Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?

Du Quách Triệt cùng Du Ức ở bên trong căn phòng tối tăm kia, tiếng roi da từng hồi vang lên vô cùng cứng rắn, vô cùng mạnh mẽ. Thân thể yếu ớt của Du Quách Triệt bị dày vò trong cơn đau đớn, ngất đi thì sẽ bị ông ta làm đủ mọi cách để tỉnh dậy, không thể nào phản kháng được.

Cái giá để trả cho việc biến thành Omega quá đắt, thậm chí còn khiến Du Quách Triệt như chết đi sống lại.

Ba tiếng sau, Du Quách Triệt mặt mày nhợt nhạt, tay chân đã không còn một tí sức lực nào, vừa bám vào thành cầu thang vừa cật nhọc để tiến về phòng.

Cơn tức giận của Du Ức lúc nào cũng kinh khủng như vậy.

Du Quách Triệt ngâm người trong dòng nước lạnh buốt, kéo mình về với thực tại. Dòng nước hòa làm một với những vết roi da gây ra trên cơ thể, lại có những vết hằn đã để lại sẹo theo thời gian. Cơn đau dần dần chi phối dòng suy nghĩ của Du Quách Triệt. Bên trong thật sự yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi người ta phải sợ sệt.

Đúng như lời Du Ức nói, làm một Omega thật thảm hại, thà rằng cậu đừng sinh ra trên đời thì đã tốt hơn cho cả hai rồi. Những lời chửi bới cay độc kia cũng xứng đáng lắm, rất xứng đáng. Cậu đáng phải chịu như vậy.

Thật là một nỗi nhục nhã.

Sau khi mọi chuyện được sắp xếp lại theo trật tự thường ngày cũng đã bảy giờ tối. Du Quách Triệt vẫn đang thả mình trên giường, những vết thương cũng chẳng còn cảm thấy đau nữa.

Du Quách Triệt suy nghĩ rất lâu, âm thanh xung quanh cũng bị sự tập trung cao độ của Du Quách Triệt làm cho biến mất. Thân thể gầy gò mà Du Quách Triệt đang mang đã phải chịu đựng điều này cơn dày vò của số phận.

Du Quách Triệt đã không còn là đứa trẻ đi khóc lóc để được dỗ dành nữa rồi. Nhưng lúc nhỏ cũng đâu có ai dỗ cậu, khuyên cậu đừng khóc nữa chứ? Du Quách Triệt gần như quên mất điều đó.

Bây giờ cậu đã trưởng thành, tất cả tổn thương, uất ức càng phải được giữ kín không thể ôm lấy bất kỳ ai mà òa khóc lên được.

Du Quách Triệt chợt nhớ đến chiếc điện thoại đã bị mình lãng quên, lúc nãy trong phòng tắm cậu đã nghe rất nhiều tiếng chuông điện thoại nhưng chẳng còn hơi sức đâu để nghĩ đến nó, bây giờ mới nhớ lại.

Du Quách Triệt mở điện thoại lên, quả thật có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ Hạ Vũ, bên phía phòng tranh và ngay cả Hoắc Tinh Lâm. Bên dưới là mấy trăm tin nhắn mà Hoắc Tinh Lâm gửi đến. Du Quách Triệt cảm thấy đầu óc mình thật sự choáng váng rồi. Cậu vào khung chat xem thử tin nhắn.

[Đang làm gì đó?]

[Sao không trả lời?]

[Kiêu ngạo đến nỗi không trả lời tin nhắn ân nhân mình nhắn luôn, cậu thì giỏi rồi.]

[Bé con, xem tin nhắn đi.]

[Hay là cậu bị con sói độc ác bắt đi rồi? Thế chú thợ săn đến chưa? Có đẹp trai bằng tôi không?]

[Không trả lời tôi thật à?]

[Có chuyện gì xảy ra vậy?]

Du Quách Triệt đọc xong dòng tin nhắn thì không biết là có phải mình đã kết bạn nhầm với học sinh cấp một không nữa? Sao trẻ trâu quá vậy trời.

Cậu bật cười nhưng lại bị vết thương phía sau làm cho đau nhói, Du Quách Triệt bất đắc dĩ gõ bàn phím. Ngày bây giờ đến cả ngón tay của cậu cũng rã rời không nhấc lên nổi nữa rồi.

