Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi

Lần đầu tiên trong cuộc đời Du Quách Triệt nhìn thấy có người thật sự cần mình đến như vậy. Cậu bối rối, lúng túng vì câu nói ấy mà xấu hổ vùi đầu vào người Hoắc Tinh Lâm.

Du Quách Triệt lí nhí bên trong lớp áo sơ mi trắng của Hoắc Tinh Lâm: "Tôi, tôi bây giờ đang ở đây mà."

Hoắc Tinh Lâm không ngờ Du Quách Triệt sẽ nói những lời như vậy bỗng nhiên bật cười siết chặt cậu hơn. Hắn dịu dàng nói những lời mật ngọt với Du Quách Triệt.

"Đúng nhỉ tôi quên mất, bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi."

Bỗng nhiên bị người ta trêu chọc làm tim Du Quách Triệt đập rất nhanh, mang tai không biết là do phản ứng với pheromones của Giang Thành hay vì ngại ngùng mà cũng đỏ ửng lên.

Cách một lớp áo Du Quách Triệt vẫn có thể cảm nhận rất rõ tim của Hoắc Tinh Lâm cũng đập loạn xạ hệt như của cậu. Du Quách Triệt mím chặt môi thành một đường, cậu không biết hắn đang nghĩ gì nữa.

"Bé con, hắn có làm đau cậu không?"

Hoắc Tinh Lâm xót xa vuốt ve cái má đỏ ửng in lên năm dấu tay của Du Quách Triệt. Hắn hận mình nếu có thể đến sớm thêm một chút nữa thì chắc chắn bé con của hắn không phải chịu khổ như vậy rồi.

Lúc hắn nhận được cuộc điện thoại của Ngụy La Điền thì hắn chắc chắn biết được Du Quách Triệt mất tích là do tên khốn đó bắt đi. Hoắc Tinh Lâm liền chạy đến chỗ cảnh sát cùng họ tìm kiếm.

Khi điều tra ra được con đường hai người họ đi qua thì Giang Thành sớm đã đưa cậu đi mất. Hắn lại khó khăn tìm kiếm khắp nơi cuối cùng lại tìm thấy trong chính nơi Giang Thành sinh sống. Chẳng ai có thể nghĩ ra chuyện hắn sẽ chạy về nhà cả

Du Quách Triệt lắc đầu, khi được cảm nhận hơi ấm từ Hoắc Tinh Lâm thì dường như mọi cảm giác đau đớn của cậu đã tan biến đi mất hết rồi.

"Này cậu Omega kia, hãy đi theo chúng tôi một lát." Sau khi thành công trói chặt hai chân Giang Thành bằng còng chân dành cho Alpha thì có một vị cảnh sát đến gọi Du Quách Triệt.

Hoắc Tinh Lâm đôi mắt lạnh lẽo hướng về phía kẻ vừa lên tiếng kia. Có lẽ tâm trí của hắn chưa hoàn toàn trở về bình thường nên mới bảo vệ Du Quách Triệt như vậy.

Vị cảnh sát kia giơ hai tay lên ý nói sẽ không làm hại đến Du Quách Triệt. Chẳng qua họ cần một ít lời khai từ cậu ấy thôi vậy mà Alpha kia đã phản ứng kịch liệt đến như vậy rồi.

"Cậu đừng làm như vậy, tôi chỉ đi theo bọn họ một lát thôi!"

Du Quách Triệt đấm nhẹ vào lòng ngực của Hoắc Tinh Lâm một cái hắn đành luyến tiếc buông vật nhỏ ra. Hắn muốn đi theo Du Quách Triệt nhưng đó là chuyện riêng tư của cậu nên hắn chẳng thể nào can thiệp được.

"Đợi tôi một lát." Du Quách Triệt nói xong thì do dự một lúc cuối cùng cậu lấy hết lá gan của mình chìa tay ra xoa đầu Hoắc Tinh Lâm một cái chỉ thấy hắn ngơ ngác nhìn mình, cái này gọi là có qua có lại thôi.

