Chương 2

       Đến trước giường bệnh ngắm nhìn thân hình của chính mình tôi mới quay sang liếc ông ta. Mặt tôi không xấu như thế như ông ta nói nhá, sao giờ thần chết mắt cũng cao như thế này chứ. Tuy không tính là đẹp nhưng thanh tú thì miễn cưỡng cũng chấp nhận được nhé.

   - Khi cô nằm vào thể xác của mình thì trong vòng vài giờ sau cơ thể sẽ thích ứng với linh hồn và để bảo mật những chuyện đã xảy ra tôi chỉ còn cách xoá đi ký ức của cô trong bảy ngày này.

       Ngẫm lại cũng đúng thật không cần nhớ làm chi nữa, bảy ngày qua cũng chỉ tiếc nuối hai đứa nhỏ kia. Tôi gật đầu đi tới nằm lên chính mình, nhắm mắt lại chờ vài tiếng sau sẽ ' sống lại ' , nhưng khi mở mắt ra thấy ông ta còn chưa đi, đoạn ký ức bảy ngày cũng chưa mất, tôi nhíu mày tính hỏi thì ông ta đã mở miệng nói trước:

   - Cô nằm ngược đầu rồi.

       Tôi: "..."

       Cứ tưởng miễn nằm lên là được ai ngờ còn phải đúng đầu vừa khít các chỗ với nhau mới được. Tôi quay đầu lại ướm người nằm lên, vừa nằm xuống thì cũng ngất ngay sau đó.

       Khi tỉnh dậy nhìn thấy trần nhà bệnh viện tôi cảm thán, sống trên đời đúng là không thể tin người mà, tại sao nói xoá đi ký ức mà giờ trong đầu tôi vẫn còn rõ ràng thế này, ông thần chết thâm niên đó nhìn mặt đúng là phường lừa gạt mà.

   - Thần chết đúng là phường lừa gạt mà.

        Đột nhiên có tiếng hắn giọng, tôi giật mình nhìn qua, ' phường lừa gạt ' còn đang đứng đó chăm chú nhìn tôi.

    Tôi : "..."

   Phường lừa gạt : "..."

       Ông ta nhìn tôi hết lắc đầu, lại xoa cằm.

   - Vốn là có xoá đi ký ức của cô để đảm bảo tính bảo mật, nhưng mà do tai nạn nên não của cô bị chấn thương, thân xác vốn không lưu giữ ký ức đó nên phải chờ linh hồn từ từ hoà lại mới lấy đi được, nên lúc nào não cô lành lại thì tôi đến lấy. Chỉ xin cô giữ bí mật chuyện này, nếu cô nói ra không chỉ chúng tôi bị trách phạt mà người biết được chuyện này cũng gặp rắc rối không nhỏ.

       Tôi nhắm mắt, chắc đây gọi là ' thiên cơ ' , ngẫm nghĩ lại cũng đúng nên tôi nói ' được ' ông ta mới thở phào nhẹ nhõm bỏ đi mất, trước khi đi còn không quên chúc mừng tôi được sống lại. Tôi nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đang là 4:36 sáng, ngẫm nghĩ thật đúng là làm y tá không dễ dàng gì, tôi với tay ấn chuông gọi y tá, trong lòng xin lỗi vì phá giấc ngủ của người ta.

Một lúc sau có một chị y tá mở cửa nhìn tôi có chút bất ngờ, nhưng sau đó lấy lại tinh thần đến bên giường hỏi tôi vài câu, tôi đáp không được nhiệt tình lắm vì cơ thể này bất tỉnh bảy ngày, toàn thân đều duy trì bằng thuốc nên có hơi choáng nhẹ. Sau khi xem xét tình trạng của tôi chị y tá hỏi có cần gì nữa không tôi lập tức đáp muốn ăn một chén cháo thịt bằm nóng hổi.

Chị y tá ngẩn ra rồi đi xuống căn tin bệnh viện mua cháo cho tôi, lát sau mang lên hộp có hơi nguội nhưng với một đứa bảy ngày chưa được ăn như tôi thì chẳng khác nào sơn hào, tôi vội cảm ơn nhận lấy ăn sạch sẽ. Vừa ăn xong thì bác sĩ vừa tới ngoài cửa vào cạnh giường xem xét tình trạng cho tôi.