[Tôi không sao cả, cũng không bị sói bắt đi. Cậu có phải là trẻ con không vậy?]

Chưa đến một phút sau đã có tin nhắn trả lời: [Tôi tưởng cậu bị bắt đi rồi chứ với lại ông đây không phải trẻ con.]

Hoắc Tinh Lâm cảm thấy như tin nhắn vẫn chưa đủ nên gửi hẳn một tin nhắn thoại.

"Cậu nên nhớ rõ là tôi không phải trẻ con. Đúng rồi, khi nào cậu về trường?"

Giọng nói khàn khàn của Hoắc Tĩnh Lâm đột nhiên vang lên bên tai làm Du Quách Triệt rùng mình, pheromones liên tục tiết ra, bám vào từng đồ vật trong phòng, hơi thở đã dần dần nóng lên. Du Quách Triệt ngây người tại chỗ.

Mỗi khi tiếp xúc với Hoắc Tinh Lâm, cơ thể Du Quách Triệt điều phản ứng mạnh mẽ đến như vậy. Từ một cái chạm bình thường hay một câu hỏi thăm bất ngờ điều làm cho da đầu Du Quách Triệt trở nên tê dại. Cậu hắng giọng kề sát lại phía điện thoại.

"Có lẽ là sáng sớm ngày mai."

Du Quách Triệt cũng biết mỗi khi Du Ức nổi giận điều không muốn thấy bản mặt của mình, cậu ở đây chỉ nỗi làm chướng mắt ông ấy. Du Quách Triệt cũng đã thu xếp xong đồ đạc rồi, trời sáng sẽ lập tức rời đi.

Cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa, chắc là dì Lí. Du Quách Triệt vội vã tắt điện thoại rồi chạy ra mở cửa.

"Dì à, dì tìm con có chuyện gì vậy?"

"Con… con có đau không? Hãy đưa dì xem vết thương của con, dì sẽ bôi thuốc cho, đứa trẻ ngốc nghếch này."

Dì Lí vừa nói vừa mếu máo, khóe mắt cay cay như sắp khóc. Lại nhìn thấy đống hành lý Du Quách Triệt đặt bên cạnh giường thì đau lòng không thôi.

"Con biến thành Omega sao? Có cảm thấy đau chỗ nào không? Có khó khăn gì thì phải nói với dì ngay biết chưa."

Lúc nãy dì Lí nghe tin Du Quách Triệt phân hóa thành Omega thì vô cùng bàng hoàng. Những tưởng làm Beta đã là điều tồi tệ nhất rồi, bà không ngờ khi sắp đến tuổi trưởng thành thằng bé lại đột ngột thay đổi như vậy.

Dì Lí nhớ tới những ngày tháng mình cật lực đau đớn vì kỳ phát tình thì rất lo cho Du Quách Triệt, chẳng có ai bên cạnh chăm sóc, chỉ bảo thằng bé cả. Du Quách Triệt chắc chắn là đã rất sợ hãi.

Du Quách Triệt vội vã xua tay, một bên đóng cửa bên còn lại đẩy dì vào ngồi xuống bên cạnh giường mình. Cậu lễ phép từ chối.

"Con không sao đâu, phân hóa thành Omega cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của con. Còn vết thương thì để nó tự lành sẽ tốt hơn mà."

"Không được không được, như vậy sẽ để lại sẹo mất, bây giờ con là Omega chắc chắn thể lực cũng yếu đi rồi. Làm sao mà… làm sao mà dì không lo cho con được!"

Dì Lí nghẹn ngào nhìn đứa trẻ mình chăm sóc mười mấy năm trời. Gương mặt đáng yêu, lại có hai cái má phúng phính nữa, vậy tại sao ông chủ có thể ghét được chứ, còn là nấm ruột của ông ấy nữa.

Du Quách Triệt nắm lấy tay dì Lí, nhìn những vết chai sạn trên tay bà thì không khỏi đau lòng. Cậu lắc đầu đáp: "Con ổn mà, dì không tin Du Quách Triệt của dì sao?"

