Hôm nay là ngày 30 tháng 4.
Tôi đã chết được bảy ngày rồi. Không nghe nhầm đâu, tôi quả thật đã chết vào ngày 23 tháng 4 nhưng sao tôi còn chưa đi đầu thai? Chuyện nói ra cũng dài có thể hiểu ngắn gọn là tôi chưa tới số nhưng vô tình bị một vị thần chết thực tập....hái nhầm mà chết...Vì chuyện này tôi đã rủa 7749 lần từ trên xuống dưới, từ thần chết đang thực tập cho tới những tên đã có thâm niên trong nghề. Quá rõ ràng bộ máy thần chết ngày nay thật là không chuyên nghiệp, vị thần chết dày dặn kinh nghiệm nhất trong đó đã nói bảy ngày sau sẽ quay lại cho tôi biết đáp án và giải quyết một linh hồn vô tội là tôi đây.
Tôi nghe xong cũng ậm ừ , tỏ vẻ không hài lòng lắm về cách chăm sóc khách hàng này, nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện sợ cậu thần chết thực tập kia không qua nổi ảnh hưởng đến tương lai của hắn.
- Chị ơi , chỗ ngã tư có tai nạn xe chúng ta qua đó xem được không?
Tôi dời mắt khỏi cặp tình nhân đang đứng ân ái gần đó, đứng dậy nói ' được ' . Thế là cả ba bay qua đó xem , à đương nhiên chỉ có hai người bay còn tôi thì đi bộ vì hiện tại tôi chưa tính là ma nên vẫn còn chân và không thể bay được.
Nhìn hai bóng ma đang bay là đà phía trước tôi cúi đầu bất đắc dĩ cười một tiếng , bảy ngày nói đến là khoảng thời gian không dài nhưng đủ để tôi làm quen được với hai đứa bé đằng trước kia , bé gái bảy tuổi vừa nãy rủ tôi qua ngã tư xem tai nạn , còn bé trai mười sáu tuổi có thể do lúc còn sống vốn thiếu thốn tình thương nên rất trầm tính nhưng là một con người à không nhưng là một con ma trong nóng ngoài lạnh.
Đợi đến khi suy nghĩ tan đi thì vừa lúc tôi đã tới được chỗ tai nạn kia. Khung cảnh một chiếc xe hơi màu đen va chạm với xe máy màu xanh , nhìn hiện trường này có vẻ như chiếc xe máy vượt đèn đỏ vừa lúc xe hơi chạy lên không kịp đạp phanh. Tôi quay sang xoa đầu đứa bé gái , nó ngước nhìn tôi ánh mắt có phần buồn bã , tôi an ủi nó vài câu. Nó buồn vì đây là tai nạn bình thường, hơn nữa cũng không có đứa bé nào chết để nó được thế chỗ đi đầu thai cả, nhưng buồn rồi cũng qua tại vì đây cũng không phải lần đầu nó thất vọng.
Tôi kéo tay hai đứa tính quay về ' nhà ' thì ánh mắt bỗng dừng lại trên người người đứng bên vỉa hè kia, sau đó ngây ra một lúc. Bên kia đường có hai người , một người bị thương ở chân đang nói chuyện gì đó với một người đang đứng cho một tay vào túi quần, vóc dáng cao ráo, tay còn lại đang đưa lên đẩy gọng kính, vừa nhìn đã biết chú đang có vết thương ở chân là người điều khiển xe máy gây tai nạn cũng rõ ràng vì trên đầu còn mang nón bảo hiểm.
Nhưng điều làm tôi kinh ngạc chính là thân ảnh còn lại, đó....đó...đó không phải là đàn anh nổi tiếng trường tôi sao, dù bản thân đã ra trường hai năm nhưng con bạn thân của tôi vẫn cứ hay nhắc đến nhân vật phong vân này.
Nhớ khi còn sống những lúc đi chơi nói chuyện tâm sự sáu trên mười chủ đề đều là về người này, thậm chí nó còn cho tôi xem rất nhiều hình của anh ta. Tôi nghĩ lại xong cảm thán một câu, nếu giờ có nó ở đây không khéo đã bay qua ôm chân cũng nên. Nghĩ đến cảnh tượng này tôi bật cười nhưng không khéo bị hai đứa nhỏ nhìn thấy được, hai chúng nó lại nhìn nhau đồng thanh nói:
- Đến chết cũng còn mê trai.
Tôi: "..."
Tôi thu lại ánh mắt trên thân ảnh đẹp trai kia cũng lười giải thích với hai đứa nhóc này, chỉ nắm tay nhau đi về ngã ba phía trước nơi đó chính là ' nhà ' . Vì nơi này là nơi xảy ra tai nạn của ba chúng tôi nên nó được gọi là ' nhà ' . Chúng tôi không thể đi đâu khác vì đám thần chết kia bảo tại nơi đây đã có một sợi duyên tương thông, đi quá xa sẽ không còn an toàn và cũng giống như con người ở từng khu vực cũng chịu sự quản lí của thần chết, nếu chúng tôi đi xa quá lỡ có xảy ra xung đột với những hồn ma khác thì khá là rắc rối.
