Chương 9: Một đống đổ nát

Du Quách Triệt tránh né ánh mắt của Hoắc Tinh Lâm, điều đang do dự cũng bị buộc phải nói ra. "Tôi… tôi nói là cậu có thể ghé phòng tranh của tôi… lần trước cậu có hỏi mà."

Du Quách Triệt càng nói, thanh âm càng nhỏ, đến cuối cùng thì chẳng thể nghe gì nữa. Cậu xấu hổ, vội vã đẩy Hoắc Tinh Lâm ra xa bản thân, hơi thở từ lâu đã trở nên hỗn loạn.

Hoắc Tinh Lâm ồ lên rồi nở nụ cười rạng rỡ, hắn quen thuộc đưa tay lên xoa đầu Du Quách Triệt. "Cậu thật sự rất dễ thương, làm tôi muốn cắn cậu một cái."

 

Cuối tháng mười, trường của bọn họ có một kỳ nghỉ kéo dài ba ngày. Học sinh sẽ tranh thủ thời gian này để về quê thăm gia đình, một số khác sẽ lựa chọn ở lại kí túc xá cho qua kỳ nghỉ.

Du Quách Triệt như thường lệ đeo khăn quàng cổ vào người, cảm nhận hơi ấm được mang đến, vẫy tay chào tạm biệt Hạ Vũ bắt đầu chuyến đi về nhà.

Cậu chọn một chuyến xe buýt sáng sớm, thời gian này ngay giờ cao điểm, có rất nhiều hành khách trên chuyến xe. Du Quách Triệt từ đầu đã nhường ghế cho một bà cụ. Suốt quãng đường một tiếng đứng trên xe, chân Du Quách Triệt đã tê rần đi.

Du Quách Triệt trên tay cầm một ít hành lý, đứng trước cổng trang viên của một căn biệt thự mang phong cách Tây u. Cảnh còn người mất, Du Quách Triệt thở dài ảo não bước vào trong.

Bên trong khuôn viên có vài người làm thấy cậu thì nở nụ cười tươi roi rói cúi đầu chào Du Quách Triệt. Cậu cứ như một hoàng tử sống trong lâu đài vậy, được tất cả mọi người yêu quý.

Ít nhất là như vậy.

Dì Lí thấy Du Quách Triệt liền vội vã ra chào đón cậu, sau đó ngắm nhìn đứa bé mà mình đã nuôi từ bé. "Tiểu Triệt, con lớn quá, mới đi có mấy tháng mà dì không nhận ra luôn."

Du Quách Triệt đối với người này luôn có một cảm giác yêu quý rất lớn, cậu gật đầu nhẹ nhàng ôm người phụ nữ trước mắt vào lòng rồi nói:

"Con cũng nhớ dì lắm."

Dì Lí cười cười xoa đầu Du Quách Triệt sau đó nhẹ nhàng dắt tay cậu vào bên trong.

Dì ấy chính là bảo mẫu từ nhỏ đến lớn của Du Quách Triệt. Một tay bà ấy đã chăm lo, yêu thương cậu. Dì ấy đã làm ở đây rất lâu, từ khi còn đang ở tuổi thanh xuân phơi phới đến khi đã bị thời gian làm cho phai tàn. Đối với Du Quách Triệt thì người dì này có một địa vị vô cùng lớn trong tim.

Du Quách Triệt vào nhà không thấy ai liền lên đầu tắm rửa sạch sẽ trước. Tắm xong cũng đã tầm giữa trưa. Chuông tin nhắn trong điện thoại Du Quách Triệt đột nhiên reo lên. Hiển thị tên trên màn hình là Hoắc Tinh Lâm.

[Xin chào, bây giờ đang làm gì?]

Du Quách Triệt gõ gõ vài phím trả lời:

[Vừa mới tắm xong, chuẩn bị xuống nhà ăn cơm.]

