Buổi lễ kết hôn đã kết thúc, ba mẹ cô ngấn lệ tiễn con gái về nhà chồng. Trước khi đi, ba cô nắm tay cô đặt vào bàn tay Anh Tuấn dặn dò :
" Ba giao con gái bảo bối cho con, mong con hãy chăm sóc con bé thật tốt, nếu sau này con bé mắc lỗi gì đừng vội la mắng , đưa nó về nhà để ba mẹ dạy dỗ lại là được rồi."
" Ba này, không đến nỗi thế chứ." Cô lau nước mắt nũng nịu nhìn ba.
" Haiz, con đó , đã là người phụ nữ có chồng rồi đừng làm nũng nữa, thật là." Mẹ cô vẻ mặt bất lực dạy dỗ.
" Anh chị à con bé vẫn còn nhỏ không sao đâu." Ba mẹ chồng bênh vực
" 20 tuổi đầu rồi không còn nhỏ nữa, nhớ những điều mẹ đã dặn đó." Mẹ nói với cô rồi quay sang lễ phép nói với xui gia
" Con bé từ nhỏ đã được cưng chiều, nếu có mắc lỗi gì mong anh chị từ từ dạy bảo."
" Không sao, từ nhỏ đã xem nó là con gái, bây giờ cũng vậy, anh chị đừng quá lo lắng."
" Ba mẹ yên tâm con sẽ chăm sóc tốt cô ấy." Anh cũng lên tiếng để ba mẹ có thể yên tâm.
Cuối cùng thì cô cũng bước lên xe theo anh về nhà chồng. Hai người ở riêng trong một biệt thự vô cùng xa hoa, rất rộng và trồng nhiều hoa còn có view biển rất đẹp. Đây là ngôi nhà mà cô gắn bó sau này, thật sự bây giờ cô vẫn còn xúc động bồi hồi, mọi thứ diễn ra vô cùng êm đẹp nhưng hình như cô cảm thấy có gì đó hơi lạ.
Lúc bước vào cổng cô vẫn còn mặc trên người bộ váy lộng lẫy đính kim cương sáng chói. Từ cổng vào đã có hai hàng người đứng hai bên tung hô chúc mừng. Hai người nắm tay nhau hạnh phúc bước vào, cô nhìn anh trìu mến nhưng phát hiện anh thật sự rất lạ, anh im lặng từ sáng đến giờ thỉnh thoảng nói với cô vài câu gượng gạo rồi thôi.
Anh bây giờ có hơi xa cách, nhưng cô nghĩ chắc có lẽ là vì xa cách lâu nay nên mới như thế, sau này về chung một nhà sẽ tiếp xúc nhiều hơn, anh sẽ trở lại như xưa yêu thương và chiều chuộng cô. Nghĩ như thế, cô tươi cười bước vào nhà trong sự hoan hỉ của mọi người. Nhưng cô không biết rằng quãng đường tiếp theo sẽ là sóng gió là bão táp mà chỉ có thể bước một mình, tình yêu hạnh phúc ấy cuối cùng cũng chỉ là ảo tưởng của một mình cô.
Vào đến phòng tân hôn được trang trí vô cùng lãng mạn, có hoa hồng được xếp thành hình trái tim trên giường tân hôn, có cặp gối màu đỏ và cặp thiên nga màu trắng trên đầu giường, bong bóng hình trái tim cũng bay khắp phòng, trên bàn còn có chai rượu và hai cái ly để uống rượu giao môi.
Bên ngoài là tiếng sóng đang vỗ bờ, từng đợt từng đợt mạnh mẽ như tiếng sóng trong lòng cô vậy, sóng tình cũng vỗ liên hồi trong tim cô lúc này, khung cảnh bây giờ như một giấc mơ vậy, cô đã từng mơ rất nhiều về ngày hôm nay, từng đợt cảm xúc ùa về thật khó tả, bao nhiêu năm chờ đợi thì cuối cùng hôm nay cũng đến. Dù là mơ cô cũng mãn nguyện. Thấy cô cười ngẩn ngơ anh lay vai cô
" Em sao thế, có mệt không?"
" Anh à, đây là giấc mơ sao?"
Anh véo má cô làm một dấu đỏ ửng trên má
" A, đau"
" Đau sao, em còn biết đau à, không phải là mơ chứ"
Cô cười rạng rỡ rồi ôm chầm lấy anh
" Anh có biết em chờ ngày này rất lâu rồi không. Em yêu anh nhiều lắm, em sẽ cố gắng làm một người vợ tốt, Anh Tuấn đừng bỏ rơi em, hứa với em có được không?"
"Anh....
Anh chưa kịp nói thì tiếng chuông điện thoại vang lên
" Anh ra ngoài nghe điện thoại, em mau tắm rửa thay đồ đi cho thoải mái."
" Em...
Chưa dứt lời anh đã vội vã ra ban công nghe điện thoại, hình như có vài phần gấp gáp.
Vốn dĩ muốn nói về chiếc váy cưới mà mình đã tâm huyết chuẩn bị nhưng bây giờ có lẽ không cần thiết nữa rồi.
Cô đành nghe lời đi vào phòng tắm rửa, ngâm mình vào bồn nước ấm, cô suy nghĩ về ngày hôm nay, đáng lẽ tâm tình sẽ rất vui nhưng hình như không vui như cô tưởng. Một chút lạnh nhạt từ phía anh khiến cô phải suy nghĩ. Từ xưa đến giờ tính cách anh thật sự có hơi lạnh lùng nhưng đối với cô vẫn luôn nhiệt tình săn sóc, quan tâm hỏi han thế nhưng hôm nay như có một khoảng cách vô hình nào đó giữa hai người.
" Thôi không suy nghĩ nữa, đã đi đến ngày hôm nay không thể quay đầu được nữa, Đan Tâm , mày phải cố gắng hơn nữa , sự chân thành sẽ được đền đáp thôi."
Thật ra cô là một người vô cùng thông minh, lanh lẹ, hoạt bát nhưng những lúc cần thiết thì trở thành một tiểu thư dịu dàng xinh đẹp . Cô hiểu anh từ trước đến giờ chưa từng nói lời yêu, có lẽ anh không yêu cô chỉ xem là em gái để chăm sóc nhưng ngoài cô là người anh gần gũi nhất thì anh cũng không có quan hệ yêu đương thậm chí bạn bè với những cô gái khác.
Nên cô hi vọng tình yêu này sẽ cảm hóa được trái tim anh. Đan Tâm cô không thể ngờ rằng trái tim anh sớm đã có người khác, cô đâm đầu vào chỉ chuốc lấy cay đắng cho chính mình. Yêu một người không yêu rốt cuộc sẽ đau đến mức nào? Câu hỏi này chỉ mình cô trả lời được.
Comments