Chương 3

Huyết Hư vừa đi qua Nam Thiên Môn không lâu thì nghe được tiếng nói chuyện của đám tiên nhân.

“Này, ngươi biết gì chưa? Ngày mai Tịch Niệm thượng tiên trở lại Thiên đình đấy?” Giọng nói hưng phấn mang theo chút chờ mong lọt vào tai Huyết Hư. Bước chân của nàng chậm lại.

“Ừ, ta cũng có nghe nói. Hơn nữa, lần này trở lại còn dẫn theo yêu hoa dưới địa phủ kia nữa.” Một nữ tiên khác đáp lời. “Ngươi nói xem, rốt cuộc nàng ta có dung mạo thế nào. Được Tịch Niệm thượng tiên chú ý hẳn nhan sắc sẽ không tầm thường.”

“Diễm áp quần phương (vẻ đẹp lấn át tất cả), câu hồn đoạt phách chăng?”

“Diễm áp quần phương? Câu hồn đoạt phách? Hừ.” Tiên nữ kia bĩu môi “ Nói đến mị hoặc chúng sinh, câu hồn đoạt phách phải nói đến Huyết Hư Đế cơ. Một hoa yêu dù có yêu nghiệt đến mấy cũng không thắng nổi Yêu mị hồ của Hồ li đâu.”

Nói dễ nghe thì là Hồ tộc trời sinh đã có dáng vẻ mị hoặc, năm đó nhan sắc của Huyết Dương cùng Nhuyễn Nha cực phẩm như vậy, tất nhiên dung mạo được thừa hưởng từ hai người đó sẽ không tầm thường. Còn nói khó nghe thì là Hồ li sinh ra chính là dáng vẻ câu dẫn người, luận bàn về chuyện câu dẫn nam nhân, hài hoà chăn gối, không ai có thể qua nổi hồ li.

Huyết Hư biết được suy nghĩ của nữ tiên kia, cũng không có bao nhiêu phản ứng. Những lời như vậy, nói thẳng mặt có, nói sau lưng nàng cũng không thiếu, nghe nhiều rồi cũng quen. Bản thân nàng cũng thừa nhận, tộc Hồ tiên của nàng không có ai là không có dáng vẻ xinh đẹp, còn chuyện chăn gối... vốn là sự quyến rũ xuất phát từ xương tuỷ hồ li, nàng đồng ý.

Huyết Hư nằm trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần. Nàng không tò mò về dung mạo của nữ nhân kia, cái nàng thắc mắc là lí do Tịch Niệm giữ nàng ta bên người. Mấy ngàn năm bầu bạn, nàng hiểu tính cách của Tịch Niệm, hắn sẽ không vô duyên vô cớ quan tâm chuyện gì, huống chi còn là nữ nhân.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Huyết Liên vội vã chạy vào, vui vẻ nói: “Đế cơ, ngài biết gì chưa, ngày mai Tịch Niệm thượng tiên sẽ trở lại Thiên đình đấy.”

Huyết Hư mắt cũng không mở, bình tĩnh đáp: “Ta đã biết.”

“Vậy...” Vậy ngài không tính đi gặp ngài ấy sao?

Huyết Hư như đọc được suy nghĩ trong đầu Huyết Liên, cười tự giễu một cái. “Gặp rồi thì thế nào? Có chuyện gì để nói? Bây giờ bên cạnh hắn đã có tri kỉ mới, gặp ta sợ rằng sẽ làm hắn mất nhã hứng. Nếu vậy chi bằng không gặp.”

Nàng tất nhiên muốn gặp Tịch Niệm, muốn biết năm trăm năm này không có nàng hắn sống như thế nào. Muốn hỏi hắn tại sao năm đó nhất định phải đẩy ra xa ra. Muốn hỏi hắn bấy lâu nay có khi nào bất chợt hắn nhớ đến nàng không? Nhưng... nàng càng sợ khi gặp rồi hắn sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng như năm đó nhìn nàng, lấy thái độ không mặn không nhạt đáp lời nàng. Nàng thà không gặp hắn để có thể tự lừa gạt bản thân mình, tự mình huyễn hoặc trong sự dịu dàng còn sót lại khi ấy, cũng không muốn đánh mất sự ôn nhu cuối cùng trong tiềm thức.

Huyết Liên im lặng, không tiến lên an ủi Huyết Hư. Nàng biết Đế cơ sợ hãi điều gì. Năm đó trên đỉnh Đoạn Tình, trước khi bỏ đi Tịch Niệm nói với Huyết Hư, “Ba ngàn năm trước ta cứu nàng, là do ta nợ Huyết Dương một ân tình, bây giờ tình nghĩa đã trả đủ, nàng không cần báo đáp ta. Chỉ mong sau này gặp lại coi như không quen biết.”

