Không nghe có tiếng trả lời, nên ông năm kêu thêm bận nữa. Thì từ trong nhà một người đàn ông, dáng vẻ như lực điền, bước ra nhìn ông năm rồi hỏi.
- Ông hai kiếm ai, có chuyện gì không?
- Ờ, tui muốn kiếm ông hương hào.
Người đàn ông lực điền, nhìn người khách lạ bằng ánh mắt không thiện cảm, rồi hỏi trỏng không và hơi lớn tiếng.
- Ông hương hào nào?
Ông năm Lâm từ tốn trả lời.
- Tui muốn tầm, là ông hương hào Đường. Vậy xin hỏi, đây có phải là nhà ổng không?
Người đàn ông kia hơi dịu giọng.
- Ờ, đây đúng là nhà ông hương, mà ông là ở đâu. Lại kiếm ông hương có chuyện chi không?
- Nhà tôi tuốt trên Lái Thiêu, nhưng tại có người cậy (nhờ), tui tới đây gặp ông hương có chút việc. Chú mần ơn, nói dùm với ông hương một tiếng.
Người đàn ông, thấy người khách lạ đã lớn tuổi, lại ăn nói đàng hoàng nên gật đầu nói.
- Ông đứng chờ tui vô cho ông hương hay, để coi ông có chịu tiếp hay không, thì tui chưa biết.
Nói rồi anh ta bỏ đi vô, để mặc cho ông già đứng giữa trưa nắng. Nhưng chỉ chút sau, một cô tớ gái chừng mười sáu, mười bảy bước ra, mở cửa cổng rồi lể phép mời.
- Ông hương mời ông bác vô.
- Cám ơn cháu.
Vừa nói cám ơn, ông năm Lâm liền bước theo cô tớ gái đi vô trong. Khi đi ngang cái sân rộng, ông nhìn vào nhà thấy gia đình đang dùng cơm, nên hơi sựng lại, cô tớ gái như biết ý liền nói.
- Mời ông bác qua ngồi nghỉ đở bên chái nhà, chút nữa ông hương dùng bửa xong, thì mời ông bác lên nhà trên nói chuyện.
Nói mấy câu xong với người khách lạ, cô liền dắt ông già vô ngồi nghỉ tạm, trên chiếc giường nhỏ đặt bên cái chái, rồi lui vô bưng nước ra mời. Ông già năm Lâm ngồi một mình, bên cái chái nhỏ nhưng sạch sẻ và mát vô cùng, nên lim dim muốn ngủ. Bổng một giọng nói nhỏ nhẹ, của phụ nữ vang lên sát bên tai.
- Cám ơn thầy năm, đã tới đây giúp cho vợ chồng tui.
Câu nói vừa dứt, thì ông choàng tỉnh nhìn quanh. Vừa lúc đó, thấy cô tớ gái ban nãy bước tới mời.
- Dạ ông hương mời ông lên nhà trên.
Ông năm Lâm đứng lên theo chân cô tớ, và trong giây lát, ông ngồi trên chiếc ghế dựa. Đối diện với người chủ nhà là hương hào Đường, trong bộ áo bà ba lụa lèo trắng, dáng người mập mạp, bệ vệ ngồi bên kia bàn nước. Ông năm nhìn ông hương hào Đường mà nói.
- Xin lỗi chú hương, vì chuyện tôi đường đột tới đây, và làm phiền chú nghỉ trưa. Nhưng vì có người cậy, nên không thể từ chối, mong chú bỏ qua.
Ông hương hào Đường, tướng người mập mạp, trắng trẻo, đưa mắt nhìn ông khách bất ngờ của mình một chút. Sau đó lấy bình, rót ly nước trà đưa qua mời khách, rồi nói.
- Mời bác hai uống miếng nước trà, à xin lỗi! bác là người xứ sở ở đâu, mà lại đây kiếm tui. Vậy có chuyện gì thì bác nói ra đi.
Ông năm Lâm nhận ly nước trà từ hương hào Đường, rồi nói
- Tui thứ năm, tên Lâm, người ở bên Lái Thiêu thuộc, đất Thủ Dầu Một. Chắc chú hương đây có nghe qua chớ.
Ông Đường gật đầu, chứng tỏ mình có biết về mấy địa danh, mà ông khách lạ vừa kể
- Từ xứ xa mà bác lặn lội tới đây kiếm tui, chắc có chuyện hệ trọng lắm, vậy có gì bác nói đại ra đi.
