Kế hoạch cho tương lai đã được hoàn thành trong đầu của cô. Cùng lúc đó tiếng gõ cửa chậm rãi và sau đó một giọng nói cung kính vang lên vừa đủ nghe :
- Thưa tiểu thư. Đã đến lúc người thức dậy và chuẩn bị đến trường.
Bạch Vân hơi giật mình nhưng cũng nhanh chóng cất giọng, cứng gắn lại :
- Tôi...biết rồi. Chị xuống trước đi.
- Vâng...
Nghe tiếng bước chân dần đi xa cô mới nhẹ nhàng thở ra. Sau đó cô cũng nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân.
Lát sau cô ra ngoài, đi lại tủ quần áo ' hơi to một tí ' mở nó ra. Cô sốc tại chỗ bởi sự đa dạng của đống đồ bên trong.
Thề luôn ! Với cái tủ quần áo này cô đảm bảo mình có thể trong vài tháng mỗi ngày mặc một bộ khác nhau không trùng lặp.
Mà đồ này có phải rẻ đâu toàn đồ hiệu cả đấy. Nếu là kiếp trước chắc cô phải thắt lưng buộc bụng trong một tháng may ra mới mua được một chiếc váy đắt tiền một chút . Còn nếu mua đồ hiệu thì chắc cô nhịn ăn luôn quá !
Đúng là trên đời này có người khổ như chó thì cũng có người sướng như tiên mà.
Cô né nước mắt vào trong, tìm tìm trong đống đồ được sắp xếp ngăn nắp. Cuối cùng cũng tìm được một bộ có vẻ giống đồng phục cho học sinh, rồi mặc nó lên.
Nó vui thì cũng có vui tại cô đang mặt toàn đồ cao cấp mà. Nhưng mà cô bây giờ lại càng đau khổ hơn vì cô phải đi học.
Ôi trời ơi ! Cô đã đi qua 12 năm học sinh rồi lại vật lộn với 4 năm đại học cuối cùng cũng thoát được những ngày lao động khổ sai cho sách vở . Bây giờ lại bắt cô quay lại những ngày tháng đó !!! Cô thật muốn chết đi cho xong... nhưng cô không dám.
Tại cô sợ ! Ui... sợ chứ ! Là người đã trải qua cái chết tương đối đau đớn thì được sống đối với cô là vô cùng quý giá nên sao có thể tùy tiện bỏ mạng vì phải đi học được.
Sau một thời gian tự tẩy não bản thân cô cũng vừa lúc mặc xong đồng phục.
Dừng lại khoảng chừng vài phút để ngắm mình trong gương rồi cô mới thoả mãn gật gật đầu.
- Đúng là người đẹp vì lụa mà !!!
*Ảnh đồng phục mình sẽ để ở cuối chương nha(✿^‿^)*
Cơ mà...
Mẹ ơi! Con muốn về nhà! Không muối đi học đâu !
Qua đi quay lại vẫn là chuyện cô không muốn đi học.
Bạch Vân đau khổ ra khỏi phòng, nhìn xung quanh trang hoàng bài trí xa hoa. Trong lòng cô phức tạp, nếu là trước kia, cô từng ước tỉnh dậy mình ở trong biệt thự. Nhưng giờ điều đó thành sự thật thì cô chỉ muốn về nhà.
Nhà cô kiếp trước không quá to nhưng vẫn có thể thoải mái sinh hoạt, đồ dùng trong nhà không gì là không thiếu. Vả lại trong nhà cô còn nuôi một con mèo. Lần nào cô về đến nhà là nó cũng xách cái thân đầy mỡ ra đón cô nên ngôi nhà lúc nào cũng rất ấm cúng, đủ đầy . Chứ không rộng lớn nhưng trống rỗng, cô đơn như ngôi biệt thự này.
Nhưng nói thật thì khóc trong ngôi biệt thự này có vẻ phê hơn khóc ở chung cư 5 triệu một tháng.
