Chương 6: Hãy gọi là anh

Trong một giây phút nào đó, Du Quách Triệt cảm nhận được tim mình như sắp rơi ra ngoài luôn rồi. Cậu mặt không cắt máu, toàn thân hoảng hốt co rúm lại.

Hoắc Tinh Lâm từ phía sau nhìn thấy chính là mang tai Du Quách Triệt đỏ ửng. Cậu trước giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với một ai, quá lắm thì chỉ là bắt tay hoặc khoác vai nhau thôi. Vậy mà chưa đến một tuần đã bị Hoắc Tinh Lâm động chạm đến tận hai lần. Cái này có thể coi như là bị hành hung không?

Du Quách Triệt hơn nửa ngày mới kéo được tâm hồn đang bay lên chín tầng mây của mình về với thể xác. Cậu nhanh chóng vùng vẫy muốn thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Tinh Lâm nhưng tất cả điều vô ích.

Khoảng cách của Du Quách Triệt và Hoắc Tinh Lâm thật sự rất gần, gần đến nỗi Du Quách Triệt còn có thể cảm nhận được pheromones của Hoắc Tinh Lâm trong không khí. Mọi ngóc ngách trong cơ thể Du Quách Triệt điều cảm thấy ngứa ngáy, cậu hình như không ghét mùi hương này, ngược lại còn rất thích nó.

Pheromones của Alpha men theo sống lưng rồi từ từ chạm đến điểm nhạy cảm của Omega làm cậu khẽ run lên. Hương thơm mờ ảo dưới lòng biển sâu tựa như đang vuốt ve lấy chiếc cổ của Du Quách Triệt nhỏ bé.

Hoắc Tinh Lâm hơi dời tầm mắt đi nơi khác, vờ như vô ý nhưng lại cố tình siết chặt tay của mình hơn. Thật sự mỗi lần hắn tiếp xúc với Du Quách Triệt thì tâm tình điều rất vui vẻ, dù cho có xích mích, dù cho có cãi nhau nhưng hắn cũng chưa một lần ghét bỏ Du Quách Triệt.

Du Quách Triệt vật lộn mãi vẫn chẳng thể nào thoát ra liền bất bình tĩnh nói: "Cậu cứ tùy tiện như vậy sao? Tôi với cậu là quan hệ bạn học, ngoài ra không có gì cả, đừng ôm ấp tôi như vậy."

Cậu nói xong, còn chưa nguôi giận liền giẫm lên chân Hoắc Tinh Lâm một cái.

Thật sự là cú đạp của Du Quách Triệt chẳng đủ lực làm cho Hoắc Tinh Lâm đau, nhưng hắn cũng giả vờ đáng thương. Hắn ngó Đông ngó Tây vờ như mình là một kẻ ngốc nghếch rồi lắc đầu không biết.

"Tôi trước giờ cứ thích tùy tiện như vậy."

Du Quách Triệt giận quá hóa giận liền mắng thầm Hoắc Tinh Lâm, đúng là đồ lưu manh. Bên ngoài kia có biết bao nhiêu Omega chứ, tại sao hắn lại ngồi đây ôm lấy Du Quách Triệt?

Hoắc Tinh Lâm đùa giỡn một lúc, thấy đối phương biểu tình rất khó chịu liền nới lỏng cánh tay, thả Du Quách Triệt ra. Cậu như tìm được cái thứ người ta hay gọi là tự do, nhanh chóng thoát khỏi Hoắc Tinh Lâm.

Hoắc Tinh Lâm nghiêm mặt nhìn Du Quách Triệt khuyên bảo: "Nè, cậu mà đi theo Giang Thành là xác định không còn đường về luôn đó."

Du Quách Triệt cảnh giác lùi về phía sau mấy bước rồi mới phản kháng. "Chuyện của tôi không không liên quan gì tới cậu cả."

"Nhưng mà cậu bị Giang Thành bắt đi thì sẽ làm mất mặt một Alpha như tôi, cậu định giải quyết như thế nào?"