- Đây là lần đầu tui tới xứ này, thiệt tình mà nói tui đâu có dè nó xa dữ vậy, nên mới tới trể, làm phiền gia đình chú đương ăn cơm. Nhưng do người khác năng nỉ cậy nhờ, vì làm ơn giúp người nên tôi mới tới.
Hương hào Đường, nghe nói vậy cũng hơi ngạc nhiên nên hỏi.
- Vậy người đó ở đâu, họ nhờ bác năm đây chuyện gì, bộ có dính dáng gì tới tui hả.
Ông năm Lâm khe khẽ gật đầu
- Người đó ở ngay tại làng Long Kiểng này, còn đối với tui không hề quen biết. Nhưng chuyện vợ chồng người đó nhờ tui, lại có dính dáng với gia đình chú hương đây.
Hương hào Đường không khỏi ngạc nhiên, về câu trả lời của ông năm Lâm nên vội vả hỏi.
- Sao kỳ vậy. Nếu là người ở làng này, thì có gì cần cứ tới nhà chuyện thẳng với tui. Hà cớ chi phải nhờ bác năm, lặng lội từ trên Lái Thiêu xuống đây cho thất công?
Ông năm Lâm từ tốn nói.
- Xin lổi chú hương, trước khi tôi nói chuyện chánh đó ra. Chú cho phép tui nói chuyện này trước đã. Tuy nó không dính dáng chi tới câu chuyện sau, nhưng nghe chuyện này rồi, chú hương sẽ hiểu, do đâu mà từ trên Lái Thiêu tui lặn lội xuống đây.
Hương hào Đường đành gật đầu bằng lòng, bởi chuyện của ông già này, nghe sao ngồ ngộ vậy, nên hương hào Đường cũng muốn biết.
- Vậy thì bác năm cứ nói.
Ông năm Lâm uống một hớp nước rồi chậm rải kể.
- “Tui là người gốc gác ở Lái Thiêu. Năm tui hai chục tuổi lập gia thất ,thì cha để lại cho năm mẩu vườn, huê lợi mỗi năm cũng kha khá. Bởi có năm mẩu vườn, nên công chuyện săn sóc hàng ngày, tuy không nặng nhọc cho lắm, nhưng chiếm nhiều thời giờ vung xới chăm sóc. Khiến tui ít rảnh rang, mà đi tới đâu được, chỉ quanh đi quẩn lại ngoài vườn rồi vô nhà. Cuộc sống cứ phẳng lặng trôi qua, với người vợ cùng hai đứa con trai và một gái. Cho tới một bửa nọ, tui cùng hai thằng con trai ra vườn vét mương, lấy đất đắp bờ. Làm được một hồi, thấy trong mình hơi mệt, nên nói hai đứa con tiếp tục làm còn, tui về nghỉ trước, nói rồi tui xách cuốc trở vô nhà.
Sau khi dẹp cuốc xong, tui trở ra lu múc nứơc rửa mặt, rồi bước vô nhà tính lại võng nằm nghỉ. Nhưng không hiểu sao tui lại bước tới bàn, nước rót ly trà ra ngồi xuống ghế uống. Mới uống một miếng, thì không biết cơn buồn ngủ từ đâu kéo lại đột ngột. Khiến hai mắt nặng trỉu sụp xuống, tui cố gắng mở mắt ra, đứng dậy tính đi lại võng. Thì chợt thấy ngoài trời, đột nhiên âm u như gần có mưa, và một người đàn ông bận đồ trắng, đứng sát một bên, không biết từ hồi nào.
Tui ngó kỷ coi là ai, nhưng người đó lạ hù, ông ta cở chừng sáu mấy, bảy chục tuổi chớ không ít. Ngoài râu tóc bạc phơ, thì da mặt ông cũng đầy nếp nhăn, tui chưa kịp hỏi gì, ông già đó bổng vòng tay lại thi lễ rồi nói.
- Dạ chào thầy!
Ý trời đất thánh thần ơi! Sao ông ta lại nhìn mình mà chào thầy, bởi tui không hề là thầy giáo, hay thầy bùa thầy ngải gì ráo, ông già này có lầm lẩn gì không? Nghĩ vậy nên tôi lên tiếng liền.
- Ý chèn ơi, bác hai có ngó lộn người không, chớ tui đâu có phải thầy bà gì đâu.
Ông già lạ mặt lắc đầu nói.
- Không tui chẳng hề lầm người, xin hỏi thầy đây có phải, thầy năm Lâm không?
Nghe đúng thứ và tên mình nên tui gật đầu đáp.