Du Quách Triệt đáp xong liền đặt điện thoại xuống bàn, dùng máy sấy tóc qua loa sấy khô tóc. Gần một tuần trước kia Hoắc Tinh Lâm đã đột nhiên xin phương thức liên lạc với Du Quách Triệt, cậu và hắn bây giờ cũng tính là bạn bè nên Du Quách Triệt đã đồng ý thêm Hoắc Tinh Lâm vào vòng bạn bè.

Vài phút sau, điện thoại lại thông báo có tin nhắn mới.

[Nhớ ăn nhiều vào.]

Du Quách Triệt ngây người trong giây lát, lại nhớ đến chuyện Hoắc Tinh Lâm đòi cắn mình, gương mặt đột nhiên ửng hồng, pheromones hương mây vô thức tiết ra một ít. Tên đần độn đó rốt cuộc đã làm gì mình rồi chứ?

Du Quách Triệt đặt tâm trạng lúc nãy của mình vào trong, thu lại pheromones trên người, đến cả một mùi hương cũng không chừa lại. Cậu lấy chai thuốc ngăn mùi ra, cẩn thận xịt từng ngóc ngách trong cơ thể, xịt đến nỗi khi nhận ra thì nó đã tiêu hao hơn một phần ba chiếc bình.

Du Quách Triệt nhận thấy cơ thể mình đã ổn định nên mới quyết định đi xuống nhà. Cậu cư xử như chưa có việc gì xảy ra, xắn tay áo lên phụ dì Lí mang thức ăn ra bàn.

Dì Lí vừa trang trí đĩa thức ăn vừa vui vẻ hỏi thăm Du Quách Triệt: "Bé con à, dạo này con có ăn uống đầy đủ không đấy?"

Du Quách Triệt gật đầu. "Con ăn rất khỏe, thức ăn trong trường cũng rất ngon nữa."

"Đúng rồi, phải ăn như vậy mới tốt cho sức khỏe. Đừng như trước đây một ngày có ba bữa đã bỏ hết hai bữa."

Dì Lí vừa nói vừa đau lòng thay đứa trẻ này. Nhớ đến hình dáng cậu gầy gò xanh xao như một xác chết thật muốn ôm chầm lấy cậu mà vỗ về nâng niu.

Du Quách Triệt mang thức ăn đặt lên bàn, chợt thấy bóng dáng cao to của một người đàn ông trung niên. Cậu vội vã cúi đầu lễ phép chào đối phương.

"Cha mới về, con và dì-..."

"Mày còn dám vác xác về đây à?"

Du Quách Triệt chưa nói dứt lời thì Du Ức đã mạnh bạo đá cậu một cái khiến Du Quách Triệt ngã lăn xuống sàn, đĩa thức ăn đang cầm trên tay theo đó mà vỡ vụn, từng mảnh nhọn cứ thế mà đâm vào da thịt Du Quách Triệt kéo theo thứ chất lỏng màu đỏ thẫm từ đó mà chảy ra.

Du Ức nổi hết gân xanh, tay đã vung thành nắm đấm rồi lại duỗi ra tán thẳng vào mặt Du Quách Triệt, năm ngón tay in sâu vào má cậu rồi nhanh chóng đã đỏ lên thành một mảng.

Dì Lí đứng một bên sợ hãi, hai chân đã run rẩy chỉ dám lấy tay che miệng chứ không dám chạy ra can ngăn. Mười mấy năm, đã mười mấy năm bà ấy chứng kiến cảnh này đến nỗi đã quen mắt luôn rồi.

Du Quách Triệt sờ lên miệng mình thì thấy nơi đó cũng chảy máu luôn rồi, cậu sợ hãi, run rẩy nhìn người đàn ông trước mắt. Ông ta mắng nhiếc cậu thậm tệ.

"Mày tính lừa gạt tao rồi qua mặt tao luôn đúng không? Đúng là cái thứ mất dạy mà. Hôm nay cũng may nhờ tao kiểm tra sổ sức khỏe của mày mới biết mày bị biến thành thứ cặn bã đó nếu không thì suốt đời này tao có lẽ cũng chẳng biết rồi."