Du Quách Triệt ngơ ngác, chuyện cậu đi với Giang Thành thì có dính líu gì với Hoắc Tinh Lâm? Trước giờ cả hai là quan hệ gì, toàn trường điều biết, chính là nước sông không phạm nước giếng. Vậy tại sao bây giờ hắn lại can thiệp vào chuyện của cậu như thế?

Ngụy La Điền nhìn thấy tình hình không ổn lắm, sắp có đánh nhau. Mà người gây sự chính là bạn thân của hắn còn người chịu đòn chính là đóa hoa rực rỡ của cả trường, xứng đáng được yêu thương.

Du Quách Triệt, đóa hoa năm hai, tựa như Mặt Trời chiếu sáng, kẻ nào dám động đến chính là phạm tội tày trời. Hắn vẫn còn nhớ như in khẩu hiệu đó, thậm chí nó còn nổi hơn bài hát chào cờ mỗi đầu tuần của bọn họ.

Ngụy La Điền vội vã chạy vào can ngăn, quăng chuyện hắn thấy Hoắc Tinh Lâm ôm ấp Du Quách Triệt hay chuyện Hoắc Tinh Lâm dùng pheromones quấn quanh cổ của người ta sang một bên luôn.

Ngụy La Điền cười cười nói: "Hai người định làm gì vậy? Đúng rồi, Du Quách Triệt, cậu định đi gặp Giang Thành sao? Không nên đâu, lần trước cậu ta còn định cắn cậu nữa đó, rất nguy hiểm!"

Ngụy La Điền vừa nói vừa đẩy Du Quách Triệt đang ngơ ngác về chỗ ngồi, trước tiên nên tách hai người họ ra xa mới được.

Du Quách Triệt cau mày, từ khi nào hai người này lại thân thiết với mình như vậy chứ?

Nhưng mà dù như thế nào đi nữa thì Du Quách Triệt vẫn giữ nguyên lập trường của mình, đi gặp Giang Thành nói rõ mọi chuyện. Cậu lặp lại thao tác, đứng dậy kéo ghế ra và rời đi.

"Ủa, Du Quách Triệt, cậu đi đâu vậy?" Hạ Vũ hì hục đứng trước cửa, trên tay đang cầm vài bịch bánh mì vừa mới giành giật được ở dưới căng tin.

Hạ Vũ vừa ăn cơm xong, vừa định lên lớp đưa thức ăn cho Du Quách Triệt thì đúng lúc thấy cậu rời đi.

Du Quách Triệt không có ý muốn giấu giếm, một câu nói tường thuật lại tất cả: "Giang Thành cần gặp tớ, tớ xuống dưới gặp cậu ta một lát."

Hạ Vũ nghe thấy, nụ cười trên gương mặt trở nên cứng đờ, cậu tức giận quát Du Quách Triệt: "Du Quách Triệt à, cậu bị cái gì vậy? Không lẽ mỗi lần tên điên đó muốn gặp cậu là cậu lại đâm đầu chạy xuống sao?"

"Tớ biết cậu cũng có chuyện riêng, nhưng không được để cậu ta được nước làm tới!"

Du Quách Triệt vô cùng bình tĩnh, nhìn biểu cảm của Hạ Vũ, chắc là cậu ấy rất thất vọng về mình.

Hạ Vũ trông thấy Du Quách Triệt đang do dự liền chuyển hướng câu chuyện. "Đúng rồi, nhìn cậu và Hoắc Tinh Lâm vẫn bình thường, hình như cậu ấy chưa nói với cậu điều gì hả?"

Du Quách Triệt hơi ngơ ngác, nói gì?

Hoắc Tinh Lâm đang xem xét tình hình thì cũng chợt nhớ ra, hắn a lên một tiếng rồi dùng ánh mắt gian tà nhìn về hướng Du Quách Triệt.

Trước lúc hắn đi cứu Du Quách Triệt thì có làm một "thỏa thuận" với Hạ Vũ mà Hoắc Tinh Lâm quên mất, bây giờ nhờ có ai đó mới nhớ ra.

