Kẻ Trộm Mộ
Tôi tên là Ngô Tiểu Thanh, xuất thân từ gia đình có truyền thống trộm mộ lâu đời. Nhưng đến đời cha tôi nó lại là một điều cấm kị, ông đã bỏ nghề này hơn chục năm nay. Mẹ tôi mất khi tôi vừa mới chào đời, lúc đó ba tôi vẫn đang làm cái nghề trộm mộ, hôm đó là một ngày mưa vì trời mưa khá to nên ba tôi không thể về kịp, nên việc không thể nhìn mặt mẹ tôi lần cuối đã khiến ông ân hận và day dứt cả đời. Nhà tôi cũng không mấy khá giả, năm nay lại là năm cuối đại học của tôi, nhiều lần tôi muốn thôi học nhưng ba tôi không cho phép, ông nói dù có thế nào cũng nuôi tôi học hết đại học.
Từ bé tôi đã khác xa so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Tôi mang trên mình đôi mắt mà người ta hay gọi là đôi mắt thứ ba, nó cho tôi thấy được ma quỷ xung quanh mình. Ba tôi biết tôi có thể nhìn thấy những thứ đó nên đã dặn tôi không được đi về quá muộn hay đi một mình vào ban đêm, ông đã nhờ người che đi đôi mắt đó của tôi. Nhưng khi lớn lên tôi bắt đầu lại nhìn thấy chúng, đầu tiên chỉ là những bóng đen sau dần càng dõ hơn. Khi mẹ tôi mất bà để tại cho tôi một cửa tiệm bán vàng mã nhỏ, cửa tiệm của tôi cũng gọi là làm ăn tạm được vì tay nghề của tôi khá tốt, nhờ vậy mà tôi cũng giúp được cho ba tôi một khoản tiền nhỏ.
Như thường lệ sau khi học xong, tôi về nhà chuẩn bị bữa trưa rồi đem ra chỗ làm của ba, nhìn từ xa tôi thấy ba tôi hình như đang nói chuyện với chú Vương, ông có vẻ khó chịu với chú.
" Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi đã không còn làm cái nghề đó nữa, anh tìm người khác đi." Ba tôi tức giận hét lên.
Chú Vương khổ sở nhìn ba tôi nói "Lão Ngô à lần này nếu anh đi chúng ta có thể kiếm được..."
Chưa kịp để chú nói xong ba tôi đã xua tay " Tôi không quan tâm đến mấy thứ đó nữa, lão Vương anh mau đi đi con gái tôi sắp đến đưa cơm cho tôi rồi, đừng để nó nghe thấy mấy lời anh nói."
" Ba ơi " tôi vừa tiến lại vừa gọi to.
" Tiểu Thanh con đem cơm cho ba sao?" Ba giật mình nhìn về phía tôi.
" Vâng, chú Vương sao chú lại ở đây" Tôi lên tiếng hỏi.
Ba tôi liếc nhìn sang rồi đáp " Chú ấy đến nói chuyện với ba vài câu thôi."
Chú Vương quay sang nhìn tôi, nói bằng giọng khàn khàn " Tiểu Thanh đấy à, lâu rồi không gặp cháu lớn quá rồi nhỉ?"
Ba tôi không đáp lại, biết chẳng thể nói thêm gì nữa chú liền tạm biệt rồi rời đi. Tôi tò mò muốn biết chuyện giữa ba tôi và chú nên đã nói dối là đi mua nước rồi chạy theo sau.
" Chú Vương đợi con một chút." Tôi vừa chạy vừa nói với theo.
Chú quay lại nhìn tôi đầy khó hiểu " Có chuyện gì sao?"
" Không con chỉ tò mò muốn hỏi khi nãy chú nói gì với ba con thôi?" tôi nhẹ giọng đáp.
" Có chút chuyện làm ăn ấy mà, con đừng lo lắng quá."
Thực ra trong lời chú nói tôi cũng đã đoán ra được chuyện làm ăn kia là như thế nào.
" Chuyện làm ăn mà chú nói là đi trộm mộ phải không ạ?" tôi suy nghĩ một chút rồi nói toẹt ra.
Chú Vương hốt hoảng vội bịt miệng tôi lại, nhìn ngó xung quanh rồi nhỏ giọng nói " Con bé này nói bé thôi nếu con không muốn vô tù ngồi."
Tôi biết nhiều năm nay cảnh sát đã bắt đầu hoạt động vì xảy ra rất nhiều vụ trộm mộ với quy mô lớn. Muốn đi trộm mộ mà không bị bắt chỉ có nước đi vào ban đêm. Chú Vương nhìn tôi một hồi rồi đưa cho tôi một tâm danh thiếp, nói nếu ba tôi có đổi ý thì hãy điện vào số này, rồi leo lên xe đi mất.
" Con đi mua chai nước thôi mà sao lâu vậy?" Ba tôi thấy tôi quay lại thì hỏi.
" Tại đông người mua quá ba ạ."
Ba tôi cười trừ nói " Được rồi ba ăn xong rồi con đem bát đũa về đi."
" Vâng."
" Mà này hôm nay con có về nhà không?"
" Chắc không được đâu ba, nay con có nhiều bài tập nên con sẽ ở lại kí túc xá." tôi đáp.
" Vậy con nhớ ăn uống đúng giờ đấy."
Tôi mỉm cười gật đầu rồi trở về nhà, sau đó quay trở lại kí túc xá. Tôi ở kí túc xá với một người nữa đó là An Linh cô ấy là bạn thân nhất của tôi, tính tôi lầm lì ít nói, cộng thêm việc gia đình tôi có tiếng là làm nghề trộm mộ nên hồi bé tôi không có bạn chơi cùng, duy chỉ có An Linh là chịu chơi cùng tôi.
" An Linh mày đâu rồi?" Tôi bước vào phòng cất tiếng gọi.
Phòng kí túc xá tuy hơi nhỏ nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi, An Linh bước ra từ trong bếp tay cầm cái nồi mì tôm vừa đi vừa ăn. Tôi lắc đầu ngán ngẩm " Mày bỏ nồi mì tôm xuống đi, tao có đem cơm đến đây, nãy nấu cho ba tao vẫn còn nè."
An Linh nghe thấy vậy thì bổ nhào đến chỗ tôi, vui mừng nói " Hihi may quá hai hôm nay mày về nhà tao toàn ăn mì tôm không à."
Tôi nhíu mày nhìn An Linh " Gạo, thức ăn có sẵn đấy sao mày không tự nấu mà ăn."
" Tao lười lắm hì hì."
Tôi bất lực không nói được câu nào nữa, tôi dám khẳng định An Linh lười thứ hai thì không ai giám dành thứ nhất.
Updated 76 Episodes
Comments
Kazio-
tr hay nkắm cho 5 sao nak
2022-04-15
1
Tư Hạ
truyện hay lắm tác giả ơi 🥰❤️
2022-01-31
3