Khi Trương Ninh Nguyệt định nói gì thì y tá đẩy của bước bảo nói rằng Trương Ninh Nguyệt có thể chuyển sang phòng bệnh riêng rồi. Hóa ra vừa nãy khi hai mẹ con trò chuyện, Hoắc Yến Sâm đã gọi cho trợ lý thuê một phòng vip cho cô.
Vì Trương Ninh Nguyệt không thể tự đi được nên Hoắc Yến Sâm bế cô đi lên. Vốn với tính tình của anh, cô nghĩ anh tìm cho cô một cái xe lăn là may rồi.
“Ôm cổ” Hoắc Yến Sâm nhìn cô lại thất thần, hận không thể véo má cô. Mới nằm viện hơn ba ngày mà đã gầy như vậy, công sức bồi bổ cô bấy lâu của anh thành công cốc rồi.
Trương Ninh Nguyệt chưa lấy lại tinh thần nên ngoan ngoãn nghe lời, đợi đến khi muốn bỏ ra thì Hoắc Yến Sâm giả vờ nghiêng người về phía trước làm cô hơi sợ hãi vội vàng ôm cổ anh. Cô ngẩng đầu, lườm anh. Người này cố ý, cô chắc chắn.
“Em còn như vậy ngã xuống anh sẽ không chịu trách nhiệm.” Trên miệng anh xuất hiện ý cười.
“Có mà anh ước gì tôi chết để anh và tình nhân của anh hạnh phúc bên nhau thì có.” Trương Ninh Nguyệt không sợ mà châm chọc.
Ánh mắt anh tối sầm lại, nhíu mày: “Em nhất định phải chọc giận anh.”
Thấy sắc mặt của Hoắc Yến Sâm, Trương Ninh Nguyệt không có cốt khí mà rụt cổ. Quay đầu hừ một tiếng không để ý đến anh. Hoắc Yến Sâm thấy vậy liền không chấp nhặt với cô.
Vừa mở cửa vào phòng, cứ tưởng anh sẽ để cô lên giường nhưng không anh vẫn bế cô trên tay sau đó đợi người ta sắp xếp. Trương Ninh Nguyệt chọc chọc ngực anh ý bảo anh để cô ngồi trên sô pha, song anh như không để ý đến cô.
“Tôi muốn ngồi.”
“Đợi một chút giường sắp trải xong rồi.” Hoắc Yến Sâm bình tĩnh trả lời, thực ra anh cực kì thích ôm cô, mỗi khi cô ngủ anh đều lén ôm cô vào lòng.
Vừa đặt cô liền giường, Phương Uyển liền cần theo cháo đậu trở lại. Nhưng vì có chút việc gấp nên bà vừa mang đến đã phải đi. Dặn dò Hoắc Yến Sâm tối nay ở lại chăm sóc Trương Ninh Nguyệt, ngày mai buổi trưa bà mới có thể đến.
“Vâng ạ. Mẹ cứ yên tâm đi đi, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy.” Hoắc Yến Sâm gật đầu.
Phương Uyển lại trò chuyện cùng con gái rồi mới rời đi. Hóa ra triển lãm tranh của bà xảy ra vấn đề nên cần về xử lý gấp.
“Tạm biệt mẹ.” Trương Ninh Nguyệt nói.
Phương Uyển vừa rời đi không khí liền trở nên lúng túng cho tận đến khi màn đêm buông xuống, hai người cùng nằm trên giường ngủ. Trương Ninh Nguyệt cố gắng nhắm mắt lại, nhưng lại không thể xua tan những hình ảnh trong giấc mộng. Nó cứ lặp đi lặp lại trong đầu làm cô không có cách nào ngủ yên. Bởi vì hơi thở của người đàn ông bên canh quanh quẩn bên người làm cô càng sợ hãi.
Bỗng Trương Ninh Nguyệt mở mắt nghiêng người nhìn về phía người đàn ông nằm đối diện cô, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống. Từng giọt từng giọt rất nhanh đã ướt đẫm gối của cô.
"Hoắc Yến Sâm, em muốn về nhà mẹ sống. Em biết anh chưa ngủ. Anh không cần nói gì cả, nghe em nói là được."
"Em biết ba năm qua đối với anh mà nói là một sự thiệt thòi rất lớn, ngay từ đầu là em không biết điều thiết kế anh lấy em. Hoắc Yến Sâm thực sự xin lỗi."
"Bây giờ em trả lại tự do cho anh được không? Em… không yêu anh nữa. Không bao giờ yêu anh nữa, vì vậy liền bỏ qua cho bảo… bỏ qua cho…" Trương Ninh Nguyệt không nói được, cũng không có dũng khí để nói. Lòng cô đau quá, như dao cắt qua vậy.