Hoắc Tinh Lâm cười cười nhìn Du Quách Triệt: "Hình như quên nói cho cậu biết, tôi đã lên chức làm cha rồi."

Du Quách Triệt cảm giác như tai mình thật sự có vấn đề, hoặc là hư luôn rồi. Hoắc Tinh Lâm nói cái gì chứ? Hắn lên chức làm cha? Hắn có con ư?

Du Quách Triệt còn nhớ bộ luật ban hành dành cho Alpha, Omega và Beta vào nhiều năm về trước nhằm để quản lý và tránh tình trạng quan hệ bừa bãi và sinh sản vô kế hoạch.

Trong đó có một điều luật nói rằng Alpha phải từ mười tám tuổi trở lên và Omega từ hai mươi tuổi mới có thể quan hệ? Vậy Hoắc Tinh Lâm bao nhiêu? Omega của cậu ta hai mươi, ba mươi tuổi sao?

Mặc dù Du Quách Triệt trước giờ chẳng màng sự đời nhưng bây giờ cậu cũng có chút tò mò, giọng nói đã thấp hơn vài phần.

"Vậy… vậy Omega của cậu là ai? Còn có con của cậu nữa?"

Du Quách Triệt đến cả thở cũng không dám, căng thẳng nhìn Hoắc Tinh Lâm chờ câu trả lời từ hắn. Còn Hoắc Tinh Lâm thì sắp bị Du Quách Triệt chọc cười đến chết rồi.

Hoắc Tinh Lâm cũng giả vờ nghiêm túc không khác gì Du Quách Triệt, hắn nhìn chằm chằm vào con mắt đang tò mò kia, nhấn mạnh từng chữ. "Con của tôi hả…"

"Tên là… Du! Quách! Triệt!" Hoắc Tinh Lâm kéo dài âm cuối làm cho câu chuyện thêm ly kỳ rồi phì cười không tài nào ngưng lại được.

Du Quách Triệt đầu óc choáng váng, bất ngờ đến sắp hóa thành tượng đá luôn. Tại sao mình lại là con cậu ta?

Ngụy La Điền cùng Hạ Vũ ngồi một bên xem kịch hay cũng không chịu được mà bật cười.

Ba người, sáu con mắt điều đồng loạt hướng về phía Du Quách Triệt. Người hoàn toàn không hiểu chuyện gì như cậu đột nhiên bị nhìn chằm chằm như vậy khẽ nuốt nước bọt, rồi rốt cuộc có chuyện gì vậy?

Cả phòng học phát ra nhiều tiếng cười xen lẫn nhau, những người khác tò mò cũng ngoái đầu lại nhìn chính là thấy cảnh tượng giáo thảo Du Quách Triệt cùng giáo bá Hoắc Tinh Lâm đang cười đùa với nhau.

Không, là Hoắc Tinh Lâm đang cười với Du Quách Triệt? Họ mới sống ngần ấy năm đó mà sắp tận thế rồi sao?

Hoắc Tinh Lâm thấy Du Quách Triệt mãi vẫn không hiểu ra liền nói sự thật cho người ta biết. "Thật ra là cái hôm mà tôi đi cứu cậu ấy, giữa tôi và Hạ Vũ có hứa, nếu tôi cứu cậu về thì cậu sẽ gọi tôi là cha."

Du Quách Triệt lùng bùng lỗ tai không nghe được gì. Gọi cha? Cái gì mà gọi cha chứ, đây là đùa với tôi sao? Đây là tin tức sốc nhất mà tôi từng nghe đó!

Hạ Vũ chột dạ lùi về sau một bước, không biết Du Quách Triệt tức giận lên sẽ có những hành động gì.

Du Quách Triệt biết ngay mà, làm sao mà Hoắc Tinh Lâm có thể đột nhiên giúp đỡ mình được chứ, thì ra đây là "giao dịch ngầm" đứng ở phía sau.

