.
Du Quách Triệt nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy mình lần này thật sự nợ Hoắc Tinh Lâm liền lên tiếng cảm ơn. Nhưng hắn nói không có gì, chỉ là bạn bè giúp đỡ nhau thôi nên cậu cũng chẳng suy nghĩ nữa.
Điều Du Quách Triệt thật sự lo lắng hiện giờ chính là thân thể của mình. Cậu thật sự sẽ biến thành Omega sao?
Du Quách Triệt mơ màng đắm chìm trong suy nghĩ. Nghĩ đến đầu lại bắt đầu đau nhức, nghĩ đến thì lại muốn than khóc thật lớn nhưng khóe mắt vốn đã trở nên khô khan.
Du Quách Triệt vô thức vùi đầu vào lớp áo của Hoắc Tinh Lâm, cảm nhận mùi hương dễ chịu từ từ truyền vào khoang mũi, khiến tâm trạng bất an dần dần biến mất.
Dù cách một lớp áo nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận rõ cơ thể rắn chắc của người này, khoang bụng đầy múi. Du Quách Triệt liên tưởng đến những hình ảnh mà Hạ Vũ đưa cho mình xem. Cũng hệt như vậy. Lúc ấy mặt Hạ Vũ đỏ ửng lên, cười như nhặt được bảo vật trên trời.
Hoắc Tinh Lâm thấy động tĩnh liền quay đầu xuống, chỉ thấy Du Quách Triệt đang hít lấy mùi hương của mình. Cơn nóng bức lại từ từ ập tới, thao túng mọi lý trí của hắn.
Hoắc Tinh Lâm cau mày, nói: "Nè, làm gì vậy?"
Du Quách Triệt giật mình, nhận thức được bản thân vừa mới làm gì. Tại sao cậu lại hít lấy mùi hương của hắn?
Du Quách Triệt thật sự phát điên rồi. Cậu ấp a ấp úng khó khăn liếc nhìn biểu tình của Hoắc Tinh Lâm. Là mình làm sai, muốn bình thản xem như không có chuyện gì cũng không được.
Du Quách Triệt mặt sớm đã đỏ ửng, ngại ngùng nói: " Xin... xin lỗi, lúc nãy tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy nữa."
Hoắc Tinh Lâm thấy hành động lung tung của Du Quách Triệt, bất đắc dĩ ngọn lửa đang cháy phừng phực cũng phải ngay lập tức dập tắt.
Hắn nhớ hình trước đây Du Quách Triệt thường dùng thời gian để vẽ, tiết sinh học không biết có học đàng hoàng không nữa.
Ai cũng biết hành động vừa rồi của Du Quách Triệt là đang vô tình quyến rũ Hoắc Tinh Lâm, làm dục vọng trong cơ thể Alpha cháy lên một cách mạnh mẽ.
Hắn khẽ lắc đầu nghĩ lại nếu người hôm nay đến đây không phải là người chính chắn như hắn thì Du Quách Triệt chắc chắn đã xong đời rồi.
Xe taxi rất nhanh đã đưa hai người đến bệnh viện trung tâm thành phố phía Nam.
Vào bên trong cũng đã là mười giờ tối, bác sĩ đã tan làm từ sớm, chỉ còn vài vị ở lại tăng ca hoặc trực ca đêm túc trực ở đây.
Hoắc Tinh Lâm, đưa Du Quách Triệt đi xét nghiệm và làm một ít giấy tờ, rất nhanh cả hai đã đứng trước cửa phòng khám. Du Quách Triệt lặng lẽ đi vào bên trong còn Hoắc Tinh Lâm lấy điện thoại ra nghịch trong thời gian rảnh.
Bên trong phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc khử trùng. Vị bác sĩ khám cho Du Quách Triệt đoán chừng đã bước qua tuổi trung niên.
Du Quách Triệt thấy vẻ mặt hết cong lên rồi dịu lại của bác sĩ, lo lắng bất an lại dâng lên.
Bác sĩ sau một lúc cuối cùng cũng đặt kết quả xuống mặt bàn nghiêm túc nhìn Du Quách Triệt.
"Cậu bé, cậu bây giờ có phải đã mười bảy tuổi rồi không?"
Du Quách triệt hoang mang gật đầu một cái.
"Theo kết quả xét nghiệm thì đúng thật là cậu đang phân hóa thành Omega. Tuy trường hợp này rất hiếm gặp nhưng vẫn xảy ra đừng lo lắng. Cậu không phải là người duy nhất bị như thế."
Thông thường mọi người sẽ phân hóa vào thời điểm mười hai mười ba tuổi, lúc ấy cơ thể sẽ xuất hiện những đặc điểm khác thường có thể dễ dàng thấy rõ như mùi hương hoặc gương mặt, cơ thể,... Dựa vào đó mà người ta sẽ nhận định bạn là Alpha, Omega hay Beta.
Du Quách Triệt chín mười phần đã đoán trước được kết quả khi còn trên đường đến đây, nhưng khi được chính miệng bác sĩ nói ra thì suy sụp hoàn toàn.
Bác sĩ thấy cậu sợ hãi thì thở dài một hơi. "Cậu đừng sợ, biến thành Omega không có gì là xấu. Vả lại bây giờ luật pháp đã ban hành những luật và quyền lợi dành riêng cho Omega, cậu sẽ không gặp phải chuyện gì đâu."
Du Quách Triệt gào khóc trong tâm trí,cậu không muốn làm Omega! Hoàn toàn không muốn! Cậu vô cùng hoảng loạn. Omega không có gì tốt đẹp cả. Omega là xấu. Mình không nên biến thành Omega! Mình ghét điều đó. Vô cùng ghét!
Updated 113 Episodes
Comments
cá ướp muối
omega cũng được mà
2022-03-23
1
Kê mẹ cuộc đời, vẫn cứ FA
ơn trời, thằng đó ko cắn vô cổ thằng bé
2021-11-17
1
Sano Kazu(◍•ᴗ•◍)
(人 •͈ᴗ•͈)
2021-11-07
1