Dì Lí nghe thế thì cũng bật cười, thằng bé ngốc nghếch này lúc nào cũng khiến người ta phải lo lắng. Nhưng lại rất dễ khiến cho người khác vui vẻ. Nếu cậu không muốn thì dì cũng không ép buộc.

***

Khí trời mùa đông rất lạnh, từng cơn gió rét thổi qua, bầu trời theo đó mà trở nên quang đãng hơn. Du Quách Triệt đứng trước cổng trường nhận được sự chào đón nhiệt tình của Hoắc Tinh Lâm và Ngụy La Điền làm cho bất ngờ.

"Sao cậu lại ở đây?" Du Quách Triệt đã lạnh đến sắp đóng băng rồi vẫn tò mò muốn biết.

"Thì đón cậu chứ còn sao nữa? Ở kí túc xá này nhàm chán thật, chẳng có ai chơi cùng." Hoắc Tinh Lâm nhớ lại đêm hôm qua mình cùng đám Ngụy La Điền quẩy banh nóc thì không khỏi chột dạ.

Hắn nhìn Du Quách Triệt co rúm lại vì giá rét thì bật cười. "Nè, lạnh lắm hả? Sao mặc áo dài vậy, còn đeo khẩu trang nữa. Mở ra tôi xem xem, lạnh đến mức nào rồi.

Hoắc Tinh Lâm muốn trêu chọc Du Quách Triệt nên đưa tay ra định tháo khẩu trang cậu xuống thì bắt gặp Du Quách Triệt hoảng hốt hất tay hắn ra rồi nhanh chóng lùi về sao. Hoắc Tinh Lâm nhíu mày.

"Chuyện gì vậy? Tôi có ăn thịt cậu đâu."

Du Quách Triệt lắp bắp trả lời: "Thật ra… hôm nay trời lạnh lắm, tôi không muốn cởi khẩu trang ra đâu."

Hoắc Tinh Lâm à lên một tiếng rồi thân thiết khoác vai Du Quách Triệt, một tay giúp cậu cầm hành lý mang vào trong. Lúc hắn đụng vào Du Quách Triệt vừa đúng ngay chỗ bị thương làm cậu giật nảy lên nhưng Hoắc Tinh Lâm không để ý, chỉ nghĩ là Du Quách Triệt vẫn chưa quen thích ứng với mình.

Ngụy La Điền tay tự ôm lấy bản thân, run lẩy bẩy bước theo sau hai người bọn họ. Hoắc Tinh Lâm đúng là đáng ghét mà, sáng sớm trời lạnh như vậy lại bắt kẻ yếu ớt như cậu ra đứng phơi sương phơi gió. Ngụy La Điền không biết mình có thật sự là bạn của Hoắc Tinh Lâm không nữa.

Bỗng Ngụy La Điền cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn nhanh chóng chọt chọt vai Du Quách Triệt.

"Nè nè, vết thương bên tai cậu là sao vậy? Trông giống như vừa mới bị ai đánh."

Du Quách Triệt bất ngờ, rõ ràng cậu đã che kín lắm rồi mà, làm sao có thế thấy chứ.

Hoắc Tinh Lâm nghe thấy thế thì khựng lại, nhíu mày. Ai lại dám đánh cục bông bé nhỏ này chứ, đùa với hắn à.

Hoắc Tinh Lâm nhìn Du Quách Triệt, lạnh lùng hỏi: "Vết thương? Ở đâu, tháo ra tôi xem. Đây là lý do cậu không cởi khẩu trang ra à?"

Du Quách Triệt cứng đờ tại chỗ, tức giận liếc Ngụy La Điền một cái. Kẻ có ý tốt đột nhiên trở thành người xấu làm Ngụy La Điền ấm ức nói không nên lời. Kẻ nào đánh thì cứ nói ra đi, có Hoắc Tinh Lâm bảo kê mà tên Omega này còn sợ nữa à?

Hoắc Tinh Lâm chờ mãi cũng không thấy Du Quách Triệt trả lời liền quyết định tự tay mình tháo xuống. Đằng sau lớp khẩu trang là nhiều vết thương chằng chịt nhau. Gương mặt nhỏ bé hắn vừa thấy vào mấy ngày trước bỗng chốc chẳng ra hình ra dạng gì nữa.

Ngụy La Điền như không tin được vào mắt mình mà hét lên: "Cái quái gì vậy? Ai đánh cậu ra nông nỗi này vậy?"