Hoắc Tinh Lâm nhìn thấy biểu tình vặn vẹo trên gương mặt của Du Quách Triệt liền muốn thôi cười nhưng cũng chẳng được, phải cực khổ lắm hắn mới nói được một câu trấn an Du Quách Triệt: "Hay là không gọi cha cũng được, hãy gọi là anh đi."

Du Quách Triệt lắp bắp hỏi: "Anh… Anh cái gì?" Cậu choáng váng, đầu óc ngu ngơ. Cái đó… chẳng phải cách gọi thân mật sao?

Hoắc Tinh Lâm nhếch khóe miệng, trên trán viết rõ sáu chữ, tôi muốn giở trò lưu manh.

Du Quách Triệt mặt đỏ hơn quả cà chua, không dây dưa nữa, giậm chân bỏ ra ngoài. Hoắc Tinh Lâm cứ tưởng Du Quách Triệt đi gặp Giang Thành liền vội vã chạy theo.

Người kia ấy vậy mà đi rất nhanh, mới đó đã đến cầu thang cuối hành lang. Hoắc Tinh Lâm liền dùng hết sức bình sinh mà chạy theo gọi Du Quách Triệt: "Nè! Cậu đi đâu vậy? Vẫn còn muốn đi gặp Giang Thành sao?"

Du Quách Triệt thong thả bước xuống từng bậc cầu thang. Thật ra cậu cố tình đi nhanh như vậy là để ổn định lại cảm xúc, lúc nãy bị người ta bắt nạt đến nỗi chả còn cái thể diện gì nữa làm Du Quách Triệt cảm thấy rất mất mặt.

Du Quách Triệt thanh âm không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ nói: "Tôi đi đến phòng tranh."

"Phòng tranh?" Hoắc Tinh Lâm cũng đã từng nghe thấy nơi này, hình như trước kia là một nhà kho nhưng từ năm ngoái đã biến thành phòng vẽ tranh. Nơi đó nằm ở khu 3 của trường, là khu biệt lập dành cho một số môn học. Nghe nói là rất yên bình, lại còn có một cái hồ phía sau nữa.

Hoắc Tinh Lâm lần đầu nghe thấy thì bĩu môi chê bai nhưng bây giờ thật sự rất muốn đến đó. Muốn xem không gian bé nhỏ của người này, muốn nhìn xem thế giới của cậu có những gì, có đẹp không, có đáng yêu như cậu không?

