Chương 2

Sen trong Thanh Hạ cư đang đến kì nở đẹp nhất. Hoa lá từng tầng đan xen không có quy luật. Hương thơm dịu nhẹ lan toả trong không khí quấn quít như có như không làm lòng người khoan khoái.

Trăng trên đình viện to tròn trong suốt, hiếm khi không bị mây che lấp chiếu sáng gương mặt nghiêng của nam tử ngồi trong đình viện.

“Sao vậy?” Tịch Niệm rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn sang nữ tử đang mặt ủ mày trau bên cạnh.

Ngạn Hoa thấy hắn cuối cùng cũng để ý đến mình, bưng gương mặt sầu não đến trước mặt Tịch Niệm.

“Chàng sắp lịch kiếp sao?”

Ra là vì cái này?

“Ừm.” Tịch Niệm gật đầu.

Nhìn Tịch Niệm có vẻ không quá để ý, Ngạn Hoa kéo tay hắn thương lượng. “Vậy có thể đem ta đi cùng không?”

Thanh Hạ cư chỉ có Ngạn Hoa và Tịch Niệm. Bình thường tuy hắn không hay nói chuyện nhưng ít nhất cũng khiến nàng không cảm thấy buồn chán, cô đơn. Sắp tới hắn lịch kiếp, vậy chẳng phải chỉ còn mình nàng ở lại đây sao? Quanh Thanh Hạ cư toàn là núi với sông, không có một bóng người. Nàng cũng chẳng quen biết ai, cũng không thể tìm người bầu bạn.

“Có muốn ra ngoài chơi không?” Tịch Niệm buông sách trong tay xuống, tự rót cho mình một chén trà, hỏi Ngạn Hoa.

Tịch Niệm biết nếu hắn bỏ lại nàng ở đây mà đi lịch kiếp sẽ khiến nàng buồn chán nên đã sớm an bài mọi chuyện, vốn định mấy hôm nữa mới nói cho nàng.

“Ra ngoài? Tiên giới sao?” Ngạn Hoa kích động.

Có thể ra ngoài sao? Vậy thì tốt quá rồi. Khi còn ở địa phủ, nàng chỉ là một bông hoa bỉ ngạn, không thể đi nơi nào, chỉ có thể ngây ngốc dưới chân cầu ngày ngày nhìn dòng người đi qua chân cầu Nại Hà. Sau khi Tịch Niệm đưa nàng về Thanh Hạ cư cũng chưa một lần đưa nàng ra ngoài. Nàng đối với thế giới bên ngoài, đặc biệt là Tiên giới tràn đầy hiếu kì. Không biết Tiên giới là nới như thế nào, liệu có âm u đầy oán khi như địa phủ không?

Thấy Ngạn Hoa kích động như vậy, Tịch Niệm mới ý thức được bản thân đã sơ suất. Nàng dù sao cũng chỉ là một bông hoa nhỏ dưới chân cầu, chưa được đi khắp nới thăm thú. Hắn đưa nàng về Thanh Hạ cư, cũng chỉ quan tâm, chắc sóc giúp nàng hoá thân, chưa từng nghĩ đến việc đưa nàng ra ngoài. Hắn vốn quen tịch mịch, không thích giao du nên quanh năm suốt tháng chỉ ở Thanh Hạ, lại không nghĩ đến, nàng sao có thể giống hắn chứ?

“Ừ, ta xuống trần lịch kiếp, không thể mang theo nàng nên tính để nàng đến Tiên giới một thời gian, lịch kiếp xong ta sẽ đến đón nàng.” Tịch Niệm xoa đầu Ngạn Hoa.

“Nhưng...” Ngạn Hoa ngập ngừng “Ta không quen ai cả, hơn nữa oán khí trên người ta rất nặng, ta sợ mọi người chán ghét ta.”

Nàng sinh ra ở địa phủ, ngây ngốc ở đó mấy nghìn năm mới gặp được hắn. Oán khí của những oan hồn nơi cửu tuyền đã sớm bám vào người nàng, có tu tiên cũng không thể một sớm một chiều mà gột sạch được oán khí.

“Không sao, chỉ cần nàng ngoan ngoãn một chút, sẽ không ai để ý đến oán khí trên người nàng đâu.”

Lúc này Ngạn Hoa mới nở nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn Tịch Niệm “Vâng.”

Hồ Khâu

Cảnh vật so với ba ngàn năm trăm năm trước cũng không thay đổi nhiều lắm. Cỏ mọc cao hơn, sinh ra nhiều cỏ tiên, hoa tiên, trải qua biến cố thời gian, những vết tích hoang tàn của trận đại chiến năm nào đã sớm nhạt đi không ít.