       Sau khi xem xét kỹ lưỡng bác sĩ bảo tôi nghỉ ngơi một chút, mà hiện tại đã 5:10 bản thân cũng không có buồn ngủ nên tôi quyết định thức tới sáng. Y tá bảo đã liên lạc với người nhà không chừng lát nữa sẽ đến bảo tôi nghỉ ngơi. Từ nhỏ ba mẹ đã li hôn, tôi sống với bà ngoại và dì út, sau tôi lên thành phố học tập và làm việc hằng tháng vẫn gửi tiền về cho dì út chăm sóc bà ngoại. Người nhà trong miệng y tá nói đó là con bạn thân nhiều năm của tôi, lần nằm viện này tốn không ít tiền của nó rồi, đợi gặp nó rồi bàn bạc sau vậy.

       Tôi tưởng 6:00 nó sẽ tới đây, nhưng lúc nó quẹt nước mắt đứng bên giường liếc mắt nhìn đồng hồ đã là 7:48. Nó trách tôi là con nhỏ nhen lúc ở nhà nó ăn chỉ tranh giành miếng sườn ram cuối cùng mà tối đó đã nghe tin tôi bị tai nạn.

Tôi dở khóc dở cười nên quyết định để nó nói năng lộn xộn một mình. Khóc xong nó mới bảo sáng sớm dậy đi làm thấy bệnh viện gọi điện nhiều lần, sau khi biết tôi đã tỉnh liền tức tốc chạy tới quên cả thay đồ ngủ chỉ vội đánh răng, rửa mặt, gọi điện xin nghỉ làm, bộ dạng hết sức thảm thương làm tôi thấy ấm áp.

Tuổi thơ không hạnh phúc làm tôi luôn nghi ngờ mọi thứ, ngay cả đi học cũng không có bạn bè thân thiết, cho tới khi lên cấp ba một nữ sinh có gương mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, dáng người mũm mĩm, toàn thân trên dưới thẹn thùng xấu hổ hỏi có thể ngồi chung bàn không. Nhưng đâu ai biết chỉ hành động đó đã mở ra một góc ấm áp trong lòng tôi, dần dần tính cách tôi cũng không còn trầm tính, cũng biết chọc ghẹo, hài hước nhưng muốn làm thân thì không phải một hai ngày.

Sau khi hàn huyên, tâm sự xong tôi bảo nó đi làm thủ tục xuất viện, thấy nó chuẩn bị mở miệng can ngăn thì tôi đã nhảy vào miệng nó trước:

   - Không cần đâu, sức khoẻ bản thân như nào tao tự biết mà. Tao thèm ăn lẩu chỗ cũ lắm rồi, giờ còn sớm cứ về nhà tao trước đã, tối nay đi ăn lẩu sau.

       Làm thủ tục xuất viện cũng không suôn sẻ, do mới tỉnh dậy nên còn phải theo dõi nhưng do tôi cố chấp quá nên đành phê duyệt.

Hoàn cảnh mỗi bệnh nhân mỗi khác, có người ngay cả đang hoá trị mà vẫn xin xuất viện vì kinh tế không cho phép họ chống chọi, bệnh viện sẽ khuyên nhủ nhưng cũng để họ đi thôi, vì xã hội này không có tiền bạc thì sự nhiệt tình ấy chỉ là nhất thời. Họ cũng không thể lấy tiền bản thân nuôi bệnh nhân được, mà cũng không phải một hai trường hợp. Tôi tính gửi lại tiền cháo cho chị y tá sáng nay, nhưng khi hỏi thăm thì chị ấy ra ca rồi, song sau biết cháo bệnh viện giá cũng rẻ nên thôi vậy, thầm nghĩ xem như cho chị ấy tích đức cũng được.

[ Bên lề ]

Nam chính: Để kéo thêm người vào vote một sao.

Tác giả: Đừng đừng, chương sau cho cậu lên sân.

Nữ chính: Tôi muốn độc thân.

Nam chính: Em dám.

Tác giả: .....

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play