Hot

Comments

Awizart

Awizart

thẹn quá hoá giận mà sốp iu ơi

2025-04-19

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi sao
2 Chương 2: Tôi ngửi thấy pheromones
3 Chương 3: Cậu ấy rất thú vị mà
4 Chương 4: Cậu định lừa con nít à?
5 Chương 5: Còn muốn gặp cậu ta?
6 Chương 6: Hãy gọi là anh
7 Chương 7: Khẩu xà tâm phật
8 Chương 8: Đây là loại bệnh gì?
9 Chương 9: Một đống đổ nát
10 Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?
11 Chương 11: Nó xấu lắm
12 Chương 12: Hoắc Tinh Lâm là đồ lưu manh
13 Chương 13: Vì cậu dẫn nên tôi mới đi
14 Chương 14: Đúng là Omega của tôi có khác
15 Chương 15: Phải đẩy thuyền giáo bá và giáo thảo!
16 Chương 16: Đúng vậy, tôi là rác rưởi
17 Chương 17: Làm ơn hãy cắn tôi đi
18 Chương 18: Tôi cứ sợ cậu biến mất luôn rồi
19 Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi
20 Chương 20: Chỉ cần bé con của hắn cười hắn điều sẽ làm hết
21 Chương 21: Sau này sẽ rõ
22 Chương 22: Làm gì có chuyện hoang đường như vậy
23 Chương 23: Chưa uống rượu mà đã say
24 Chương 24: Cậu ấy muốn cự tuyệt tôi
25 Chương 25: Làm ơn đừng xúc phạm cậu ấy
26 Chương 26: Hoắc Tinh Lâm nổi điên rồi
27 Chương 27: Lời tỏ tình bị từ chối
28 Chương 28: Sau này mãi không xa rời
29 Chương 29: Du Quách Triệt sắp bị bán đi
30 Chương 30: Vì người giàu không cần tình yêu thương sao?
31 Chương 31: Độ xứng đôi
32 Chương 32: Người tôi nghĩ đến chính là cậu
33 Chương 33: Hoắc Tinh Lâm bị ăn dấm chua
34 Chương 34: Chứng bệnh Nyctophobia
35 Chương 35: Đau lòng sắp chết đến nơi
36 Chương 36: Vì là cậu nên không phiền
37 Chương 37: Hắn không thích Du Quách Triệt
38 Chương 38: Đi đến triển lãm tranh
39 Chương 39: Công bố kết quả
40 Chương 40: Vì là Du Quách Triệt
41 Chương 41: Kẻ đó lại dám đụng vào Omega của hắn?
42 Chương 42: Học sinh trao đổi
43 Chương 43: Bởi vì cậu không có bất cứ bạn bè nào
44 Chương 44: Hắn sẽ ghét bỏ mình sao?
45 Chương 45: Cố Ngâm định giở chiêu trò
46 Chương 46: Sắp gặp nguy hiểm
47 Chương 47: Hệt như một con rối bị điều khiển
48 Chương 48: Chết quách đi cho xong
49 Chương 49: Cậu ấy sẽ không chết chứ?
50 Chương 50: Cái này gọi là ngầm đồng ý sao?
51 Chương 51: Chỉ là cả hai đều không biết
52 Chương 52: Cùng nhau học trượt patin
53 Chương 53: Hoàn toàn mất tất cả
54 Chương 54: Câu chuyện chưa được kể
55 Chương 55: Trả đũa
56 Chương 56: Cậu có muốn ăn cà ri không?
57 Chương 57: Mãi mãi không vẽ tranh nữa
58 Chương 58: An ủi bánh bao nhỏ
59 Chương 59: Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra
60 Chương 60: Bị bệnh đa nhân cách sao
61 Chương 61: Tất cả điều nằm trong tay
62 Chương 62: Omega một chút nữa là gặp nguy
63 Chương 63: Bởi vì nơi đó là địa ngục
64 Chương 64: Du Quách Triệt cũng là con người
65 Chương 65: Nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn
66 Chương 66: Cuối cùng lại bị lừa
67 Chương 67: Cuối cùng mọi chuyện cũng xong
68 Chương 68: Mẹ nào con nấy
69 Chương 69: Ác mộng năm xưa
70 Chương 70: Nhất định phải làm được
71 Chương 71: Mật ngọt của Hoắc Tinh Lâm
72 Chương 72: Bức thư mời đặc biệt
73 Chương 73: Mua một con lợn bông thật lớn
74 Chương 74: Giải thoát đi