Du Quách Triệt sững sờ, miệng run run, lời nói bị nghẹn lại cổ họng không thể nào nói ra được nữa. Sự áp bức đáng sợ kia cứ thế mà kìm hãm Du Quách Triệt, đưa cậu vào vực sâu tăm tối.

Tại sao ngay lúc này ông ấy lại biết chuyện đấy chứ, mình phải làm sao đây? Ông ấy đang rất tức giận. Ông ấy rất ghét mình còn rất căm hận Omega, tại sao mình lại trở thành thứ ông ấy ghét nhất chứ?

Du Quách Triệt hoảng loạn, nghẹn ngào giải thích: "Con… con định lần này về sẽ nói cho người biết. Không hề có ý giấu diếm."

Du Ức nửa lời của thứ quái vật này nói cũng chẳng tin. Ông ta chỉ tin vào những điều mắt thấy tai nghe, vô cùng cứng đầu cố chấp.

Trên đời này ông ta ghét cái gì nhất? Chẳng lẽ cậu không biết. Chính là Omega, là Omega đó! Ông ta ghét nhất chính là Omega, thứ rác rưởi đó vốn không nên tồn tại mới đúng.

Ông ta điên cuồng quát: "Mày định biến thành Omega rồi như một con đi*m suốt ngày đi mút lấy thứ đó của đàn ông à? Đúng là cái đồ cặn bã! Uổng công tao nuôi dạy mày, mày là nên chết đi mới phải."

Du Quách Triệt kiệt quệ trong đau khổ bởi những lời chửi bới nhục mạ kia. Cậu cầu xin người đàn ông trước mặt, người mà cậu thành tâm gọi là cha.

"Con không hề có suy nghĩ như vậy, con, con chưa bao giờ có những ý nghĩ như vậy." Tiếng nấc uất ức cùng tiếng vang xin thảm thương kia cũng không đủ làm người đàn ông kia xiêu lòng.

Du Ức để ngoài tai những lời Du Quách Triệt nói, mạnh bạo bóp lấy gương mặt của cậu, mạnh đến nỗi Du Quách Triệt cảm nhận được xương của mình sắp tan nát rồi.

"Mày định dùng cái mặt này để quyến rũ ai? Mày còn định thảo mai đến khi nào nữa hả? Mày tưởng mày thật sự là cậu chủ của cái nhà này à? Mày ảo tưởng vừa thôi! Mày cũng chỉ là thứ rác rưởi mà tao thương tình nuôi nấng thôi! Đồ cặn bã."

Du Ức tức giận cầm lấy chiếc ly vốn đang nằm trên bàn ném vào đầu Du Quách Triệt. Vô số âm thanh hỗn loạn vang lên, Du Quách Triệt mơ màng cố tìm lấy thứ gì đó để bám vào nhưng chẳng có gì cả. Tiếng của Du Ức cứ như vậy vang vọng trong đầu cậu, dòng máu đặc sệt từ trên trán Du Quách Triệt chảy xuống hòa tan vào dòng nước mắt.

Du Quách Triệt giờ đây vô cùng nhếch nhác, dơ bẩn. Hệt như một vũng bùn lầy bốc mùi hôi thối khiến người ta phải tránh xa. Ông ta cứ nói mãi, nói mãi, còn Du Quách Triệt thì chỉ biết than khóc trong vô vọng.

Cậu chỉ biết cười, ông ta mắng cậu là còn quan tâm cậu, như vậy thì tốt rồi. Ông ấy chưa bỏ rơi mình, ông ấy chỉ là đang tức giận thôi. Ông ấy vẫn là cha mình, ông ấy đang quan tâm mình thôi.

Du Quách Triệt đau đớn đến nỗi tự đi tẩy não bản thân mình. Nỗi bất lực, khốn khổ, tuyệt vọng đến tột cùng lại biến suy nghĩ của Du Quách Triệt thành một đống đổ nát.