- Dạ năm Lâm trúng là tên và thứ của tui, nhưng làm thầy thì hổng phải.
Ông già nói liền.
-Tại tới lúc này thầy chưa biết rỏ mình đó thôi, nhưng không bao lâu thầy sẽ rỏ.
Thấy có nói thêm cũng chẳng rỏ được chuyện, gì nên tui nhìn ông già nọ mà nói.
-Vậy bác hai tới đây kiếm tui có chuyện chi không?
Ông già nhỏ nhẹ trả lời.
-Dạ tui tính nhờ thầy giúp dùm một việc, mong thầy năm lượng tình đừng từ chối.
Trời đất ông già này tính cậy mình chuyện gì đây, xấu hay tốt, lành dữ thể nào, nếu nhận lời giúp, mà rủi gặp phải giúp chuyện xấu thì đâu được. Còn chưa biết đầu đuôi ra sao, mà từ chối thì cũng tội nghiệp ông già. Nghĩ vậy, nên tôi đưa tay chỉ cái ghế trước mặt rồi nói.
-Trước nhứt mời bác hai ngồi chơi, rồi bác từ từ cho tui biết, bác từ đâu tới và muốn cậy tui làm chuyện chi. Nhưng nói trước, nếu chuyện bác nhờ không trái lương tâm, và không phi pháp, thì tui cố gắng giúp. Còn nếu chuyện xấu, thì xin lỗi trước tui không dám giúp.
Ông già dù được mời ngồi nhưng vẫn đứng nói.
-Xin phép cho tui đứng là được rồi. Còn chuyện tôi nhờ thầy, là chuyện rất đứng đắn và đạo đức.
-Vậy thì bác hai cứ nói ra, nếu không quá sức thì tui sẵn lòng giúp .
Ông già nghe vậy mĩm cười rồi nói.
-Dạ thưa thầy, tui tính nhờ thầy làm ơn trả dùm số ba mươi mấy đồng tiền Đông Dương, mà tui đương mắc nợ ở vùng này. Mo….ng….mon….ong thầy..…
Không hiểu sao, đang nói thì giọng ông chợt nhỏ đi và hình dáng ổng cũng mờ lần, rồi biến mất. Tui ngạc nhiên, nên miệng thì kêu ông nọ đứng lại, còn hai cẳng thì đứng dậy liền, nhưng vấp một cái, làm tôi giựt mình mở mắt ra. Trước mặt tui ánh nắng ban ngày sáng trưng, chớ đâu giống hồi nãy, trời âm u như chuyển mưa hay về buổi chiều, còn tui vẫn ngồi trên ghế, với ly trà còn ấm trong tay. Vậy chắc mình ngủ gục mà chiêm bao vừa khi đó thì vợ tui bước vô hỏi.
-Ông mới nói chuyện với ai hả?
Tui ngạc nhiên lắc đầu, thì bà ấy nói
-Vậy mà ở trong buồng, hồi nảy tui nghe như tiếng ông trò chuyện với ai.
- Chắc tui nghe lộn quá.
Bả nói rồi liền bước đi ra ngoài, còn về phần mình tui rất băng khoăng, chuyện vừa rồi. Bởi như vậy, thì mình có nói chuyện với ông già kia, người vợ tui ở trong buồng mới nghe đặng. Nhưng suy đi nghĩ lại, thì cũng không biết chuyện nọ hư thực ra sao, vì vậy đành để trôi, qua mà không bận tâm nữa. Rồi qua hai ngày sau, đang làm cỏ xung quanh gốc cây, tui cũng nghe trong mình hơi thấm mệt, liền quay vô nhà, leo lên võng nằm nghỉ. Nằm một hồi nghe bớt mệt, nên tính ngồi dậy ra ngoài, thì từ cửa trở vô, bổng tối như chạng vạng một cách lạ lùng.
Rồi ngay khi đó, ông già bửa nọ cũng bận bộ đồ trắng, từ cửa đi vô, lột chiếc nón cối trắng rồi gật đầu chào.
-Chào thầy năm.
Thấy ổng tui nhớ chuyện bửa trước, nhưng do nói chưa hết câu, mà ông nọ bỏ đi giữa chừng, do đó có muốn làm ơn giúp ổng, cũng chẳng biết làm sao, vì vậy tôi hỏi liền.
-Bửa hổm nói nửa chừng rồi bác bỏ đi, làm tui muốn giúp, cũng không biết gì mà giúp đặng.
Updated 68 Episodes
Comments