Hoắc Tinh Lâm liếc bảo Ngụy La Điền im miệng. Tuy bây giờ học sinh hầu hết đã về nhà nhưng giáo viên ở đây vẫn còn rất đông, dù ai nghe thấy chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Du Quách Triệt.

Du Quách Triệt cúi gằm người không biết nên tìm lý do gì để giải thích. Nhưng cậu lại bị hai bàn tay ấm áp của Hoắc Tinh Lâm kéo lên. Hắn nhìn cậu rất chân thành.

Hoắc Tinh Lâm đau lòng nhẹ nhàng xoa những vết thương trên mặt Du Quách Triệt, lại như đang kìm nén tức giận mà hỏi: "Ai đã đánh bé con của tớ thế?"

Alpha gân xanh đã nổi đầy trên tay nhưng vẫn nâng niu trân trọng bông hoa nhỏ này, không hề có một ý nghĩ nào muốn làm tổn thương Du Quách Triệt. Cậu ấy xứng đáng để yêu thương hơn là bị đối xử như thế này.

Du Quách Triệt không hề quen với mấy biệt danh mà Hoắc Tinh Lâm đặt cho mình. Cậu vội vã lắc đầu nhưng vẫn để hắn xoa nắn mặt mình. Du Quách Triệt phủ nhận.

"Là tôi tự mình té thôi, không có ai đánh hết."

Du Quách Triệt biện đại một lý do, trên mặt cậu mười phần thì hết chín phần là do mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng rồi, Hoắc Tinh Lâm chắc chắn phải tin.

"Té kiểu gì mà in năm ngón tay trên mặt vậy? Cậu nghĩ lão Hoắc nhà chúng tôi dễ bị lừa như vậy sao?" Ngụy La Điền câu trước câu sau liền ăn một đạp vô tình của Hoắc Tinh Lâm.

Rốt cuộc tôi đã nói gì sai?

Hoắc Tinh Lâm đeo lại khẩu trang cho Du Quách Triệt, nhìn thấy cậu sợ mình không tin mà luống cuống nên đã miễn cưỡng gật đầu một cái.

"Về kí túc xá tôi bôi thuốc cho, đừng từ chối. Được không?"

Hoắc Tinh Lâm cẩn thận hỏi Du Quách Triệt, giọng nói ấm áp mê hoặc lòng người làm Du Quách Triệt không ý thức được mà gật đầu đồng ý.

Alpha kia không có chút gì là dữ tợn, lại rất quan tâm cậu, chẳng giống những lời đồn xấu ở bên ngoài chút nào. Lớp phòng ngự mà Du Quách Triệt đặt ra giữa mình và Hoắc Tinh Lâm cũng vô thức được kéo xuống.

Cảm giác kì lạ giữa hai con người xa lạ với nhau đôi khi còn tốt đẹp hơn mối quan hệ thân thiết bên cạnh Du Quách Triệt gấp trăm lần.

Hot

Comments

cá ướp muối

cá ướp muối

điêu ghê thế giới k có bộ luật bảo vệ omega à

2022-03-25

0

Kê mẹ cuộc đời, vẫn cứ FA

Kê mẹ cuộc đời, vẫn cứ FA

huhu

2021-11-17

0

Sano Kazu(◍•ᴗ•◍)

Sano Kazu(◍•ᴗ•◍)

(≧▽≦)