Đúng rồi, thứ cặn bã như cậu có người nuôi dưỡng là tốt rồi, ông ấy không vứt bỏ thứ rác rưởi này đi là tốt rồi. Du Quách Triệt nửa tỉnh nửa mơ, nước mắt hòa lẫn với dòng máu đỏ thẫm.

Sau cùng, thứ gọi là gia đình là gì? Mình có phải đang có một gia đình hạnh phúc hay không? Du Quách Triệt không định nghĩa được.

Cậu trong cơn mơ cảm giác mình đang bị lôi kéo đi, những mảnh vụn thủy tinh cũng chẳng thương tiếc gì mà cứa vào tay Du Quách Triệt. Ánh sáng dần dần bị tước đoạt, thứ còn lại chỉ là một không gian tối đen như mực.

Lại nữa rồi, ông ấy lại đưa cậu tới đó nữa rồi.

Dì Lí bên ngoài vẫn đang còn kinh hãi, miệng mấp mé chẳng nói nên lời.

Du Quách Triệt sao thằng bé lại biến thành Omega chứ?

Số phận của Du Quách Triệt đã quá đủ đau khổ rồi, tại sao ông trời lại lấy đi luôn con đường sống cuối cùng của thằng bé chứ? Tại sao người lại ác như vậy? Không phải người sẽ phù hộ những người lương thiện sao? Vậy hãy nhìn xem bây giờ người đang mang đến cho thằng bé cái gì đây!

Dì Lí cũng đau khổ, cũng khóc, khóc thương cho Du Quách Triệt. Lần nào cũng vậy, những lần thằng bé xuống đó điều gào thét thảm thương, ông chủ là cha của Du Quách Triệt mà? Một ít yêu thương cũng không thể ban phát cho thằng bé sao?

Hận thù đã làm mờ mắt con người ta, đến cả dòng máu của mình cũng không còn đủ để ngăn cản được cơn thịnh nộ trong lòng người ấy. Nhưng mà tại sao người chịu đựng tất cả lại là đứa trẻ thiện lương như Du Quách Triệt chứ?

Thằng bé đã phạm phải lỗi lầm gì? Đáng lẽ Du Quách Triệt phải sống trong một gia đình hạnh phúc, được cả cha lẫn mẹ yêu thương, được sống trong niềm vui sướng. Vậy rốt cuộc đây là cái gì? Mớ hỗn độn này là sao?