Du Quách Triệt đỏ mặt cuống quýt chạy mất tâm, Hoắc Tinh Lâm lắc đầu cười, vật nhỏ này đúng là đáng yêu chết mất.

Đợi Omega đã đi xa các viên cảnh sát mới nhanh chóng áp giải Giang Thành ra. Dù sao cậu ta cũng là Alpha hàng đầu nếu như thấy Du Quách Triệt không chừng còn có thể phá bỏ còng tay một lần nữa mất.

Giang Thành bây giờ như một con sói săn mồi có thể cắn bất kì kẻ nào. Hắn đi đến chỗ của Hoắc Tinh Lâm thì không can tâm tình nguyện mà lớn tiếng chửi bới:

"Thằng khốn! Mày dám báo cảnh sát bắt tao sao?"

Giang Thành hai mắt long sòng sọc căm phẫn hiện rõ trên cả khuôn mặt và lời nói.

"Mày thì hiểu Du Quách Triệt cái gì chứ? Mày có biết cậu ấy thích ăn gì, thích làm gì không? Mày cũng như tao thôi, vậy tại sao cậu ấy lại đi theo mày chứ? Chỉ có tao yêu cậu ấy! Chỉ có tao thôi!"

Rõ ràng là hắn đến trước, rõ ràng là hắn yêu Du Quách Triệt, vậy dựa vào cái gì mà chỉ một Hoắc Tinh Lâm tầm thường liền có thể kéo cậu ra xa khỏi hắn chứ?

Hoắc Tinh Lâm nhìn Giang Thành bị còng tay còng chân như vậy vẫn ngoan cố không chịu đầu hàng thì bỗng cảm thấy vô cùng buồn cười.

"Mày yêu Du Quách Triệt? Mày yêu cậu ấy khi nào?" Hoắc Tinh Lâm lớn tiếng quát.

Giang Thành lập tức đáp trả: "Tao yêu cậu ấy đã rất lâu rồi! Suốt mấy năm trời tao chỉ yêu một mình cậu ấy!"

Hoắc Tinh Lâm sắp bị hắn làm chọc cười đến chết rồi. Yêu Du Quách Triệt sao? Rõ ràng tên này chỉ đang xem cậu như một món đồ chơi mà tùy tiện nhào nặn thôi.

"Mày cười cái gì?" Giang Thành tức giận hỏi Hoắc Tinh Lâm. Cười cái gì chứ? Vì mày giành được cậu ấy nên mày đắc ý đến như vậy sao? Đúng là thằng khốn mà.

"Rõ ràng mày chưa từng yêu cậu ấy." Hoắc Tinh Lâm từng lời đanh thép phát ra khỏi miệng.

Giang Thành sững sờ, suốt thời gian qua hắn đã rất yêu thương Du Quách Triệt. Cậu cũng rất hạnh phúc khi ở bên hắn không phải sao? Ngày nào cậu cũng cười, cười thật tươi, thật tươi. Cậu ấy có cười mà đúng không? Đúng không?

Cậu ấy hình như… chưa bao giờ cười.

Giang Thành không tin vào những hình ảnh xuất hiện trong đầu mình lúc bấy giờ. Rõ ràng lúc trước Du Quách Triệt cười rất tươi mà, cười như đóa hoa hướng dương đón ánh nắng ban mai.

Vậy bây giờ nụ cười đó biến đi đâu mất rồi?

Mỗi lần Du Quách Triệt đi theo hắn điều rất khổ sở, hoàn toàn không hề thoải mái. Cậu ấy hoặc là không cười hoặc là cười cho xong chuyện.

Du Quách Triệt cũng không còn kể những chuyện vui trên lớp cho hắn nghe, đút cho hắn những món ăn ngon, vẽ thật nhiều tranh tặng hắn. Tất cả chỉ là hắn ảo tưởng thôi sao?

"Chết tiệt! Chết tiệt! Cái gì đây chứ? Rõ ràng cậu ấy yêu tao rất nhiều mà? Ahhhh-không phải!"