Hoắc Yến Sâm cảm nhận được người cô run lên từng cơn, cô đang cầu xin anh buông tha cô nhưng anh có thể sao?
Quay người về phía cô, ôm cô vào lòng. Tiểu bảo bối là của anh cả đời này anh liền không buông tay.
"Là lỗi của em, là em không nên xuất hiện… huhuhu." Trương Ninh Nguyệt trở về lông ngực quen thuộc làm cô ỷ lại, nếu không có giấc mơ kia cô vẫn sẽ yêu anh, thương anh. Bản thân cô bây giờ đang rơi vào trạng thái mâu thuẫn đáng sợ.
"Hoắc Yến Sâm nếu ngay từ đầu anh nói không thích em, em nhất định sẽ không mù quáng theo đuổi anh nữa. Tại sao vậy? Tại sao lại đối xử với em và bảo bảo như vậy? Chỉ cần anh nói anh không thích em, người anh thích là người khác em nhất định sẽ… buông tay làm anh rời đi. Yến Sâm anh thực sự tàn nhẫn." Bóng đêm mông lung làm Trương Ninh Nguyệt không còn phân biệt được đâu là thực đâu mà mộng. Cô vừa nói vừa nắm chặt vạt áo trước ngực anh. Hơi thở quen thuộc làm cô thả lỏng mà thiếp đi.
Hoắc Yến Sâm nghe được lời cô nói liền nhíu mày, bảo bảo, người khác. Có phải thực sự có chuyện gì xảy ra không? Nhưng dù có chuyện gì anh nhất định sẽ bảo vệ cô, lần tổn thương này sẽ là lần duy nhất. Hoắc Yến Sâm yêu thương mà hôn lên trán cô. Đôi tay nhè nhẹ vỗ đều lên lưng cô, thi thoảng còn xoa xoa lưng để cô ngủ ngon hơn.
Thực ra anh thích Trương Ninh Nguyệt từ rất lâu, từ khi hai người còn học đại học. Lúc đó Trương Ninh Nguyệt còn là học muội khóa dưới của anh, hai người đều chung câu lạc bộ IT. Cô dịu dàng, hay cười, làm đồ ăn cũng rất ngon, luôn quan tâm những người xung quanh đặc biệt là anh.
Anh cũng luôn thích cô quan tâm anh như vậy. Cho đến một hôm cô cùng bạn thân của cô nói chuyện gì đó với nhau, sau đó cô không đến tìm anh còn bắt đầu lảng tránh anh.
Cho đến ngày câu lạc bộ tổ chức buổi lễ chia tay, cô và anh đều uống say. Anh liền mượn cớ đó hỏi cô không còn thích anh sao? Lúc ấy Trương Ninh Nguyệt như thế nào nhỉ? Trong đầu Hoắc Yến Sâm liền hiện ra hình ảnh cô khóc lóc nức nở nói:
“Không… không phải anh thích hoa khôi sao? Sao còn chạy đến đây trêu chọc em.” Vừa nói vừa đấm vào người anh, giọng nói hơi nghẹn lại, cảm giác như làm nũng.
Trái tim anh như tan ra, ôm chặt lấy cô. Hôn lên đôi môi bản thân mong nhớ, khàn khàn đáp lại: “Chỉ yêu mỗi Nguyệt Nguyệt.”
“Thật sao?” Đôi mắt lấp lánh như chứa ngàn vì sao chăm chú nhìn anh.
Hoắc Yến Sâm gật đầu, sau đó liền nhớ tới cô nhóc muốn bỏ rơi anh mà đi Canada du học. Ánh mắt anh lóe lên tia sáng kì dị, cười hỏi:
“Trương Ninh Nguyệt, chúng ta cùng nhau làm một chuyện mà chỉ có những người yêu nhau mới làm được không?” Hoắc Yến Sâm chăm chú quan sát từng cử chỉ của cô, chỉ cần cô lắc đầu anh liền từ bỏ.
Trương Ninh Nguyệt nằm trong ngực anh, nghiêng đầu, hai má hồng hồng: “Những người yêu nhau mới làm?”
“Đúng vậy!” Sói xám không biết xấu hổ mà gật gật đầu.
“Được, vậy em yêu anh.”
Sau đó, Trương Ninh Nguyệt liền biết việc mà chỉ có những người yêu nhau mới làm là chuyện gì.
Updated 46 Episodes
Comments
Quỳ Minh
;-; anh ơi, trêu chọc người ta quá đáng rồi xấu hổ quá
2022-08-24
0
Nhan Đang Ăn Học💃
Chuyện chỉ có người yêu nhau mới làm ư hí hí :))))
2022-07-16
1
mê truyện tranh
hay quá
2022-06-19
2