Hot

Comments

cá ướp muối

cá ướp muối

thằng cha không đáng làm cha

2022-03-25

2

Kê mẹ cuộc đời, vẫn cứ FA

Kê mẹ cuộc đời, vẫn cứ FA

tội bé quá à

2021-11-17

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi sao
2 Chương 2: Tôi ngửi thấy pheromones
3 Chương 3: Cậu ấy rất thú vị mà
4 Chương 4: Cậu định lừa con nít à?
5 Chương 5: Còn muốn gặp cậu ta?
6 Chương 6: Hãy gọi là anh
7 Chương 7: Khẩu xà tâm phật
8 Chương 8: Đây là loại bệnh gì?
9 Chương 9: Một đống đổ nát
10 Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?
11 Chương 11: Nó xấu lắm
12 Chương 12: Hoắc Tinh Lâm là đồ lưu manh
13 Chương 13: Vì cậu dẫn nên tôi mới đi
14 Chương 14: Đúng là Omega của tôi có khác
15 Chương 15: Phải đẩy thuyền giáo bá và giáo thảo!
16 Chương 16: Đúng vậy, tôi là rác rưởi
17 Chương 17: Làm ơn hãy cắn tôi đi
18 Chương 18: Tôi cứ sợ cậu biến mất luôn rồi
19 Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi
20 Chương 20: Chỉ cần bé con của hắn cười hắn điều sẽ làm hết
21 Chương 21: Sau này sẽ rõ
22 Chương 22: Làm gì có chuyện hoang đường như vậy
23 Chương 23: Chưa uống rượu mà đã say
24 Chương 24: Cậu ấy muốn cự tuyệt tôi
25 Chương 25: Làm ơn đừng xúc phạm cậu ấy
26 Chương 26: Hoắc Tinh Lâm nổi điên rồi
27 Chương 27: Lời tỏ tình bị từ chối
28 Chương 28: Sau này mãi không xa rời
29 Chương 29: Du Quách Triệt sắp bị bán đi
30 Chương 30: Vì người giàu không cần tình yêu thương sao?
31 Chương 31: Độ xứng đôi
32 Chương 32: Người tôi nghĩ đến chính là cậu
33 Chương 33: Hoắc Tinh Lâm bị ăn dấm chua
34 Chương 34: Chứng bệnh Nyctophobia
35 Chương 35: Đau lòng sắp chết đến nơi
36 Chương 36: Vì là cậu nên không phiền
37 Chương 37: Hắn không thích Du Quách Triệt
38 Chương 38: Đi đến triển lãm tranh
39 Chương 39: Công bố kết quả
40 Chương 40: Vì là Du Quách Triệt
41 Chương 41: Kẻ đó lại dám đụng vào Omega của hắn?
42 Chương 42: Học sinh trao đổi
43 Chương 43: Bởi vì cậu không có bất cứ bạn bè nào
44 Chương 44: Hắn sẽ ghét bỏ mình sao?
45 Chương 45: Cố Ngâm định giở chiêu trò
46 Chương 46: Sắp gặp nguy hiểm
47 Chương 47: Hệt như một con rối bị điều khiển
48 Chương 48: Chết quách đi cho xong
49 Chương 49: Cậu ấy sẽ không chết chứ?
50 Chương 50: Cái này gọi là ngầm đồng ý sao?
51 Chương 51: Chỉ là cả hai đều không biết
52 Chương 52: Cùng nhau học trượt patin
53 Chương 53: Hoàn toàn mất tất cả
54 Chương 54: Câu chuyện chưa được kể
55 Chương 55: Trả đũa
56 Chương 56: Cậu có muốn ăn cà ri không?
57 Chương 57: Mãi mãi không vẽ tranh nữa
58 Chương 58: An ủi bánh bao nhỏ
59 Chương 59: Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra
60 Chương 60: Bị bệnh đa nhân cách sao
61 Chương 61: Tất cả điều nằm trong tay
62 Chương 62: Omega một chút nữa là gặp nguy
63 Chương 63: Bởi vì nơi đó là địa ngục
64 Chương 64: Du Quách Triệt cũng là con người
65 Chương 65: Nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn
66 Chương 66: Cuối cùng lại bị lừa
67 Chương 67: Cuối cùng mọi chuyện cũng xong
68 Chương 68: Mẹ nào con nấy
69 Chương 69: Ác mộng năm xưa
70 Chương 70: Nhất định phải làm được
71 Chương 71: Mật ngọt của Hoắc Tinh Lâm
72 Chương 72: Bức thư mời đặc biệt