2021-11-07

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi sao
2 Chương 2: Tôi ngửi thấy pheromones
3 Chương 3: Cậu ấy rất thú vị mà
4 Chương 4: Cậu định lừa con nít à?
5 Chương 5: Còn muốn gặp cậu ta?
6 Chương 6: Hãy gọi là anh
7 Chương 7: Khẩu xà tâm phật
8 Chương 8: Đây là loại bệnh gì?
9 Chương 9: Một đống đổ nát
10 Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?
11 Chương 11: Nó xấu lắm
12 Chương 12: Hoắc Tinh Lâm là đồ lưu manh
13 Chương 13: Vì cậu dẫn nên tôi mới đi
14 Chương 14: Đúng là Omega của tôi có khác
15 Chương 15: Phải đẩy thuyền giáo bá và giáo thảo!
16 Chương 16: Đúng vậy, tôi là rác rưởi
17 Chương 17: Làm ơn hãy cắn tôi đi
18 Chương 18: Tôi cứ sợ cậu biến mất luôn rồi
19 Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi
20 Chương 20: Chỉ cần bé con của hắn cười hắn điều sẽ làm hết
21 Chương 21: Sau này sẽ rõ
22 Chương 22: Làm gì có chuyện hoang đường như vậy
23 Chương 23: Chưa uống rượu mà đã say
24 Chương 24: Cậu ấy muốn cự tuyệt tôi
25 Chương 25: Làm ơn đừng xúc phạm cậu ấy
26 Chương 26: Hoắc Tinh Lâm nổi điên rồi
27 Chương 27: Lời tỏ tình bị từ chối
28 Chương 28: Sau này mãi không xa rời
29 Chương 29: Du Quách Triệt sắp bị bán đi
30 Chương 30: Vì người giàu không cần tình yêu thương sao?
31 Chương 31: Độ xứng đôi
32 Chương 32: Người tôi nghĩ đến chính là cậu
33 Chương 33: Hoắc Tinh Lâm bị ăn dấm chua
34 Chương 34: Chứng bệnh Nyctophobia
35 Chương 35: Đau lòng sắp chết đến nơi
36 Chương 36: Vì là cậu nên không phiền
37 Chương 37: Hắn không thích Du Quách Triệt
38 Chương 38: Đi đến triển lãm tranh
39 Chương 39: Công bố kết quả
40 Chương 40: Vì là Du Quách Triệt
41 Chương 41: Kẻ đó lại dám đụng vào Omega của hắn?
42 Chương 42: Học sinh trao đổi
43 Chương 43: Bởi vì cậu không có bất cứ bạn bè nào
44 Chương 44: Hắn sẽ ghét bỏ mình sao?
45 Chương 45: Cố Ngâm định giở chiêu trò
46 Chương 46: Sắp gặp nguy hiểm
47 Chương 47: Hệt như một con rối bị điều khiển
48 Chương 48: Chết quách đi cho xong
49 Chương 49: Cậu ấy sẽ không chết chứ?
50 Chương 50: Cái này gọi là ngầm đồng ý sao?
51 Chương 51: Chỉ là cả hai đều không biết
52 Chương 52: Cùng nhau học trượt patin
53 Chương 53: Hoàn toàn mất tất cả
54 Chương 54: Câu chuyện chưa được kể
55 Chương 55: Trả đũa
56 Chương 56: Cậu có muốn ăn cà ri không?
57 Chương 57: Mãi mãi không vẽ tranh nữa
58 Chương 58: An ủi bánh bao nhỏ
59 Chương 59: Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra
60 Chương 60: Bị bệnh đa nhân cách sao
61 Chương 61: Tất cả điều nằm trong tay
62 Chương 62: Omega một chút nữa là gặp nguy
63 Chương 63: Bởi vì nơi đó là địa ngục
64 Chương 64: Du Quách Triệt cũng là con người
65 Chương 65: Nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn
66 Chương 66: Cuối cùng lại bị lừa
67 Chương 67: Cuối cùng mọi chuyện cũng xong
68 Chương 68: Mẹ nào con nấy
69 Chương 69: Ác mộng năm xưa
70 Chương 70: Nhất định phải làm được
71 Chương 71: Mật ngọt của Hoắc Tinh Lâm
72 Chương 72: Bức thư mời đặc biệt
73 Chương 73: Mua một con lợn bông thật lớn
74 Chương 74: Giải thoát đi
75 Chương 75: Muốn chết, tôi muốn chết
