Con đường từ lớp học đến khu 3 phải đi qua sân thể dục, giờ này vẫn còn những nam sinh thi nhau đánh cầu lông làm cho pheromones lan tỏa trong không khí.
Hoắc Tinh Lâm bất tri bất giác phóng thích ra một ít mùi hương, quấn quanh Du Quách Triệt nhằm ngăn chặn cơ thể sạch sẽ của cậu dính phải pheromones của những Alpha khác.
Phía đối diện phòng tranh có một hàng điệp đang nở hoa, những cánh hoa phai tàn còn vấn vương với cõi đời mà nằm trên hành lang, Hoắc Tinh Lâm nhíu mày, dường như nơi này không được dọn dẹp thường xuyên.
Du Quách Triệt như thường lệ, cầm chìa khóa lên vặn khóa cửa bước vào. Bên trong cửa sổ vẫn còn đang mở, chiếc rèm trong suốt tung bay theo gió. Hoắc Tinh Lâm choáng ngợp trước khung cảnh trước mắt.
"Đẹp thật." Hắn chỉ có thể ngưỡng mộ phát ra một câu. Khắp căn phòng được trang trí vô cùng đơn sơ, nhưng lại tạo cảm giác rất mới mẻ. Những giá tranh được bày ra khắp nơi không theo một trật tự nhất định nào cả.
Hoắc Tinh Lâm theo sau Du Quách Triệt chính thức bước vào phòng. Bên dưới sàn còn lưu lại những vệt nước sơn, dường như đã rất lâu ngày. Khóe miệng hắn khẽ kéo lên thành một đường cong, hắn không ghét nơi này.
Du Quách Triệt tìm thấy một cái ghế, tùy tiện đưa Hoắc Tinh Lâm ngồi xuống, sau đó mới nói: "Nơi này rất bẩn, cậu đi theo làm gì?" Quả thật là như vậy, cậu không hề nói dối gì cả.
Hoắc Tinh Lâm nhanh chóng ngã người ra sau ghế, sau đó khép hờ mi mắt như đang tận hưởng.
"Tôi nói nè, nơi này đúng là rất hợp gu tôi đó, sau này mỗi ngày tôi điều đến đây được không?"
Du Quách Triệt nhíu mày, vẫn là lần đầu cậu nghe có người muốn thường xuyên đến đây. Những người khác điều sẽ chú ý vào những tác phẩm của cậu hơn là căn phòng bình thường này.
Hoắc Tinh Lâm ngắm nhìn những bức tranh của Du Quách Triệt, hầu hết đều mang một màu sắc u ám, rùng rợn khiến người ta phải cảm thấy bất an làm sao. Tầm mắt hắn lại nhanh chóng dừng lại tại một giá tranh lớn, bức tranh vẫn đang trong trạng thái chưa hoàn thành. Hoắc Tinh Lâm tò mò hỏi.
"Đây là cậu vẽ cái gì? Vẫn chưa xong sao?"
Du Quách Triệt có chút hào hứng, cậu nhìn bức tranh mấy lần rồi mới thong thả đáp: "Đây là bức tranh tôi sẽ tham gia kỳ thi vẽ tranh toàn quốc."
Hoắc Tinh Lâm kinh ngạc vô cùng, hắn đã từng nghe nói Du Quách Triệt vẽ tranh rất đẹp, còn có tác phẩm được mang vào cả phòng triển lãm nữa. Nhưng trong trí nhớ của Hoắc Tinh Lâm người kia chỉ đến mức đó thôi, không ngờ Du Quách Triệt còn tài giỏi hơn so với tưởng tượng của hắn.
Kỳ thi vẽ tranh toàn quốc lần này nhằm huy động tiền quyên góp ủng hộ nhân dân vùng khó khăn nên ý nghĩa của bức tranh sẽ càng lớn hơn nhiều. Du Quách Triệt đã dùng hết tất cả công sức để vẽ nên bức tranh này. Có đoạt giải hay không không quan trọng, cậu chỉ muốn những người gặp phải khó khăn sẽ một phần giúp cuộc sống tốt hơn.
Hoắc Tinh Lâm ngẫm nghĩ, nếu Du Quách Triệt đoạt được giải nhất thì biểu hiện lúc đó của cậu sẽ như thế nào? Lúc Du Quách Triệt vui sẽ trông ra sao? Hoắc Tinh Lâm thật sự muốn biết.
Du Quách Triệt nhanh chóng đã mang đến một đống dụng cụ vẽ tranh, hầu hết điều là do cậu tự bỏ tiền ra mua nên Du Quách Triệt thật sự rất cẩn thận khi sử dụng nó.
Toan vẽ tranh chỉ có bóng dáng một người con gái dịu dàng với nụ cười hiền hậu, trên tay người ấy chính là một đóa hoa hồng.