Giang Thành điên loạn gào thét dữ dội, đầu hắn đau như búa bổ. Hai dòng kí ức kịch liệt xâm chiếm dây thần kinh của hắn, hiện thực được phơi bày, Du Quách Triệt đã hết yêu hắn từ hai năm trước.

Thật là trớ trêu mà.

Giang Thành hết gào thét rồi quay sang bật cười cảnh báo với Hoắc Tinh Lâm:

"Kết cục của mày cũng giống như tao thôi, lão già đó, lão già đó cũng sẽ không tha cho mày đâu!"

"Lão già? Là lão già nào?"

Hoắc Tinh Lâm nhíu mày gấp gáp hỏi, rốt cuộc lão già mà Giang Thành đột ngột đề cập đến là ai? Lão ta chẳng lẽ có liên quan đến những vết thương trên lưng của Du Quách Triệt vì thế Giang Thành mới sợ hãi như vậy?

"Mau lên! Mau tiêm thuốc an thần cho cậu ta!" Một vị cảnh sát thân hình quật cường nhanh chóng tóm lấy Giang Thành tiêm ngay cho hắn một liều thuốc sau đó hắn dần dần yên tĩnh lại cuối cùng thì ngủ đi.

"Các người làm gì vậy? Tôi đang hỏi cậu ta chuyện quan trọng mà?" Hoắc Tinh Lâm tức giận vì sự thật đã rành rành trước mắt vẫn không thể điều tra được gì.

"Có gì thì hãy liên lạc sau, cậu ta hiện giờ mất khống chế, có thể làm hại đến mọi người." Vị cảnh sát kia ra mặt, Hoắc Tinh Lâm cũng đành lui bước.

Hắn chửi tục một tiếng rồi cảm thấy chưa đủ mà tiếp tục đá vào cái ghế sofa bên cạnh. Rốt cuộc thì lão già kia là ai? Làm sao để điều tra ra đây?

Qua một số công tác nghiệp vụ lấy lời khai đến khi Du Quách Triệt rời khỏi đồn cảnh sát cũng đã hai giờ đêm. Cậu giật mình vì trời đã gần sáng rồi, vậy tức là cậu sẽ không thể về kí túc xá trước khi mặt trời lên cao.

Khi ra đến nơi Du Quách Triệt nhìn thấy Hoắc Tinh Lâm vẫn đang ngồi trên ghế chờ cậu, hắn gật gù sắp ngủ đến nơi luôn rồi.

Du Quách Triệt nhẹ nhàng bước lại gần Hoắc Tinh Lâm, hình như hắn vẫn chưa phát hiện ra cậu thì phải. Cậu nhìn bờ vai rộng lớn của người này suốt đêm qua vẫn luôn chăm sóc cho mình thì có chút siêu lòng.

Du Quách Triệt hít thở một hơi kéo mình thoát khỏi sự si mê nhan sắc của người này sau đó nhỏ giọng gọi hắn: "Hoắc Tinh Lâm, tôi lấy lời khai xong rồi, cậu mau thức dậy đi."

"Hả? A? Cậu ra rồi?"

Hoắc Tinh Lâm dụi dụi mắt sau đó đớp lấy thời cơ ôm chặt lấy eo của Du Quách Triệt rồi vùi đầu vào trong đó ngửi lấy mùi hương sương mây khói dịu ngọt mà tạo hóa "ban tặng" cho hắn khi vừa mới thức dậy.

"Cậu, cậu làm gì vậy? Đây là đồn cảnh sát đó!"

Du Quách Triệt giật mình cố gắng đẩy Hoắc Tinh Lâm ra. Cậu muốn đánh thật mạnh vào lưng hắn cho hắn đau mà buông, nhưng lại nghĩ đến lúc tối hắn ôm mình vào lòng liền không nở ra tay.

Hoắc Tinh Lâm giả vờ vô tội nói với Du Quách Triệt: "Thật ra là vì ngồi ở đây rất lạnh, áo của tôi cũng đưa cho cậu rồi nên cậu phải ôm tôi."

