Thấy cô ta ở ngoài ôm hôn người đàn ông khác mà về nhà lại thân mật với chồng làm tôi thấy thật ghê tởm. Tôi không vội vào ngay mà đứng nhìn cô ta một lúc, ở trong sân của gia đình đó còn có hai đứa trẻ nữa. Một trai một gái, cô con gái mặc đồng phục cấp 3 còn cậu con trai mặc đồng phục mẫu giáo.
Cậu bé chạy nhảy rồi xà vào lòng mẹ, cô ta vui vẻ mà bế con trai không có chút áy náy. Tôi không nhìn được nữa liền đi vào, ngồi bên cạnh chồng ở trên chiếc ghế so fa ở phòng khách tôi hỏi anh:
-" Anh nghĩ sao về một người phụ nữ ngoại tình?"
-" Sao em lại hỏi vậy?" Anh mải mê nhìn chiếc điện thoại mà không thèm nhìn tôi.
-" Anh cứ trả lời đi."
-" Chúng ta nên mua nhà không?" Anh quay mặt ra hỏi tôi.
-" Mua nhà?" Anh làm tôi kinh ngạc, hai vợ chồng tôi không phải không có tiền tiết kiệm nhưng để mua nhà ngay thì không đủ.
-" Mua nhà cho Happy, cái này đang sale. Em nhìn xem, đẹp không?" Anh giơ cái điện thoại vào mặt tôi. Anh làm tôi cụt hứng.
Tôi không trả lời mà đứng phắt dậy đi thẳng vào trong phòng đắp chăn đi ngủ. Anh ấy nhìn tôi rời đi như vậy cũng chẳng quan tâm mà tiếp tục ngồi xem những lúc như vậy tôi thật sự rất tức.
Mãi một lúc sau anh ấy mới đi vào phòng, anh hỏi:
-'' Hôm nay mẹ lại đến làm phiền em sao?"
-" Mẹ chồng đến thăm sao lại phiền?"
-" Mẹ lại ép em uống mấy thứ thuốc đấy nữa phải không?"
-" Nếu anh không muốn em uống và làm mẹ vui vậy chúng ta sinh con đi."
-" Em mau đi ngủ đi, anh mệt rồi. Mẹ có đến thì cũng kệ đi, mẹ chỉ ngồi một lát rồi về."
Anh ấy kéo chăn rồi quay lưng lại chìm vào giấc ngủ. Tôi thật sự chẳng thể hiểu mình làm sao duy trì được cuộc hôn nhân như vậy.
Một buổi sáng lại đến, ngày mới bắt đầu với người khác còn tôi cảm thấy chỉ là một ngày bình thường như mọi hôm. Vẫn là những công việc quen thuộc, làm xong việc nhà tôi dắt xe ra ngoài.
Ở trước cổng căn nhà lớn mà cô ta mới chuyển về hôm qua tôi đứng lại nhìn một lúc với ánh mắt thèm thuồng. Bao giờ tôi mới được đặt chân vào đấy, liệu cả đời này của tôi có thể sống ở một căn nhà như vậy không?
Tôi đứng đó với một mớ câu hỏi trong đầu thì cô ta cùng với hai đứa con của mình bước ra ngoài trong tiếng cười nói của hai đứa trẻ. Cô ta nhìn tôi, tôi vội lên xe đạp đi. Tôi không muốn nhìn người phụ nữ đó tí nào, thấy cô ta là những hình ảnh hôm qua lại xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi đến khách sạn rồi thay quần áo, hôm nay nghe mọi người nói có một quản lý mới đến. Mọi người rất mong chờ còn đối với một người làm việc bán thời gian như tôi thì chuyện này chẳng có gì quan trọng. Có điều hôm nay trong người tôi cảm thấy hơi mệt, sắc mặt cũng không tốt.
Tôi có gọi điện thoại cho một người chị làm việc toàn phần ở đây nhưng chị ta nói tôi nếu muốn nghỉ phải có giấy bệnh, tôi không thích bệnh viện nên cố đi làm. Dù sao chỉ cần làm xong rồi ra ngoài mua ít thuốc là được. Vào bệnh viện vừa tốn thời gian lại tốn tiền bạc. Không chỉ có lý do như vậy mà tôi còn có một lý do khác để ghét bệnh viện.
-" Tất cả mọi người ra chào đón quản lý mới đến này.'' Có người đến gọi chúng tôi ra ngoài. Mọi người trong đó bao gồm cả tôi cũng ra ngoài xem thử.
Người quản lý mới đến này là một người đàn ông, trong khoảng hơn 30 tuổi. Khuôn mặt cũng điển trai nhưng nhìn trong đôi mắt của anh ta có nét gì đó rất buồn và cô đơn.
Tôi không có ấn tượng gì nhiều, dù sao tôi cũng không phải người mê trai và cũng đã có gia đình rồi. Tôi chỉ nhìn thoáng qua rồi đi làm việc của mình. Tôi chỉ nhớ anh ta được khá nhiều người bao vây.
-'' Cô thấy anh ấy như thế nào?''
Một người chị chưa chồng mê trai trong nhóm làm việc của tôi, chị ta khá tự tin vào bản thân. Tuổi thì đã ngoài 40 rồi nhưng luôn nghĩ mình trẻ hay sao ấy. Bà chị này là nhân viên chính thức ở đây, tên là Vũ Mai Linh.
-'' Cô mau làm việc đi, cô không thấy mình đã quá tuổi với người ta rồi à?''
Một người chị khác lên tiếng, đây là người tôi thân nhất trong nhóm. Chị cũng đã có gia đình và con cái. Chị tên là Thân Mỹ Cẩm, chị ấy rất tốt tính và quan tâm đến mọi người.
-'' Còn cô thấy thế nào?'' Chị Mai Linh quay sang nhìn tôi hỏi.
-'' Em không có cảm nhận gì. Em xin phép.''
-'' Đúng là không có mắt nhìn, nói chuyện với mấy người thật là chán.''
-'' Nếu chán thì lo làm việc đi, cô đã không có chồng đừng để không có việc luôn.''
Chị Mai Linh và Cẩm Thu rất hay đấu khẩu với nhau. Tôi đã xem nó như một thói quen của hai người mà mặc kệ không can thiệp vào.
Ở trong nhà kho, tôi chật vật để lấy mấy cây lau nhà được cất trong góc trong. Nhưng một số bao đồ nặng đã cản trở tôi, chắng biết mấy cây lau nhà tôi cất hôm qua ai lấy mà bây giờ đã biến mất hại tôi phải đi tìm thế này.
Updated 45 Episodes
Comments