Hoắc Tinh Lâm nhíu mày, đóa hoa hồng đó có rất nhiều màu sắc kì lạ. Bên trái thoát ẩn thoát hiện những cành hoa hồng đen nở rộ, phía trên lại xuất hiện một bông màu trắng toát, dưới cùng thì lại có hai nhành hồng tím đã héo úa theo thời gian.
Đây là cái quái gì? Sự kết hợp điên rồ này là sao? Ai lại đi kết hợp hoa hồng đen với hoa hồng tím chứ? Đã vậy lại còn héo úa nữa. Là Du Quách Triệt bị mù màu sao? Hay là tùy hứng mà chọn đại? Nhưng dù có như thế nào thì điều đó cũng không thể.
Du Quách Triệt nhìn thấy người ngồi phía sau mình đang nhìn chằm chằm bức tranh thì cũng hiểu ra vấn đề, cậu chỉ bất đắc dĩ nở một nụ cười.
Không ai hiểu được cả.
Du Quách Triệt vừa cầm cọ lên liền say mê vẽ tranh đến khi giờ nghỉ trưa kết thúc cậu mới nhận ra. Đã nhanh như vậy rồi sao?
Cậu dọn dẹp mọi thứ gọn gàng sạch sẽ sau đó mới nhớ đến Hoắc Tinh Lâm đang ở đây mà xoay đầu lại tìm hắn. Người kia không biết từ khi nào đã ngủ quên mất rồi. Alpha khó ưa bây giờ lại đang nằm đây, chẳng còn một chút gì là đáng ghét cả.
Do Hoắc Tinh Lâm đã ngủ say nên pheromones cũng dựa theo đó mà thoát ra không ít, bao trùm lấy toàn bộ căn phòng. Pheromones mang mùi vị của biển sâu nhanh chóng hòa hợp với hương thơm của mây trôi bồng bềnh lại tựa như khói sương kia.
Du Quách Triệt không có ý định đánh thức đối phương, chỉ là vô thức tiến đến bên cạnh nhìn người kia rõ thêm một chút. Hoắc Tinh Lâm sinh ra đã cao lớn, anh dũng, mang cảm giác an toàn đến cho người khác. Du Quách Triệt kĩ càng ngắm nhìn người này, quả thật ngũ quan tuấn tú, đường nét lại sắc sảo, cũng vì vậy mà có hàng tá Omega theo đuổi.
Không biết từ lúc nào cậu đã đắm chìm trong suy nghĩ mà quên mất lý do tại sao mình lại đứng đây chỉ để nhìn người này.
"Làm gì đó?"
Hoắc Tinh Lâm từ nãy đến giờ chỉ đang nhắm hờ mắt thư giãn, chưa hề ngủ. Lúc nãy hắn nghe tiếng Du Quách Triệt lục đục dọn dẹp đồ đạc thì đã định đứng dậy chuẩn bị theo cậu trở về lớp học, nhưng ngờ đâu người kia lại chủ động đến nhìn chằm chằm hắn chứ.
Hoắc Tinh Lâm nhếch miệng cười, ánh mắt đầy ái muội nhìn Du Quách Triệt làm cậu rùng mình vội vã lùi về sau. Du Quách Triệt nghiến răng nghiến lợi muốn tự mình đánh chết mình mà. Mất mặt quá đi.
Cậu ba chân bốn cẳng ôm lấy hộp dụng cụ của mình chạy đi mất. Nơi này vắng người, Hoắc Tinh Lâm lại là kẻ khùng điên, ai biết cậu ta sẽ làm gì chứ? Một Omega như Du Quách Triệt đương nhiên không đánh lại.
Hoắc Tinh Lâm bị bỏ lại phía sau chỉ cười cười đầy vui sướng. Hắn nhanh chóng đóng cửa lại sau đó theo dấu chân của Du Quách Triệt rời đi.
Buổi tối hôm thứ sáu, Du Quách Triệt tạm biệt Hạ Vũ ở cửa lớp. Hôm nay Hạ Vũ có hoạt động ở câu lạc bộ văn nghệ nên Du Quách Triệt buộc phải đi về trước.
Lúc tạm biệt Hạ Vũ khăng khăng đòi kéo Hoắc Tinh Lâm đi theo Du Quách Triệt. Cậu ấy về kí túc xá một mình sẽ rất nguy hiểm, mấy hôm nay ngày nào Giang Thành cũng túc trực bên dưới cầu thang lớp bọn họ, cũng may là có Hoắc Tinh Lâm một bên đi theo bảo vệ Du Quách Triệt nếu không thì chắc chắn cậu đã gặp nguy hiểm rồi.
Du Quách Triệt khẽ thở dài một hơi, cậu có phải con nít đâu, sao suốt ngày cứ đi theo cậu vậy? Cậu thật sự có thể đảm bảo an toàn cho mình mà. Trên sân trường này thì Giang Thành làm được gì chứ?