Du Quách Triệt cứng miệng chẳng thể nào bác bỏ. Áo của người ta mình đang mặc thì làm sao có thể đòi hỏi mà từ chối người ta được chứ? Chỉ trách Hoắc Tinh Lâm quá gian xảo thôi.

"Bé con của tôi, người cậu ấm quá!" Hoắc Tinh Lâm ngọ nguậy bên trong người Du Quách Triệt, cậu hoảng hốt giật nảy lên.

"Đừng nói như vậy!" Du Quách Triệt mặt đỏ hơn gấc bịt miệng Hoắc Tinh Lâm lại ngăn hắn nói những lời xấu hổ đó nữa. Nếu nói nữa chắc cậu sẽ ngại chết mất.

Hoắc Tinh Lâm vuốt ve lấy cái má phúng phính trên mặt bé con của hắn. Hắn ân cần hỏi cậu: "Đói bụng chưa? Trời cũng gần sáng rồi, không về kí túc xá được đâu."

"Không sao, tôi tìm một cửa hàng tiện lợi nào đó rồi mua một ít đồ thì trời cũng sáng thôi." Du Quách Triệt đã nghĩ trước chuyện này rồi, cậu sẽ chờ đến đó khi trường mở cổng.

"Ngốc nghếch, tôi sẽ dẫn bé con về nhà của mình chịu không?" Hoắc Tinh Lâm giọng nói đầy ý xấu xa trêu chọc Du Quách Triệt.

Hắn rất thích nhìn mỗi khi cậu lúng túng vì lúc đó Du Quách Triệt trông như một cục bông vô cùng dễ thương.

Du Quách Triệt bất ngờ, hắn làm sao có thể mời cậu về nhà chứ? Nam nam thụ thụ bất tương thân mà. Du Quách Triệt ngại ngùng né tránh Hoắc Tinh Lâm.

"Sao nè? Đi với tôi không?" Hoắc Tinh Lâm một bên nói một ôm chặt Du Quách Triệt. Cậu bây giờ tiến không được lui cũng chẳng xong.