Cô thở dài một hơi, rồi cũng tiếp tục di chuyển xuống cầu thang. Theo thói quen của nguyên chủ cô đi lại phòng ăn liền thấy một chiếc bàn to, dài, rộng, sang hiện ra trước mắt. Cô liền líu lưỡi.
Nhà có ba con người thôi mà chơi cái bàn gì khủng vậy, ngồi có hết đâu. Xét ra cái bàn này chắc cũng đủ chỗ cho cả gia phả nhà cô ngồi ấy chứ.
Mặc dù cô không am hiểu về điêu khắc nhưng nhìn những hoạ tiết trên chiếc bàn, chiếc ghế này đủ để khẳng định bộ bàn ghế này có giá trị liên thành rồi.
Cô kiếm đại một chỗ rồi xuống. Ngồi trên ghế mà cô có cảm giác mình đang ngồi trên cả đống tiền vậy. Nóng bỏng mông cô mất !!!
Khi cô sắp chuẩn bị ôm hôn lấy cái bàn thì vừa lúc người hầu mang đồ ăn lên :
- Tiểu thư mời dùng bữa sáng.
Cô cố vớt vát lại được tí liêm sỉ. Ho ho vài cái tượng trưng rồi mới trả lời:
- Ừm...
Bữa sáng hôm nay có sanwich thịt sông khói, salat rau củ, mấy món ăn kèm nữa và một li sữa. Cô dở khóc dở cười.
Thời học sinh của cô vì cái tính hay dậy muộn nên bữa sáng chỉ đơn giản là một bát mì tôm hay cái bánh mì patê, bánh bao hoặc thậm chí cô chỉ tráng qua dạ dày bằng một li nước mát lành rồi co giò đi học.
Còn bây giờ nhìn bữa ăn phong phú trước mắt cô thực sự quá thoả mãn. Cô cầm chiếc sanwich lên bắt đầu dùng bữa.
Đang dùng bữa cô bất giác liếc mắt nhìn qua hai chiếc ghế trống không. Cô nuốt miếng bánh trong miệng , hơi nghiêng đầu nhìn lại chỗ quản gia đang đứng gần đó cất tiếng:
- Bác Trần, ba và anh trai đâu rồi ?
- Thưa tiểu thư, ông chủ có một chuyến đi công tác ở nước Anh nên đã từ hôm qua xuất phát. Còn thiếu gia đã đến công ti từ sớm rồi ạ.
Nghe vậy cô ' ừm ' một tiếng rồi tiếp tục dùng bữa. Nên ngoài cô tỏ ra không quan tâm lắm nhưng thực chất bên trong cô đang lôi những thông tin về hai thành viên gia đình mới của mình.
Mẹ nguyên chủ mất năm cô 10 tuổi do mắc bệnh nan y . Cô ấy rất yêu mẹ vì vậy cô rất ghét người ba của mình vì cho dù khi bà còn sống hay khi bà mất rồi ông không hề mảy may quan tâm . Chỉ ném một cục tiền để phục vụ cho việc chữa trị cho bà như là để hoàn thành nghĩa vụ của một người chồng.
Chậc ! Bạch Vân nghĩ ba nguyện chủ như thế mà gọi là ' bội bạc ' thì không biế đã dùng đúng nghĩa của từ chưa.
Còn anh trai nguyên chủ thì cô cũng không dám chắc nhưng mối quan hệ của hai người cũng không tới nỗi nào, vẫn có thể chung sống hoà thuận, hỏi thăm nhau đôi ba câu. Cơ mà người anh này lại quá mức bận rộn với công việc nên cũng không thể bồi đắp nhiều tình cảm với nguyên chủ.
Tất cả những thông tin trên đều có lợi với cô. Qua hệ gia đình không tốt thì chắc họ sẽ không phát hiện ra những thay đổi trong cơ thể này.
Ba đi công tác, anh trai bận rộn. Hửm, có vẻ như ông trời đang giúp cô. Dù là một người trưởng thành đi nữa thì việc bị xuyên đến một thế giới mới, có một gia đình mới điều là những việc khó có thể thích nghi ngay được.
Cô rũ mắt xuống để che đi niềm vui trong mắt.
Updated 28 Episodes
Comments