Bước chân vào vương động, vẫn có thể thấy được vị trí căn phòng năm xưa Huyết Hư từng ở. Không có mạng nhện, cũng không bám đầy bụi bẩn như nàng nghĩ, mọi thứ sạch sẽ giống như thường xuyên được lau chùi.

“Đế cơ, nơi này hình như có người thường xuyên lui tới.” Huyết Liên nhìn tổng thể một lượt rồi đánh giá.

“Có thể những hoa tiên ngoài kia chăm sóc nơi này.”

Huyết Hư bước vào phòng của phụ mẫu. Trên chiếc bàn trang điểm vẫn còn chiếc lược gỗ phụ quân chải tóc cho mẫu thân. Trên giường, vẫn còn những thoại bản mà mẫu thân thường hay đọc. Sự ấm áp quen thuộc ùa về khiến Huyết Hư không khỏi cảm thấy chua xót.

“Cạch.” Cánh cửa phòng một lần nữa mở ra, một nữ tử mặc lam y tiến vào, thấy trong phòng bỗng nhiên xuất hiện thêm hai người thì ngạc nhiên. “Hai vị là...”

“Ta là Huyết Liên.” Huyết Liên cười giới thiệu “Còn vị này là Đế cơ của Hồ Khâu - Huyết Hư.”

“Đế... Đế cơ?” Hoa tiên đó sững sờ một lúc lâu mới phản ứng được.

Thấy phản ứng của hoa tiên, Huyết Hư chỉ nhẹ gật đầu.

Ánh mắt hoa tiên lộ vẻ kích động, không nhịn được tiến gần Huyết Hư thêm một chút. “Đế cơ, ngài còn nhớ bông hoa ly mà Đế hậu chăm sóc năm đó không? Tiểu tiên chính là bông hoa đó. Một ngàn năm trước tiểu tiên tu thành chân nhân, vẫn luôn ở đây. Đoán rằng sớm muộn cũng sẽ có một ngày ngài trở về.”

Huyết Hư bất ngờ, không ngờ rằng chuyến này về lại, lại có thể gặp được người quen.

“Vậy nơi này...”

“Đúng.” Hoa tiên gật đầu “Sau khi ngài được vị thượng tiên kia cứu đi, tiểu tiên thường xuyên đến đây dọn dẹp. Cũng chỉ là thi triển thuật pháp để nơi này không bị phủ bụi, không có động vào bất cứ vật gì.”

“Vất vả cho ngươi rồi.” Huyết Hư cảm kích nhìn hoa tiên.

“Không vất vả. Bây giờ ngài đã về, ngày Hồ tộc khôi phục hẳn không còn xa nữa.” Hoa tiên lắc đầu. Nàng vẫn luôn ở đây đợi, chính là đợi người Đế cơ này trở về. Cuối cùng cũng đợi được.

Tạm biệt hoa tiên kia, Huyết Hư và Huyết Liên ra ngoài dạo quanh động. Nơi này ba ngàn năm trăm năm trước từng nhộn nhịp, huyên náo là thế, giờ đây cảnh còn người mất, thật khiến người ta đau lòng.

Đặt chân lên mỏm đá cao nhất Hồ Khâu, nắm nhìn lại quê hương nơi mình sinh ra, Huyết Hư sinh ra một nỗi bi ai của người mất đi quê hương, mất đi gia đình.

Nếu năm đó, không phải Ma tộc châm ngòi li gián thì phải chăng tộc của nàng sẽ không bị diệt, nàng sẽ không gặp Tịch Niệm, càng không yêu hắn để bây giờ mang trong mình chấp niệm không thể bỏ xuống?

Nhưng... nàng thật sự không muốn gặp hắn, yêu hắn sao? Nam nhân lạnh lùng, cố chấp ấy, nàng thật sự không muốn gặp sao?

“Đế cơ, nơi này thật đẹp.” Huyết Liên ngồi xuống mỏm đá, tuỳ tiện cảm thán một câu.

Bao quanh bốn bề là núi, chân núi phủ kín hoa sen, bốn mùa không dứt hương. Các loại hoa khác nhau đua nhau khoe sắc toả hương. Trên đỉnh núi đổ xuống mấy thác nước, ngẫu nhiên hình thành vài suối nước nóng. Quả là mĩ cảnh.

“Ừ”

Trước đây còn đẹp hơn rất nhiều, nếu Hồ tộc không diệt vong, Hồ Khâu của nàng còn đẹp hơn Tiên giới. Cũng không nhiều quy củ khiến người ta e dè như Tiên giới.