Hot

Comments

cá ướp muối

cá ướp muối

nam nam thụ thụ bất tương thân thật á

2022-04-01

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi sao
2 Chương 2: Tôi ngửi thấy pheromones
3 Chương 3: Cậu ấy rất thú vị mà
4 Chương 4: Cậu định lừa con nít à?
5 Chương 5: Còn muốn gặp cậu ta?
6 Chương 6: Hãy gọi là anh
7 Chương 7: Khẩu xà tâm phật
8 Chương 8: Đây là loại bệnh gì?
9 Chương 9: Một đống đổ nát
10 Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?
11 Chương 11: Nó xấu lắm
12 Chương 12: Hoắc Tinh Lâm là đồ lưu manh
13 Chương 13: Vì cậu dẫn nên tôi mới đi
14 Chương 14: Đúng là Omega của tôi có khác
15 Chương 15: Phải đẩy thuyền giáo bá và giáo thảo!
16 Chương 16: Đúng vậy, tôi là rác rưởi
17 Chương 17: Làm ơn hãy cắn tôi đi
18 Chương 18: Tôi cứ sợ cậu biến mất luôn rồi
19 Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi
20 Chương 20: Chỉ cần bé con của hắn cười hắn điều sẽ làm hết
21 Chương 21: Sau này sẽ rõ
22 Chương 22: Làm gì có chuyện hoang đường như vậy
23 Chương 23: Chưa uống rượu mà đã say
24 Chương 24: Cậu ấy muốn cự tuyệt tôi
25 Chương 25: Làm ơn đừng xúc phạm cậu ấy
26 Chương 26: Hoắc Tinh Lâm nổi điên rồi
27 Chương 27: Lời tỏ tình bị từ chối
28 Chương 28: Sau này mãi không xa rời
29 Chương 29: Du Quách Triệt sắp bị bán đi
30 Chương 30: Vì người giàu không cần tình yêu thương sao?
31 Chương 31: Độ xứng đôi
32 Chương 32: Người tôi nghĩ đến chính là cậu
33 Chương 33: Hoắc Tinh Lâm bị ăn dấm chua
34 Chương 34: Chứng bệnh Nyctophobia
35 Chương 35: Đau lòng sắp chết đến nơi
36 Chương 36: Vì là cậu nên không phiền
37 Chương 37: Hắn không thích Du Quách Triệt
38 Chương 38: Đi đến triển lãm tranh
39 Chương 39: Công bố kết quả
40 Chương 40: Vì là Du Quách Triệt
41 Chương 41: Kẻ đó lại dám đụng vào Omega của hắn?
42 Chương 42: Học sinh trao đổi
43 Chương 43: Bởi vì cậu không có bất cứ bạn bè nào
44 Chương 44: Hắn sẽ ghét bỏ mình sao?
45 Chương 45: Cố Ngâm định giở chiêu trò
46 Chương 46: Sắp gặp nguy hiểm
47 Chương 47: Hệt như một con rối bị điều khiển
48 Chương 48: Chết quách đi cho xong
49 Chương 49: Cậu ấy sẽ không chết chứ?
50 Chương 50: Cái này gọi là ngầm đồng ý sao?
51 Chương 51: Chỉ là cả hai đều không biết
52 Chương 52: Cùng nhau học trượt patin
53 Chương 53: Hoàn toàn mất tất cả
54 Chương 54: Câu chuyện chưa được kể
55 Chương 55: Trả đũa
56 Chương 56: Cậu có muốn ăn cà ri không?
57 Chương 57: Mãi mãi không vẽ tranh nữa
58 Chương 58: An ủi bánh bao nhỏ
59 Chương 59: Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra
60 Chương 60: Bị bệnh đa nhân cách sao
61 Chương 61: Tất cả điều nằm trong tay
62 Chương 62: Omega một chút nữa là gặp nguy
63 Chương 63: Bởi vì nơi đó là địa ngục
64 Chương 64: Du Quách Triệt cũng là con người
65 Chương 65: Nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn
66 Chương 66: Cuối cùng lại bị lừa
67 Chương 67: Cuối cùng mọi chuyện cũng xong
68 Chương 68: Mẹ nào con nấy
69 Chương 69: Ác mộng năm xưa
70 Chương 70: Nhất định phải làm được
71 Chương 71: Mật ngọt của Hoắc Tinh Lâm
72 Chương 72: Bức thư mời đặc biệt
73 Chương 73: Mua một con lợn bông thật lớn
74 Chương 74: Giải thoát đi
75 Chương 75: Muốn chết, tôi muốn chết
76 Chương 76: Du Quách Triệt và Giang Thành
77 Chương 77: Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi
78 Chương 78: Tất cả điều là lỗi của y
79 Chương 79: Kí ức thuở bé [1]
80 Chương 80: Kí ức thuở bé [2]
81 Chương 81: Cuối cùng vẫn để chạy thoát
82 Chương 82: Trừ phi là giả chết!
83 Chương 83: Rốt cuộc cũng tìm ra sự thật
84 Chương 84: Một bên mong muốn, một bên tự ti
85 Chương 85: Liệu chúng ta có thể làm bạn?
86 Chương 86: Ông đây thích! Quản được chắc?
87 Chương 87: Tôi thật sự rất thích cậu
88 Chương 88: Kết thúc như vậy cũng tốt lắm
89 Chương 89: Sẽ sớm thôi
90 Chương 90: Một kiếp, hai kiếp, một trăm, một nghìn kiếp
91 Chương 91: Cầu mong đừng nhận ra
92 Chương 92: Vì yêu mà sinh ra điên loạn
93 Chương 93: Con muốn tìm mẹ
94 Chương 94: Trái Đất tròn, quả thật rất tròn
95 Chương 95: Con từng rất hận mẹ
96 Chương 96: Mọi chuyện quả thật rất tồi tệ
97 Chương 97: Cuối cùng cũng đã được tự do rồi
98 Chương 98: Thật sự là sẽ được như vậy sao
99 Chương 99: Mùi vị của gia đình
100 Chương 100: Quá thiếu nghị lực
101 Chương 101: Hoang mang tột độ
102 Chương 102: Trong tít tắt, Omega biến mất
103 Chương 103: Vết ấn không phai
104 Chương 104: Đã ngừng tìm kiếm
105 Chương 105: Nổ súng tấn công
106 Chương 106: Mất cả chì lẫn chài
107 Chương 107: Sa sút trí tuệ
108 Chương 108: Một nơi chỉ thuộc về hai người
109 Chương 109: Đợi kiếp sau cậu hẵng yêu tớ
110 Chương 110: Phát sốt buổi tối
111 Chương 111: Kết cục cuối cùng
112 Phiên ngoại 1: Yêu Vô Bờ Bến
113 Phiên ngoại 2: Tiểu Bảo Bảo Là Tình Địch
Chapter

