Bước ra khỏi phòng tắm cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, dẹp bỏ những ý nghĩ lung tung Đan Tâm cô bước đến cạnh chiếc bàn để 2 ly rượu vang đỏ tươi. Cô mỉm cười cất tiếng gọi anh
" Ông xã à"
Vừa lúc đó có tiếng nhạc chuông quen thuộc reo lên, cô nhận ngay là anh gọi
"Đan Tâm, anh có việc đột xuất, anh xin lỗi vì đêm nay không thể bên cạnh em, anh thật sự xin lỗi, hôm sau anh sẽ bù, em mau đi ngủ sớm đi, đừng đợi anh, chúc ngủ ngon."
Nước mắt chưa kịp rơi đã nghe tiếng " tít tít" anh tắt máy.
Chuyện gì mà ngay cả đêm tân hôn anh cũng không màng. Hay anh thật sự không muốn ở bên cô. Anh chán ghét cô đến thế sao.
Những cánh hoa hồng bị gió cuốn bay loạn xạ khắp phòng tan tác như tim cô lúc này. Sóng biển lúc này như đánh vào trái tim cô vỡ thành trăm mảnh. Chấp niệm yêu anh là sự lựa chọn ngu ngốc nhất.
Cuộn tròn cơ thể vào trong chăn, nước mắt đã thấm ướt một mảng gối, cô thiếp đi trong chính tình yêu ngu muội của mình, cô vẫn không thể từ bỏ được, ngần ấy năm yêu anh sao có thể nói buông là buông.
" Em sẽ cố gắng lần nữa, sẽ chờ đến mùa ta yêu nhau, chờ trái tim anh thuộc về em."
Hôm nay ngày 20 tháng 3 năm 2022, cô sẽ không bao giờ quên, ngày bắt đầu của những nỗi đau.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn căn phòng trống rỗng, cô cảm thấy trái tim lại nhói đau, chưa bao giờ cô đơn lại đáng sợ như lúc này, cảm giác như bị bỏ rơi, cô chưa từng nghĩ tới mình sẽ lâm vào hoàn cảnh này. Cười tự giễu bản thân
" Là mình đã lựa chọn thì phải có trách nhiệm, không thể về nhà khóc kể với ba mẹ nữa rồi."
Nghĩ thế cô tự trấn an bản thân rồi vào phòng vệ sinh cá nhân, khoác lên mình một chiếc váy màu trắng vải voan dài qua đầu gối, tay dài bồng bềnh, phần thân trên ôm sát, thân dưới hơi xòe ra, áo trễ vai nhưng không quá lộ liễu, trông cô vừa đơn thuần tinh khôi lại có phần quyến rũ mê người, từ khuôn mặt đến dáng người đều hoàn hảo. Cô bước xuống cầu thang thu hút mọi ánh nhìn của mọi người
Mọi người đứng hình mất 5s, người đầu tiên lên tiếng bước đến chào cô là người đàn ông có mái tóc hoa râm tầm ngoài 60. Trang phục của bác trang trọng hơn những người còn lại, khuôn mặt hiền từ điểm vài nếp nhăn. Bác cung kính nói
"Chúc cô chủ một buổi sáng tốt lành, mời cô chủ đến bàn dùng bữa sáng."
Cô đoán chắc hẳn là quản gia đây mà. Thấy cô có hơi khựng lại suy nghĩ, bác liền nhanh trí đáp
" Xin tự giới thiệu, tôi tên là Lê Đức Tài là quản gia do cậu chủ Anh Tuấn lựa chọn, còn đây là vợ tôi bà Nguyễn Mai Phương là đầu bếp, những người còn lại là giúp việc đều do cậu chủ đích thân lựa chọn, rất vinh hạnh khi được phục vụ cho cô cậu chủ"
Nghe bác nói xong cô cũng mỉm cười đáp lại
" Xin chào tất cả mọi người, con là Đan Tâm, là vợ của anh Anh Tuấn, mọi người cứ gọi thẳng tên con không cần câu nệ, đừng gọi cô chủ, con chỉ mới 20 vẫn còn nhỏ tuổi, gọi cô chủ nghe hơi già thì phải."
Mặc dù từ nhỏ lớn lên trong gia tộc có nhiều quy củ nhưng con người không thích bị ràng buộc, là một cô gái hiện đại, không bảo thủ câu nệ lễ tiết. Hơn nữa có lẽ cô là người nhỏ tuổi nhất nên phải lễ phép với người lớn hơn.
Nhưng mọi người vẫn gọi cô là cô chủ, điều này cũng không trách được, đợi đến lúc thân thiết sẽ khác thôi.
Cô bước đến bàn ăn, nhìn đến bữa sáng thịnh soạn, đẹp mắt trên bàn cô mặc dù rất đói nhưng thật sự nuốt không trôi, cuối cùng cô không thể chịu được sự cô đơn này, ngủ một mình, ăn một mình, cuộc sống mà cô mơ ước đây sao?
Đúng là thực tế luôn khác xa tưởng tượng. Thấy cô buồn buồn bác quản gia liền an ủi
" Cô chủ đừng lo, công ty dạo này bận bịu vì dự án mới, cậu chủ sẽ cố gắng sắp xếp thời gian để về nhà, cô chủ phải ăn uống bồi bổ và giữ tinh thần vui vẻ để cậu chủ không lo lắng."
" Bác thật giống ba cháu, rất biết cách an ủi, cháu cảm ơn bác rất nhiều, cháu không sao"
" Hay là món ăn không hợp khẩu vị, cô chủ cứ nói tôi sẽ đổi món khác, cô chủ thích ăn món gì". dì Phương hỏi
Dì Phương năm nay đã ngoài 50 nhưng trông vẫn còn rất trẻ như mới bước vào 40, da dẻ tươi sáng cộng với trên môi luôn nở nụ cười, sự lạc quan ấy khiến cô thiện cảm và gần gũi.
"Những món ăn này đều rất ngon, thật ngưỡng mộ tài nấu nướng của dì, hôm nào rảnh có thể chỉ con vài chiêu có được không?"
" Cô chủ quá lời rồi" dì cười thẹn đáp
" Hai người cứ gọi Đan Tâm đừng xưng hô chủ tớ nghe xa lạ quá, con xem hai người như là ba mẹ con vậy, nên đừng ngại cứ gọi tên con đi."
" Được rồi"
" Đồ ăn cứ để đây đến khi đói con sẽ tự hâm nóng lại ăn, bác dẫn con đi một vòng tham quan biệt thự được không ạ"
" Được thưa cô chủ."
Cô nhăn mặt giả vờ giận
"Được rồi, Đan Tâm"
Thế là cô vui vẻ cùng bác quản gia đi dạo một vòng biệt thự
Comments