Coi như không quen biết? Huyết Hư bên cạnh hắn đã ba ngàn năm, không có tình thì cũng có nghĩa, hắn lại nói một câu trả ân liền muốn gột sạch quan hệ. Đến Huyết Liên là người ngoài cuộc nghe còn thấy đau lòng, huống chi là Huyết Hư?

Huyết Liên nhớ rõ phản ứng của Huyết Hư khi đó. Cả người vô lực nằm giữa nền tuyết lạnh lẽo, máu từ các vết thương trên người không ngừng chảy ra, đỏ thẫm một mảng chói mắt, đôi mắt vô hồn nhìn theo bóng Tịch Niệm rời đi, cuối cùng vì kiệt sức và mất máu mà lâm vào hôn mê. Nếu không phải Hà Diên thượng tiên đến kịp thời, e rằng Huyết Hư đế cơ ngày hôm nay chỉ còn là cát bụi trong trời đất.

Năm đó, Tịch Niệm trúng huyết chú, người hạ chú là mẫu thân hắn, Thanh Lam Mẫu Đế. Bà ta yêu sâu sắc một nam nhân của Ma giới. Phụ quân hắn biết chuyện, không đành lòng nhìn nữ nhân mình yêu bị Tiên giới trách phạt, giết chết tên ma nhân kia, ép buộc Mẫu Đế Thanh Lam gả cho hắn. Tịch Niệm cũng là do một lần cha hắn, Tịch Dư say rượu ép buộc mẫu thân hắn mà có.

Mọi chuyện tưởng chừng như sẽ kết thúc khi Tịch Niệm ra đời nhưng không ai đoán được tâm Mẫu Đế Thanh Lam lại sắt đá như vậy. Sinh Tịch Niệm xong, nhìn gương mặt đứa trẻ có đến sáu bảy phần giống Tịch Dư, bà ta càng sinh ra chán ghét, một chút tình cảm cũng không dành cho hắn.

Bà ta biệt tích bốn trăm năm, không ai biết ba ta đi đâu, đến khi trở lại, trong mắt bà ta chỉ còn hận ý. Tịch Dư cũng vì quá yêu thương bà ta, lại thêm tự trách vì đã ép buộc bà ta bị bà ta hại chết.

Tịch Niệm từ nhỏ đã không được nhận tình yêu thương từ mẫu thân. Thêm cái chết của phụ quân khiến hắn càng trở lên lãnh đạm.

Thanh Lam thấy Tịch Niệm không còn quấn quít lấy mình, lạnh lùng cười, ánh mắt nhìn hắn chỉ còn điên cuồng, huyết chú cứ như vậy mà hạ xuống.

Huyết Hư không đành lòng nhìn Tịch Niệm ngày càng yếu đi bởi huyết chú, nhân lúc hắn ngủ liền lẻn ra ngoài tìm Thanh Lam Mẫu Đế. Chỉ có giết chết bà ta, mới có thể cứu Tịch Niệm.

Lần đầu ra tay thất bại, kế hoạch của Huyết Hư bại lộ, Tịch Niệm dùng tình cảm uy hiếp nàng. Một khi nàng bước chân ra khỏi Thanh Hạ cư, thì vĩnh viễn cũng không cần quay lại nữa.

Huyết Hư cố chấp, dùng chút thuật pháp giữ chân Tịch Niệm ở Thanh Hạ cư, một lần nữa tìm đến Thanh Lam Mẫu Đế. Ban đầu nàng chỉ cầu bà ta giải chú, nhưng nỗi căm hận của bà ta sâu như thế, há có thể đồng ý? Nếu đã không giải chú, vậy nàng chỉ đành giết người hạ chú để cứu Tịch Niệm.

Cuối cùng thì sao? Huyết Hư giết được Thanh Lam Mẫu Đế, vừa quay người lại liền thấy Tịch Niệm suy yếu đứng đằng sau nàng, lạnh lùng nhìn nàng.

Ba ngàn năm, suốt ba ngàn năm Tịch Niệm chưa từng nhìn Huyết Hư như vậy. Ánh mắt hắn nhìn nàng, nếu không phải ôn nhu, cưng chiều thì cũng là bình thản, bất đắc dĩ. Ánh mắt lạnh lùng kia thật sự đóng băng trái tim đang vui sướng của nàng.

Cõi lòng nàng lạnh lẽo, gắng gượng tiến về phía hắn, cố chấp gọi tên hắn. Còn hắn, nhẫn tâm vứt ra bông huyết liên duy nhất trong Thanh Hạ cư, cùng nàng gỡ bỏ quan hệ.

Thấy ánh mắt sâu xa của Huyết Liên, Huyết Hư thầm cười khổ. “Huyền Tử Nam đâu? Không phải đi cùng ngươi sao?”