76 Chương 76: Du Quách Triệt và Giang Thành
77 Chương 77: Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi
78 Chương 78: Tất cả điều là lỗi của y
79 Chương 79: Kí ức thuở bé [1]
80 Chương 80: Kí ức thuở bé [2]
81 Chương 81: Cuối cùng vẫn để chạy thoát
82 Chương 82: Trừ phi là giả chết!
83 Chương 83: Rốt cuộc cũng tìm ra sự thật
84 Chương 84: Một bên mong muốn, một bên tự ti
85 Chương 85: Liệu chúng ta có thể làm bạn?
86 Chương 86: Ông đây thích! Quản được chắc?
87 Chương 87: Tôi thật sự rất thích cậu
88 Chương 88: Kết thúc như vậy cũng tốt lắm
89 Chương 89: Sẽ sớm thôi
90 Chương 90: Một kiếp, hai kiếp, một trăm, một nghìn kiếp
91 Chương 91: Cầu mong đừng nhận ra
92 Chương 92: Vì yêu mà sinh ra điên loạn
93 Chương 93: Con muốn tìm mẹ
94 Chương 94: Trái Đất tròn, quả thật rất tròn
95 Chương 95: Con từng rất hận mẹ
96 Chương 96: Mọi chuyện quả thật rất tồi tệ
97 Chương 97: Cuối cùng cũng đã được tự do rồi
98 Chương 98: Thật sự là sẽ được như vậy sao
99 Chương 99: Mùi vị của gia đình
100 Chương 100: Quá thiếu nghị lực
101 Chương 101: Hoang mang tột độ
102 Chương 102: Trong tít tắt, Omega biến mất
103 Chương 103: Vết ấn không phai
104 Chương 104: Đã ngừng tìm kiếm
105 Chương 105: Nổ súng tấn công
106 Chương 106: Mất cả chì lẫn chài
107 Chương 107: Sa sút trí tuệ
108 Chương 108: Một nơi chỉ thuộc về hai người
109 Chương 109: Đợi kiếp sau cậu hẵng yêu tớ
110 Chương 110: Phát sốt buổi tối
111 Chương 111: Kết cục cuối cùng
112 Phiên ngoại 1: Yêu Vô Bờ Bến
113 Phiên ngoại 2: Tiểu Bảo Bảo Là Tình Địch
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi sao
2
Chương 2: Tôi ngửi thấy pheromones
3
Chương 3: Cậu ấy rất thú vị mà
4
Chương 4: Cậu định lừa con nít à?
5
Chương 5: Còn muốn gặp cậu ta?
6
Chương 6: Hãy gọi là anh
7
Chương 7: Khẩu xà tâm phật
8
Chương 8: Đây là loại bệnh gì?
9
Chương 9: Một đống đổ nát
10
Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?
11
Chương 11: Nó xấu lắm
12
Chương 12: Hoắc Tinh Lâm là đồ lưu manh
13
Chương 13: Vì cậu dẫn nên tôi mới đi
14
Chương 14: Đúng là Omega của tôi có khác
15
Chương 15: Phải đẩy thuyền giáo bá và giáo thảo!
16
Chương 16: Đúng vậy, tôi là rác rưởi
17
Chương 17: Làm ơn hãy cắn tôi đi
18
Chương 18: Tôi cứ sợ cậu biến mất luôn rồi
19
Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi
20
Chương 20: Chỉ cần bé con của hắn cười hắn điều sẽ làm hết
21
Chương 21: Sau này sẽ rõ
22
Chương 22: Làm gì có chuyện hoang đường như vậy
23
Chương 23: Chưa uống rượu mà đã say
24
Chương 24: Cậu ấy muốn cự tuyệt tôi
25
Chương 25: Làm ơn đừng xúc phạm cậu ấy
26
Chương 26: Hoắc Tinh Lâm nổi điên rồi
27
Chương 27: Lời tỏ tình bị từ chối
28
Chương 28: Sau này mãi không xa rời
29
Chương 29: Du Quách Triệt sắp bị bán đi
30
Chương 30: Vì người giàu không cần tình yêu thương sao?
31
Chương 31: Độ xứng đôi
32
Chương 32: Người tôi nghĩ đến chính là cậu
33
Chương 33: Hoắc Tinh Lâm bị ăn dấm chua
34
Chương 34: Chứng bệnh Nyctophobia
35
Chương 35: Đau lòng sắp chết đến nơi
36
Chương 36: Vì là cậu nên không phiền
37
Chương 37: Hắn không thích Du Quách Triệt
38
Chương 38: Đi đến triển lãm tranh
39