Phía chân trời bất chợt xuất hiện một đạo kim quang, nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Huyết Hư và Huyết Liên.

“Huyết Hư Đế cơ, Tiểu Liên Liên, trùng hợp quá.”

Nam tử trước mặt một thân huyền y, xoè quạt trong tay tươi cười làm bộ vui vẻ vì gặp được hai người.

“Huyền Tử Nam, ngươi có thể mặt dày hơn nữa không? Trời đất rộng như vậy, Hồ Khâu thì hẻo lánh, chúng ta vừa đến đây thì ngươi cũng theo tới, đừng nói với ta là ngươi bỗng dưng nổi hứng muốn đến Hồ Khâu hái hoa bắt bướm nhé, trẻ con ba tuổi cũng không tin nổi đâu.”

Huyết Liên thấy Huyền Tử Nam thì nhịn không được mỉa mai hắn. Trùng hợp? Nơi đã bỏ hoang hơn ba ngàn năm như Hồ Khâu có thể thu hút hắn sao? Một tên ưa náo nhiệt, thị phi như hắn mà có hứng thú với nơi này mới lạ.

“Tiểu Liên Liên, cái này gọi là duyên phận, nàng có hiểu không?” Huyền Tử Nam cười cười, một chút xấu hổ cũng không cảm thấy.

“Ta mới không thèm có duyên phận với ngươi.” Đối với vị thái tử Tiên giới này, Huyết Liên một chút kính sợ cũng không có. Ai bảo hắn cứ luôn mặt dày tìm đủ mọi cách vây quanh nàng còn tạo bao thị phi với những nữ tử khác.

Đối với việc hai người này vừa chạm mặt đã ầm ĩ, Huyết Hư cũng không biết nói gì. “Nếu Tử Nam Thái tử đã đến, không bằng để Huyết Liên dẫn ngài đi một vòng xem thử.”

“Vậy thì còn gì bằng.” Huyền Tử Nam cười toe toét, hắn cũng đã mấy ngày không gặp Huyết Liên. Hiện tại rất muốn cùng nàng hàn huyên tâm sự nha.

Huyết Liên tất nhiên không chịu. “Đế cơ, ngài đùa gì chứ? Hắn có chân, cũng không có mù, tự mình có thể đi.”

“Dù sao đây cũng là quê hương ta, Tử Nam thái tử miễn cưỡng cũng coi là khách, ngươi thay ta tiếp đãi hắn.”

“Nhưng...” Nhưng nàng cũng là lần đầu đến, đâu phải quen thuộc nơi này?

“Đúng vậy, đãi khách. Tiểu Liên Liên, nàng không thể bỏ mặc khách nha. Với lại...” Huyền Tử Nam không để cho Huyết Liên lên tiếng, bước một bước đến gần nàng hơn một chút, vươn tay cầm một lọn tóc của Huyết Liên đưa lên mũi. Thật thơm. “Chúng ta lâu rồi không có gặp, nàng không nhớ ta sao? Ta rất nhớ nàng đó.”

Nhìn gương mặt tỏ vẻ tủi thân kia của Huyền Tử Nam, Huyết Liên nhíu mày, giật lại lọn tóc. “Không nhớ, một chút cũng không nhớ.”

Hành động trêu ghẹo của Huyền Tử Nam lọt vào mắt Huyết Hư, nàng không khỏi mất tự nhiên quay mặt đi.

“Hai người cứ từ từ thăm quan, ta có việc phải về Vô Vấn cư trước.”

Lúc này Huyền Tử Nam mới quay về phía Huyết Hư, vẫy vẫy tay. “Vậy Đế cơ đi đường cẩn thận, ta nhất định sẽ đưa Tiểu Liên Liên toàn vẹn trở về.”

Huyết Hư đi rồi, Huyết Liên quay sang lườm Huyền Tử Nam, sau đó bước đi, không thèm để ý đến hắn.

“Tiểu Liên Liên, sao nàng lại lạnh lùng vậy chứ? Đến đây, để bản thái tử ôm một chút.”

Huyền Tử Nam giang tay muốn ôm lấy Huyết Liên liền bị nàng tránh đi, đạp cho một cái.

“Ngươi cút xa ta ra.”

Huyền Tử Nam bĩu môi uỷ khuất. “Nàng thật hung dữ, chẳng dịu dàng chút nào.”

Huyết Liên tính nói không thích thì cút ra xa, Huyền Tử Nam liền cười hì hì tiếp lời. “Nhưng mà ta lại yêu chết cái vẻ đanh đá này của nàng.”

“Vô sỉ!”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play