75 Chương 75: Muốn chết, tôi muốn chết
76 Chương 76: Du Quách Triệt và Giang Thành
77 Chương 77: Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi
78 Chương 78: Tất cả điều là lỗi của y
79 Chương 79: Kí ức thuở bé [1]
80 Chương 80: Kí ức thuở bé [2]
81 Chương 81: Cuối cùng vẫn để chạy thoát
82 Chương 82: Trừ phi là giả chết!
83 Chương 83: Rốt cuộc cũng tìm ra sự thật
84 Chương 84: Một bên mong muốn, một bên tự ti
85 Chương 85: Liệu chúng ta có thể làm bạn?
86 Chương 86: Ông đây thích! Quản được chắc?
87 Chương 87: Tôi thật sự rất thích cậu
88 Chương 88: Kết thúc như vậy cũng tốt lắm
89 Chương 89: Sẽ sớm thôi
90 Chương 90: Một kiếp, hai kiếp, một trăm, một nghìn kiếp
91 Chương 91: Cầu mong đừng nhận ra
92 Chương 92: Vì yêu mà sinh ra điên loạn
93 Chương 93: Con muốn tìm mẹ
94 Chương 94: Trái Đất tròn, quả thật rất tròn
95 Chương 95: Con từng rất hận mẹ
96 Chương 96: Mọi chuyện quả thật rất tồi tệ
97 Chương 97: Cuối cùng cũng đã được tự do rồi
98 Chương 98: Thật sự là sẽ được như vậy sao
99 Chương 99: Mùi vị của gia đình
100 Chương 100: Quá thiếu nghị lực
101 Chương 101: Hoang mang tột độ
102 Chương 102: Trong tít tắt, Omega biến mất
103 Chương 103: Vết ấn không phai
104 Chương 104: Đã ngừng tìm kiếm
105 Chương 105: Nổ súng tấn công
106 Chương 106: Mất cả chì lẫn chài
107 Chương 107: Sa sút trí tuệ
108 Chương 108: Một nơi chỉ thuộc về hai người
109 Chương 109: Đợi kiếp sau cậu hẵng yêu tớ
110 Chương 110: Phát sốt buổi tối
111 Chương 111: Kết cục cuối cùng
112 Phiên ngoại 1: Yêu Vô Bờ Bến
113 Phiên ngoại 2: Tiểu Bảo Bảo Là Tình Địch
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi sao
2
Chương 2: Tôi ngửi thấy pheromones
3
Chương 3: Cậu ấy rất thú vị mà
4
Chương 4: Cậu định lừa con nít à?
5
Chương 5: Còn muốn gặp cậu ta?
6
Chương 6: Hãy gọi là anh
7
Chương 7: Khẩu xà tâm phật
8
Chương 8: Đây là loại bệnh gì?
9
Chương 9: Một đống đổ nát
10
Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?
11
Chương 11: Nó xấu lắm
12
Chương 12: Hoắc Tinh Lâm là đồ lưu manh
13
Chương 13: Vì cậu dẫn nên tôi mới đi
14
Chương 14: Đúng là Omega của tôi có khác
15
Chương 15: Phải đẩy thuyền giáo bá và giáo thảo!
16
Chương 16: Đúng vậy, tôi là rác rưởi
17
Chương 17: Làm ơn hãy cắn tôi đi
18
Chương 18: Tôi cứ sợ cậu biến mất luôn rồi
19
Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi
20
Chương 20: Chỉ cần bé con của hắn cười hắn điều sẽ làm hết
21
Chương 21: Sau này sẽ rõ
22
Chương 22: Làm gì có chuyện hoang đường như vậy
23
Chương 23: Chưa uống rượu mà đã say
24
Chương 24: Cậu ấy muốn cự tuyệt tôi
25
Chương 25: Làm ơn đừng xúc phạm cậu ấy
26
Chương 26: Hoắc Tinh Lâm nổi điên rồi
27
Chương 27: Lời tỏ tình bị từ chối
28
Chương 28: Sau này mãi không xa rời
29
Chương 29: Du Quách Triệt sắp bị bán đi
30
Chương 30: Vì người giàu không cần tình yêu thương sao?
31
Chương 31: Độ xứng đôi
32
Chương 32: Người tôi nghĩ đến chính là cậu
33
Chương 33: Hoắc Tinh Lâm bị ăn dấm chua
34
Chương 34: Chứng bệnh Nyctophobia
35
Chương 35: Đau lòng sắp chết đến nơi
36
Chương 36: Vì là cậu nên không phiền
37
Chương 37: Hắn không thích Du Quách Triệt
38
Chương 38: Đi đến triển lãm tranh