Chương 39: Công bố kết quả
40
Chương 40: Vì là Du Quách Triệt
41
Chương 41: Kẻ đó lại dám đụng vào Omega của hắn?
42
Chương 42: Học sinh trao đổi
43
Chương 43: Bởi vì cậu không có bất cứ bạn bè nào
44
Chương 44: Hắn sẽ ghét bỏ mình sao?
45
Chương 45: Cố Ngâm định giở chiêu trò
46
Chương 46: Sắp gặp nguy hiểm
47
Chương 47: Hệt như một con rối bị điều khiển
48
Chương 48: Chết quách đi cho xong
49
Chương 49: Cậu ấy sẽ không chết chứ?
50
Chương 50: Cái này gọi là ngầm đồng ý sao?
51
Chương 51: Chỉ là cả hai đều không biết
52
Chương 52: Cùng nhau học trượt patin
53
Chương 53: Hoàn toàn mất tất cả
54
Chương 54: Câu chuyện chưa được kể
55
Chương 55: Trả đũa
56
Chương 56: Cậu có muốn ăn cà ri không?
57
Chương 57: Mãi mãi không vẽ tranh nữa
58
Chương 58: An ủi bánh bao nhỏ
59
Chương 59: Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra
60
Chương 60: Bị bệnh đa nhân cách sao
61
Chương 61: Tất cả điều nằm trong tay
62
Chương 62: Omega một chút nữa là gặp nguy
63
Chương 63: Bởi vì nơi đó là địa ngục
64
Chương 64: Du Quách Triệt cũng là con người
65
Chương 65: Nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn
66
Chương 66: Cuối cùng lại bị lừa
67
Chương 67: Cuối cùng mọi chuyện cũng xong
68
Chương 68: Mẹ nào con nấy
69
Chương 69: Ác mộng năm xưa
70
Chương 70: Nhất định phải làm được
71
Chương 71: Mật ngọt của Hoắc Tinh Lâm
72
Chương 72: Bức thư mời đặc biệt
73
Chương 73: Mua một con lợn bông thật lớn
74
Chương 74: Giải thoát đi
75
Chương 75: Muốn chết, tôi muốn chết
76
Chương 76: Du Quách Triệt và Giang Thành
77
Chương 77: Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi
78
Chương 78: Tất cả điều là lỗi của y
79
Chương 79: Kí ức thuở bé [1]
80
Chương 80: Kí ức thuở bé [2]
81
Chương 81: Cuối cùng vẫn để chạy thoát
82
Chương 82: Trừ phi là giả chết!
83
Chương 83: Rốt cuộc cũng tìm ra sự thật
84
Chương 84: Một bên mong muốn, một bên tự ti
85
Chương 85: Liệu chúng ta có thể làm bạn?
86
Chương 86: Ông đây thích! Quản được chắc?
87
Chương 87: Tôi thật sự rất thích cậu
88
Chương 88: Kết thúc như vậy cũng tốt lắm
89
Chương 89: Sẽ sớm thôi
90
Chương 90: Một kiếp, hai kiếp, một trăm, một nghìn kiếp
91
Chương 91: Cầu mong đừng nhận ra
92
Chương 92: Vì yêu mà sinh ra điên loạn
93
Chương 93: Con muốn tìm mẹ
94
Chương 94: Trái Đất tròn, quả thật rất tròn
95
Chương 95: Con từng rất hận mẹ
96
Chương 96: Mọi chuyện quả thật rất tồi tệ
97
Chương 97: Cuối cùng cũng đã được tự do rồi
98
Chương 98: Thật sự là sẽ được như vậy sao
99
Chương 99: Mùi vị của gia đình
100
Chương 100: Quá thiếu nghị lực
101
Chương 101: Hoang mang tột độ
102
Chương 102: Trong tít tắt, Omega biến mất
103
Chương 103: Vết ấn không phai
104
Chương 104: Đã ngừng tìm kiếm
105
Chương 105: Nổ súng tấn công
106
Chương 106: Mất cả chì lẫn chài
107
Chương 107: Sa sút trí tuệ
108
Chương 108: Một nơi chỉ thuộc về hai người
109
Chương 109: Đợi kiếp sau cậu hẵng yêu tớ
110
Chương 110: Phát sốt buổi tối
111
Chương 111: Kết cục cuối cùng
112
Phiên ngoại 1: Yêu Vô Bờ Bến
113
Phiên ngoại 2: Tiểu Bảo Bảo Là Tình Địch

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play