73 Chương 73: Mua một con lợn bông thật lớn
74 Chương 74: Giải thoát đi
75 Chương 75: Muốn chết, tôi muốn chết
76 Chương 76: Du Quách Triệt và Giang Thành
77 Chương 77: Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi
78 Chương 78: Tất cả điều là lỗi của y
79 Chương 79: Kí ức thuở bé [1]
80 Chương 80: Kí ức thuở bé [2]
81 Chương 81: Cuối cùng vẫn để chạy thoát
82 Chương 82: Trừ phi là giả chết!
83 Chương 83: Rốt cuộc cũng tìm ra sự thật
84 Chương 84: Một bên mong muốn, một bên tự ti
85 Chương 85: Liệu chúng ta có thể làm bạn?
86 Chương 86: Ông đây thích! Quản được chắc?
87 Chương 87: Tôi thật sự rất thích cậu
88 Chương 88: Kết thúc như vậy cũng tốt lắm
89 Chương 89: Sẽ sớm thôi
90 Chương 90: Một kiếp, hai kiếp, một trăm, một nghìn kiếp
91 Chương 91: Cầu mong đừng nhận ra
92 Chương 92: Vì yêu mà sinh ra điên loạn
93 Chương 93: Con muốn tìm mẹ
94 Chương 94: Trái Đất tròn, quả thật rất tròn
95 Chương 95: Con từng rất hận mẹ
96 Chương 96: Mọi chuyện quả thật rất tồi tệ
97 Chương 97: Cuối cùng cũng đã được tự do rồi
98 Chương 98: Thật sự là sẽ được như vậy sao
99 Chương 99: Mùi vị của gia đình
100 Chương 100: Quá thiếu nghị lực
101 Chương 101: Hoang mang tột độ
102 Chương 102: Trong tít tắt, Omega biến mất
103 Chương 103: Vết ấn không phai
104 Chương 104: Đã ngừng tìm kiếm
105 Chương 105: Nổ súng tấn công
106 Chương 106: Mất cả chì lẫn chài
107 Chương 107: Sa sút trí tuệ
108 Chương 108: Một nơi chỉ thuộc về hai người
109 Chương 109: Đợi kiếp sau cậu hẵng yêu tớ
110 Chương 110: Phát sốt buổi tối
111 Chương 111: Kết cục cuối cùng
112 Phiên ngoại 1: Yêu Vô Bờ Bến
113 Phiên ngoại 2: Tiểu Bảo Bảo Là Tình Địch
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi sao
2
Chương 2: Tôi ngửi thấy pheromones
3
Chương 3: Cậu ấy rất thú vị mà
4
Chương 4: Cậu định lừa con nít à?
5
Chương 5: Còn muốn gặp cậu ta?
6
Chương 6: Hãy gọi là anh
7
Chương 7: Khẩu xà tâm phật
8
Chương 8: Đây là loại bệnh gì?
9
Chương 9: Một đống đổ nát
10
Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?
11
Chương 11: Nó xấu lắm
12
Chương 12: Hoắc Tinh Lâm là đồ lưu manh
13
Chương 13: Vì cậu dẫn nên tôi mới đi
14
Chương 14: Đúng là Omega của tôi có khác
15
Chương 15: Phải đẩy thuyền giáo bá và giáo thảo!
16
Chương 16: Đúng vậy, tôi là rác rưởi
17
Chương 17: Làm ơn hãy cắn tôi đi
18
Chương 18: Tôi cứ sợ cậu biến mất luôn rồi
19
Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi
20
Chương 20: Chỉ cần bé con của hắn cười hắn điều sẽ làm hết
21
Chương 21: Sau này sẽ rõ
22
Chương 22: Làm gì có chuyện hoang đường như vậy
23
Chương 23: Chưa uống rượu mà đã say
24
Chương 24: Cậu ấy muốn cự tuyệt tôi
25
Chương 25: Làm ơn đừng xúc phạm cậu ấy
26
Chương 26: Hoắc Tinh Lâm nổi điên rồi
27
Chương 27: Lời tỏ tình bị từ chối
28
Chương 28: Sau này mãi không xa rời
29
Chương 29: Du Quách Triệt sắp bị bán đi
30
Chương 30: Vì người giàu không cần tình yêu thương sao?
31
Chương 31: Độ xứng đôi
32
Chương 32: Người tôi nghĩ đến chính là cậu
33
Chương 33: Hoắc Tinh Lâm bị ăn dấm chua
34
Chương 34: Chứng bệnh Nyctophobia
35
Chương 35: Đau lòng sắp chết đến nơi
36
Chương 36: Vì là cậu nên không phiền
37
Chương 37: Hắn không thích Du Quách Triệt