39
Chương 39: Công bố kết quả
40
Chương 40: Vì là Du Quách Triệt
41
Chương 41: Kẻ đó lại dám đụng vào Omega của hắn?
42
Chương 42: Học sinh trao đổi
43
Chương 43: Bởi vì cậu không có bất cứ bạn bè nào
44
Chương 44: Hắn sẽ ghét bỏ mình sao?
45
Chương 45: Cố Ngâm định giở chiêu trò
46
Chương 46: Sắp gặp nguy hiểm
47
Chương 47: Hệt như một con rối bị điều khiển
48
Chương 48: Chết quách đi cho xong
49
Chương 49: Cậu ấy sẽ không chết chứ?
50
Chương 50: Cái này gọi là ngầm đồng ý sao?
51
Chương 51: Chỉ là cả hai đều không biết
52
Chương 52: Cùng nhau học trượt patin
53
Chương 53: Hoàn toàn mất tất cả
54
Chương 54: Câu chuyện chưa được kể
55
Chương 55: Trả đũa
56
Chương 56: Cậu có muốn ăn cà ri không?
57
Chương 57: Mãi mãi không vẽ tranh nữa
58
Chương 58: An ủi bánh bao nhỏ
59
Chương 59: Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra
60
Chương 60: Bị bệnh đa nhân cách sao
61
Chương 61: Tất cả điều nằm trong tay
62
Chương 62: Omega một chút nữa là gặp nguy
63
Chương 63: Bởi vì nơi đó là địa ngục
64
Chương 64: Du Quách Triệt cũng là con người
65
Chương 65: Nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn
66
Chương 66: Cuối cùng lại bị lừa
67
Chương 67: Cuối cùng mọi chuyện cũng xong
68
Chương 68: Mẹ nào con nấy
69
Chương 69: Ác mộng năm xưa
70
Chương 70: Nhất định phải làm được
71
Chương 71: Mật ngọt của Hoắc Tinh Lâm
72
Chương 72: Bức thư mời đặc biệt
73
Chương 73: Mua một con lợn bông thật lớn
74
Chương 74: Giải thoát đi
75
Chương 75: Muốn chết, tôi muốn chết
76
Chương 76: Du Quách Triệt và Giang Thành
77
Chương 77: Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi
78
Chương 78: Tất cả điều là lỗi của y
79
Chương 79: Kí ức thuở bé [1]
80
Chương 80: Kí ức thuở bé [2]
81
Chương 81: Cuối cùng vẫn để chạy thoát
82
Chương 82: Trừ phi là giả chết!
83
Chương 83: Rốt cuộc cũng tìm ra sự thật
84
Chương 84: Một bên mong muốn, một bên tự ti
85
Chương 85: Liệu chúng ta có thể làm bạn?
86
Chương 86: Ông đây thích! Quản được chắc?
87
Chương 87: Tôi thật sự rất thích cậu
88
Chương 88: Kết thúc như vậy cũng tốt lắm
89
Chương 89: Sẽ sớm thôi
90
Chương 90: Một kiếp, hai kiếp, một trăm, một nghìn kiếp
91
Chương 91: Cầu mong đừng nhận ra
92
Chương 92: Vì yêu mà sinh ra điên loạn
93
Chương 93: Con muốn tìm mẹ
94
Chương 94: Trái Đất tròn, quả thật rất tròn
95
Chương 95: Con từng rất hận mẹ
96
Chương 96: Mọi chuyện quả thật rất tồi tệ
97
Chương 97: Cuối cùng cũng đã được tự do rồi
98
Chương 98: Thật sự là sẽ được như vậy sao
99
Chương 99: Mùi vị của gia đình
100
Chương 100: Quá thiếu nghị lực
101
Chương 101: Hoang mang tột độ
102
Chương 102: Trong tít tắt, Omega biến mất
103
Chương 103: Vết ấn không phai
104
Chương 104: Đã ngừng tìm kiếm
105
Chương 105: Nổ súng tấn công
106
Chương 106: Mất cả chì lẫn chài
107
Chương 107: Sa sút trí tuệ
108
Chương 108: Một nơi chỉ thuộc về hai người
109
Chương 109: Đợi kiếp sau cậu hẵng yêu tớ
110
Chương 110: Phát sốt buổi tối
111
Chương 111: Kết cục cuối cùng
112
Phiên ngoại 1: Yêu Vô Bờ Bến
113
Phiên ngoại 2: Tiểu Bảo Bảo Là Tình Địch

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play