Updated 113 Episodes

1
Chương 1: Cuối cùng cũng bị tôi thu hút rồi sao
2
Chương 2: Tôi ngửi thấy pheromones
3
Chương 3: Cậu ấy rất thú vị mà
4
Chương 4: Cậu định lừa con nít à?
5
Chương 5: Còn muốn gặp cậu ta?
6
Chương 6: Hãy gọi là anh
7
Chương 7: Khẩu xà tâm phật
8
Chương 8: Đây là loại bệnh gì?
9
Chương 9: Một đống đổ nát
10
Chương 10: Chú thợ săn đến chưa?
11
Chương 11: Nó xấu lắm
12
Chương 12: Hoắc Tinh Lâm là đồ lưu manh
13
Chương 13: Vì cậu dẫn nên tôi mới đi
14
Chương 14: Đúng là Omega của tôi có khác
15
Chương 15: Phải đẩy thuyền giáo bá và giáo thảo!
16
Chương 16: Đúng vậy, tôi là rác rưởi
17
Chương 17: Làm ơn hãy cắn tôi đi
18
Chương 18: Tôi cứ sợ cậu biến mất luôn rồi
19
Chương 19: Bây giờ bé con đang nằm trong lòng tôi rồi
20
Chương 20: Chỉ cần bé con của hắn cười hắn điều sẽ làm hết
21
Chương 21: Sau này sẽ rõ
22
Chương 22: Làm gì có chuyện hoang đường như vậy
23
Chương 23: Chưa uống rượu mà đã say
24
Chương 24: Cậu ấy muốn cự tuyệt tôi
25
Chương 25: Làm ơn đừng xúc phạm cậu ấy
26
Chương 26: Hoắc Tinh Lâm nổi điên rồi
27
Chương 27: Lời tỏ tình bị từ chối
28
Chương 28: Sau này mãi không xa rời
29
Chương 29: Du Quách Triệt sắp bị bán đi
30
Chương 30: Vì người giàu không cần tình yêu thương sao?
31
Chương 31: Độ xứng đôi
32
Chương 32: Người tôi nghĩ đến chính là cậu
33
Chương 33: Hoắc Tinh Lâm bị ăn dấm chua
34
Chương 34: Chứng bệnh Nyctophobia
35
Chương 35: Đau lòng sắp chết đến nơi
36
Chương 36: Vì là cậu nên không phiền
37
Chương 37: Hắn không thích Du Quách Triệt
38
Chương 38: Đi đến triển lãm tranh
39
Chương 39: Công bố kết quả
40
Chương 40: Vì là Du Quách Triệt
41
Chương 41: Kẻ đó lại dám đụng vào Omega của hắn?
42
Chương 42: Học sinh trao đổi
43
Chương 43: Bởi vì cậu không có bất cứ bạn bè nào
44
Chương 44: Hắn sẽ ghét bỏ mình sao?
45
Chương 45: Cố Ngâm định giở chiêu trò
46
Chương 46: Sắp gặp nguy hiểm
47
Chương 47: Hệt như một con rối bị điều khiển
48
Chương 48: Chết quách đi cho xong
49
Chương 49: Cậu ấy sẽ không chết chứ?
50
Chương 50: Cái này gọi là ngầm đồng ý sao?
51
Chương 51: Chỉ là cả hai đều không biết
52
Chương 52: Cùng nhau học trượt patin
53
Chương 53: Hoàn toàn mất tất cả
54
Chương 54: Câu chuyện chưa được kể
55
Chương 55: Trả đũa
56
Chương 56: Cậu có muốn ăn cà ri không?
57
Chương 57: Mãi mãi không vẽ tranh nữa