38
Chương 38: Đi đến triển lãm tranh
39
Chương 39: Công bố kết quả
40
Chương 40: Vì là Du Quách Triệt
41
Chương 41: Kẻ đó lại dám đụng vào Omega của hắn?
42
Chương 42: Học sinh trao đổi
43
Chương 43: Bởi vì cậu không có bất cứ bạn bè nào
44
Chương 44: Hắn sẽ ghét bỏ mình sao?
45
Chương 45: Cố Ngâm định giở chiêu trò
46
Chương 46: Sắp gặp nguy hiểm
47
Chương 47: Hệt như một con rối bị điều khiển
48
Chương 48: Chết quách đi cho xong
49
Chương 49: Cậu ấy sẽ không chết chứ?
50
Chương 50: Cái này gọi là ngầm đồng ý sao?
51
Chương 51: Chỉ là cả hai đều không biết
52
Chương 52: Cùng nhau học trượt patin
53
Chương 53: Hoàn toàn mất tất cả
54
Chương 54: Câu chuyện chưa được kể
55
Chương 55: Trả đũa
56
Chương 56: Cậu có muốn ăn cà ri không?
57
Chương 57: Mãi mãi không vẽ tranh nữa
58
Chương 58: An ủi bánh bao nhỏ
59
Chương 59: Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra
60
Chương 60: Bị bệnh đa nhân cách sao
61
Chương 61: Tất cả điều nằm trong tay
62
Chương 62: Omega một chút nữa là gặp nguy
63
Chương 63: Bởi vì nơi đó là địa ngục
64
Chương 64: Du Quách Triệt cũng là con người
65
Chương 65: Nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn
66
Chương 66: Cuối cùng lại bị lừa
67
Chương 67: Cuối cùng mọi chuyện cũng xong
68
Chương 68: Mẹ nào con nấy
69
Chương 69: Ác mộng năm xưa
70
Chương 70: Nhất định phải làm được
71
Chương 71: Mật ngọt của Hoắc Tinh Lâm
72
Chương 72: Bức thư mời đặc biệt
73
Chương 73: Mua một con lợn bông thật lớn
74
Chương 74: Giải thoát đi
75
Chương 75: Muốn chết, tôi muốn chết
76
Chương 76: Du Quách Triệt và Giang Thành
77
Chương 77: Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi
78
Chương 78: Tất cả điều là lỗi của y
79
Chương 79: Kí ức thuở bé [1]
80
Chương 80: Kí ức thuở bé [2]
81
Chương 81: Cuối cùng vẫn để chạy thoát
82
Chương 82: Trừ phi là giả chết!
83
Chương 83: Rốt cuộc cũng tìm ra sự thật
84
Chương 84: Một bên mong muốn, một bên tự ti
85
Chương 85: Liệu chúng ta có thể làm bạn?
86
Chương 86: Ông đây thích! Quản được chắc?
87
Chương 87: Tôi thật sự rất thích cậu
88
Chương 88: Kết thúc như vậy cũng tốt lắm
89
Chương 89: Sẽ sớm thôi
90
Chương 90: Một kiếp, hai kiếp, một trăm, một nghìn kiếp
91
Chương 91: Cầu mong đừng nhận ra
92
Chương 92: Vì yêu mà sinh ra điên loạn
93
Chương 93: Con muốn tìm mẹ
94
Chương 94: Trái Đất tròn, quả thật rất tròn
95
Chương 95: Con từng rất hận mẹ
96
Chương 96: Mọi chuyện quả thật rất tồi tệ
97
Chương 97: Cuối cùng cũng đã được tự do rồi
98
Chương 98: Thật sự là sẽ được như vậy sao
99
Chương 99: Mùi vị của gia đình
100
Chương 100: Quá thiếu nghị lực
101
Chương 101: Hoang mang tột độ
102
Chương 102: Trong tít tắt, Omega biến mất
103
Chương 103: Vết ấn không phai
104
Chương 104: Đã ngừng tìm kiếm
105
Chương 105: Nổ súng tấn công
106
Chương 106: Mất cả chì lẫn chài
107
Chương 107: Sa sút trí tuệ
108
Chương 108: Một nơi chỉ thuộc về hai người
109
Chương 109: Đợi kiếp sau cậu hẵng yêu tớ
110
Chương 110: Phát sốt buổi tối
111
Chương 111: Kết cục cuối cùng
112
Phiên ngoại 1: Yêu Vô Bờ Bến
113
Phiên ngoại 2: Tiểu Bảo Bảo Là Tình Địch

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play