Mặt Huyết Liên liền tức giận, nghiến răng: “Đừng nhắc đến hắn, trên đường trở về gặp Tình Nguyệt tiên tử, cùng nàng ta thưởng trà rồi.”

Một khắc trước còn lẻo mép ở trước mặt nàng nói lời yêu thương, một khắc sau liền quay mặt đi tán tỉnh nữ tử khác. Vậy sau này gặp đừng mong nàng cho hắn sắc mặt tốt.

Huyết Hư khẽ cười, chắc là cô nương này đang ghen đây. Nàng cũng không trêu chọc Huyết Liên.

“Huyết Liên, gần đây ta thấy không khoẻ, ngươi đến Lạc tuyền chuẩn bị đi. Mai ta muốn thanh độc.”

Ngày mai Tịch Niệm quay lại Thiên đình, nàng không muốn gặp hắn, cũng không muốn ngột ngạt ở Vô Vấn cư. Đến Lạc tuyền ngâm mình một lát, hẳn là Tịch Niệm cũng sẽ không đưa Hoa tiên kia đến đó đâu.

Lần đầu đến Tiên giới, đối với Ngạn Hoa cái gì cũng mới lạ. Nàng cứ nắm lấy tay Tịch Niệm hỏi hết cái này đến cái kia khiến hắn chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau này phải đưa nàng ra ngoài thường xuyên, không thể để nàng giống hắn, chỉ quanh quẩn ở Thanh Hạ cư được. Cô nương đến tuổi phải được đi nhiều nơi thăm thú, như vậy mới tốt.

“Tịch Niệm, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Sau khi nhìn ngắm hết một lượt, Ngạn Hoa mới quay lại hỏi Tịch Niệm.

“Đến thăm bằng hữu cũ của ta.” Tịch Niệm không mặn không nhạt đáp.

Li Hợp điện là nơi ở của Ti Mệnh Tinh Quân, người viết kiếp số cho nhân giới và các vị tiên xuống trần lịch kiếp.

Bao xung quanh điện là hàng trúc xanh xanh mướt, trước cửa điện có một cái hồ cá, bên trong có đủ loại cá với đủ loại màu sắc đang bơi qua lại.

Bước vào Li Hợp điện, Ngạn Hoa thấy một ông lão đang nằm trên nhuyễn tháp thưởng thức rượu, trước mặt là một cái bàn để mấy đĩa đồ nhắm rượu.

Trong tưởng tượng của Ngạn Hoa, tiên nhân là phải chỉnh tề ngồi trên toạ nhắm mắt tu luyện, cái dạng này của Ti Mệnh đã đả kích không nhỏ đến hình tượng tiên nhân trong lòng nàng.

“Ti Mệnh Tinh Quân.”

Tịch Niệm đã quá quen với bộ dạng này của Ti Mệnh nên chẳng mấy để tâm.

Ông lão nằm trên nhuyễn tháp giật mình đánh rơi vò rượu, đang tính quay lại xem kẻ nào phá hắn, đến khi ánh mắt dừng trên mặt Tịch Niệm, cái miệng đang vểnh liên định chửi người ngay lập tức thả lỏng cười.

“A, ra là Tịch Niệm thượng tiên, ta còn đang thắc mắc xem bao giờ ngươi mới đến đây?”

Tịch Niệm đưa Ngạn Hoa đến bàn trà, ngồi xuống.

Lúc này Ti Mệnh mới để ý đến nữ tử theo sau Tịch Niệm. Hắn đánh giá nàng một lượt. Mái tóc đen kết thành hình nụ hoa đơn giản xoã xuống lưng, hai cánh môi mềm mại, mỗi khi cười lên làm lộ núm đồng tiền. Mày rậm vừa phải, ánh mắt trong sáng nhìn xung quanh. Trừ bỏ oán khí trên người có hơi nặng, những thứ khác đều có thể chấp nhận được.

“Đây hẳn là Bỉ Ngạn Yêu Hoa.”

“Nàng tu tiên.” Tịch Niệm sửa lời.

“Được, được. Hoa tiên.” Ti Mệnh cũng không khó tính, thuận miệng gọi lại.

“Chuyện lịch kiếp lần này của ta không có vấn đề gì chứ?”

“Không có vấn đề gì. Lần này kiếp số ngươi phải trải qua là tình kiếp, ta cũng đã viết xong kịch bản cho người rồi. Bởi đây là kiếp số thăng thần, nên độ bi thương tương đối nặng.” Ti Mệnh dừng một chút, cười khà khà. “Cũng chưa từng thấy dáng vẻ đau khổ vì tình của ngươi. Đây vừa vặn.”

Nhìn nụ cười bỉ ổi của Ti Mệnh, Tịch Niệm cũng lười phản ứng, không nói gì, rót cho Ngạn Hoa một chén trà sau đó cũng tự rót cho mình một chén.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play