Hoắc Tinh Lâm mấy hôm nay được việc lắm, hắn ga lăng cầm giúp Du Quách Triệt cái balo nhét đầy sách vở mặc cho cậu có can ngăn thế nào. Nói cái gì mà quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, đã hứa rồi thì không được nuốt lời làm Du Quách Triệt vô cùng khó hiểu.
Hoắc Tinh Lâm nhìn Du Quách Triệt ốm yếu như vậy thì khẽ lắc đầu chê bai, khẩu xà tâm phật: "Cậu sao lại ốm yếu đến thế? Muốn thành bộ xương khô sao, tôi mà không giúp cậu thường xuyên, chắc cậu teo lại thành một cây tăm luôn quá."
Du Quách Triệt hoang mang, miệng lắp bắp: "Cái… cái gì mà teo lại thành cây tăm?"
Ai lại đi so sánh như vậy chứ? Quá kinh dị rồi.
Hoắc Tinh Lâm phì cười, tận tình giải thích, "Ý của tôi là cậu phải ăn nhiều vào biết chưa, bây giờ cậu chỉ là da bọc xương thôi."
"Yên tâm, béo lên sẽ không sao, trông lại rất dễ thương, nên đừng ngại ăn, phải chăm sóc bản thân cho tốt."
Hoắc Tinh Lâm nói xong liền gật đầu tự khen bản thân một cái. Hắn bây giờ đủ trình độ làm bố đơn thân rồi.
Du Quách Triệt mấp mé khóe môi, cười như không cười, chỉ cảm thấy người bên cạnh mình đang rất dịu dàng. Thật sự từ trước đến giờ chưa ai quan tâm cậu như vậy. Thế mà bây giờ, những lời vô tư của một người xa lạ nào đó còn ấm áp hơn những gì Du Quách Triệt từng nhận được.
Cả hai đi xuống dưới sân trường sau đó vòng qua sân bóng rổ theo con đường về kí túc xá thì bất chợt có người gọi tên Hoắc Tinh Lâm, hình như là bận việc của đội bóng rổ. Du Quách Triệt chẳng buồn quan tâm đến chuyện đó nên không đi, Hoắc bảo Du Quách Triệt đứng đó chờ mình một chút.
Suốt một tuần nay không biết vì sao mà Hoắc Tinh Lâm đã bỏ hết mấy buổi tập bóng rổ, rồi còn việc đi chơi game cùng đám Ngụy Lạ Điền chỉ để "hộ tống" Du Quách Triệt về kí túc xá. Bây giờ hắn nhìn lại mới có chút sửng sốt.
Thẩm An thấy Hoắc Tinh Lâm đến liền lên tiếng trêu ghẹo: "Lão Hoắc à, dạo này tôi nghe nói cậu hay đi chung với Du Quách Triệt là thật hả? Không phải hai người suốt ngày đánh nhau như chó với mèo sao?"
"Chuyện của tôi cần cậu lo chắc?" Hoắc Tinh Lâm hừ một cái liếc nhìn Alpha kia.
"Hoắc Tinh Lâm, đội bóng rổ của chúng ta rất cần cậu, có say mê Du Quách Triệt như thế nào thì cậu ta cũng chỉ là một Beta, nên biết đường lui."
Thẩm An dùng hết cả tấm lòng khuyên nhũ bạn mình, không ngờ câu trước câu sau đã bị Hoắc Tinh Lâm đá cho một cái, đau gần chết.
Alpha nhỏ bé tủi thân lui về một góc phòng, từ nay về sau không dám hé miệng nửa lời.
Ngụy La Điền nhanh chóng nắm bắt câu chuyện, biết được nội tình phía sau nên cũng không thấy có gì kì lạ. Cậu nhanh chóng đưa cho Hoắc Tinh Lâm một ít giấy tờ.
Hoắc Tinh Lâm cầm lấy chỉ cười khẩy một cái như châm biếm rồi rời đi.
Khi hắn bước ra đến nơi thì đêm tối đã ập xuống từ lâu, ánh đèn từ các dãy phòng học lập lòe chiếu sáng. Hoắc Tinh Lâm nhanh chóng đến chỗ lúc nãy đã để Du Quách Triệt đứng chờ ở đó.
Nhưng mà khi hắn đến nơi, khoảng sân giờ chỉ còn lại một hộp dụng cụ đang nằm lăn lóc ở đó. Hoắc Tinh Lâm nhíu mày, Du Quách Triệt đâu rồi?
Updated 113 Episodes
Comments
Kê mẹ cuộc đời, vẫn cứ FA
chúc sức khỏe tốt nha tgiả
2021-11-17
0
Sano Kazu(◍•ᴗ•◍)
:))
2021-11-07
1
Sano Kazu(◍•ᴗ•◍)
(≧▽≦)
2021-11-07
1