Khi đi về tới ' nhà ' tôi đã thấy vị thần chết thâm niên kia đang trò chuyện với thần chết quản lí, tôi vui mừng đi xuyên qua những chiếc xe đang chạy đứng trước mặt hai người họ lên tiếng:
- Về việc của tôi thế nào rồi.
Ông ta già cả nên tác phong có phần chậm chạp, đứng lên tiến tới vỗ hai cái thật mạnh trên vai tôi:
- Theo như chỉ thị của cấp trên thì nhìn trước nhìn sau vẫn là do lỗi của bên ta , nên cấp trên hào phóng cho cô hai sự lựa chọn: một là cho cô hoàn về thân xác sống tiếp thân phận kiếp này của mình bonus thêm một tờ vé số giải đặc biệt coi như là phí bồi thường tinh thần.
Tôi ngước mắt nhìn ông ta chờ nói tiếp, nhưng ông ta lại cười hì hì vỗ thêm hai cái lên vai tôi, đợi một lúc thật mất kiên nhẫn tôi mở miệng:
- Thế còn sự lựa chọn thứ hai?
Ông ta nhìn tôi thầm ngạc nhiên:
- Ta tưởng cô chọn cái thứ nhất nên bỏ ngoài tai cái còn lại. Giờ mà đi gặp cấp trên hỏi lại thì đừng nói là lương tháng này không khéo ta cũng bị cho cuốn gối đi đầu thai luôn.
Khoé miệng tôi giựt giựt, đây là thể loại gì thế này còn mặt dày thế này sao. Tôi cố nén cơn thịnh nộ muốn múc ông ta:
- Cũng được nhưng tôi muốn thay đổi một chút.
Dừng lại hai giây , nhìn nét mặt ông ta tôi nói:
- Trở về thân xác là dĩ nhiên nhưng ông nghĩ xem thân xác do tai nạn tôi cũng là con gái mà trên người nhiều sẹo như thế có hơi...
- Không phải có tờ vé số bồi thường sao. Đằng nào gái đẹp sợ sẹo thôi, xấu như cô sao có thể đổ lỗi do sẹo được chứ.
Tôi kiềm hãm bản thân, nghiến răng nói:
- Tôi không cần phí bồi thường, tôi cần hai đứa bé này cũng được hoàn hồn như tôi.
Ông ta lấy tay xoa cằm nhìn hai đứa bé phía sau tôi, thở dài một tiếng:
- Hai đứa bé này vốn là đã hết duyên thân xác cũng đã được chôn cất hoặc phân hủy từ lâu, chỉ có cô do duyên chưa tận nên thân xác còn trong tình trạng nguyên vẹn chờ hồi hồn. Cho hai đứa bé này hồi hồn là điều không thể, đây rõ ràng là một yêu cầu khó khăn với tôi.
Tôi trầm ngâm, cũng đã đoán trước được kết quả này, chỉ là tôi muốn thử mà thôi.
- Tôi có thể giúp cô cho hai đứa bé này đầu thai, cho chúng sớm không lang thang tìm người thế mạng nữa.
Dừng một chút, ông ta lại tiếp tục:
- Đây là tôi phải đi hối lộ cấp trên đấy nhé!
Hai đứa bé nghe xong vô cùng mừng rỡ, nhưng sau đó lại rũ mắt buồn rười rượi, đúng là đứa trẻ ngoan đây là đang buồn vì chia xa tôi đây mà. Tôi gật đầu đồng ý, ông ta để hai đứa trẻ lại cho thần chết quản lý, đi trước xong ngoái đầu ý bảo tôi theo sau. Tôi không nỡ đi trong tiếng khóc của bé gái, thằng nhóc kia từ đầu tới cuối không nói nhưng vành mắt đỏ hoe.
Tôi mềm lòng đi tới ôm chặt hai đứa nó, nứic mắt cũng lã chã:
- Nếu được khi đầu thai phải đến bên cạnh chị đấy nhé.
Chúng nó thỏ thẻ đáp ' dạ ' . Ôm nhau đến khi thần chết thâm niên hắn giọng, tôi mới buông tay lau nước mắt vẫy tạm biệt hai đứa nhỏ, đi theo ông ta tới bệnh viện gần đó, cũng là nơi thân xác tôi đang nằm.
[ Bên lề ]
Nam chính: Sao tôi chưa được lên sân. Vote truyện một sao mới được.
Tác giả: Được thôi, nữ chính thành với nam phụ.
┏(^0^)┛
Nữ chính: Tôi không phải món hàng, tôi muốn độc thân.
Tác giả: À ờ, truyện này mỗi ngày tôi sẽ đăng một chương các bạn độc giả nhớ đón đọc nhé!!!
Updated 41 Episodes
Comments