58
Chương 58: An ủi bánh bao nhỏ
59
Chương 59: Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra
60
Chương 60: Bị bệnh đa nhân cách sao
61
Chương 61: Tất cả điều nằm trong tay
62
Chương 62: Omega một chút nữa là gặp nguy
63
Chương 63: Bởi vì nơi đó là địa ngục
64
Chương 64: Du Quách Triệt cũng là con người
65
Chương 65: Nên làm một đứa trẻ ngoan ngoãn
66
Chương 66: Cuối cùng lại bị lừa
67
Chương 67: Cuối cùng mọi chuyện cũng xong
68
Chương 68: Mẹ nào con nấy
69
Chương 69: Ác mộng năm xưa
70
Chương 70: Nhất định phải làm được
71
Chương 71: Mật ngọt của Hoắc Tinh Lâm
72
Chương 72: Bức thư mời đặc biệt
73
Chương 73: Mua một con lợn bông thật lớn
74
Chương 74: Giải thoát đi
75
Chương 75: Muốn chết, tôi muốn chết
76
Chương 76: Du Quách Triệt và Giang Thành
77
Chương 77: Cậu chủ, chúng ta về nhà thôi
78
Chương 78: Tất cả điều là lỗi của y
79
Chương 79: Kí ức thuở bé [1]
80
Chương 80: Kí ức thuở bé [2]
81
Chương 81: Cuối cùng vẫn để chạy thoát
82
Chương 82: Trừ phi là giả chết!
83
Chương 83: Rốt cuộc cũng tìm ra sự thật
84
Chương 84: Một bên mong muốn, một bên tự ti
85
Chương 85: Liệu chúng ta có thể làm bạn?
86
Chương 86: Ông đây thích! Quản được chắc?
87
Chương 87: Tôi thật sự rất thích cậu
88
Chương 88: Kết thúc như vậy cũng tốt lắm
89
Chương 89: Sẽ sớm thôi
90
Chương 90: Một kiếp, hai kiếp, một trăm, một nghìn kiếp
91
Chương 91: Cầu mong đừng nhận ra
92
Chương 92: Vì yêu mà sinh ra điên loạn
93
Chương 93: Con muốn tìm mẹ
94
Chương 94: Trái Đất tròn, quả thật rất tròn
95
Chương 95: Con từng rất hận mẹ
96
Chương 96: Mọi chuyện quả thật rất tồi tệ
97
Chương 97: Cuối cùng cũng đã được tự do rồi
98
Chương 98: Thật sự là sẽ được như vậy sao
99
Chương 99: Mùi vị của gia đình
100
Chương 100: Quá thiếu nghị lực
101
Chương 101: Hoang mang tột độ
102
Chương 102: Trong tít tắt, Omega biến mất
103
Chương 103: Vết ấn không phai
104
Chương 104: Đã ngừng tìm kiếm
105
Chương 105: Nổ súng tấn công
106
Chương 106: Mất cả chì lẫn chài
107
Chương 107: Sa sút trí tuệ
108
Chương 108: Một nơi chỉ thuộc về hai người
109
Chương 109: Đợi kiếp sau cậu hẵng yêu tớ
110
Chương 110: Phát sốt buổi tối
111
Chương 111: Kết cục cuối cùng
112
Phiên ngoại 1: Yêu Vô Bờ Bến
113
Phiên ngoại 2: Tiểu Bảo Bảo Là Tình Địch

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play