Chú Ơi, Sao Chú Đẹp Trai Thế?
Kí ức cuối cùng của Bạch Như Yên là hình ảnh chiếc xe tải chở hàng mất lái lao thẳng vào vỉa hè nơi cô đang đứng, đèn pha chói lóa rọi vào mắt khiến cô theo phản xạ đưa tay lên che, không kịp thời tránh né.
Vụ tai nạn xảy ra quá nhanh, đợi đến khi cô đau đớn trút hơi thở cuối cùng bên trong vũng máu thì xe cứu thương mới chạy tới nơi.
Khoảnh khắc ấy Bạch Như Yên biết mình xong rồi, nhưng kì tích đã xảy ra!
Cô đã tỉnh lại, nhưng không phải ở bệnh viện mà lại ở một nơi hoang vu xa lạ. Bạch Như Yên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cô bất giác rời ánh mắt về phía cơ thể mình, sau đó kinh hãi phát hiện bản thân ấy vậy mà không có chân, còn đang lơ lửng bay!
Nhưng chỉ là giật mình trong giây lát, bởi vì ngay từ đầu cô đã rõ ràng hoàn cảnh của mình rồi.
"Nơi này... chắc là địa phủ..."
Bạch Như Yên tự nhủ, thân thể mỏng manh trong suốt lướt nhẹ trên không trung.
Địa phủ không quá đáng sợ như trong những câu chuyện cô đã đọc, ngược lại kiều diễm đầy mê hoặc với những mảnh bỉ ngạn đỏ rực nở rộ khắp nơi. Cứ cách một đoạn là có thể bắt gặp một cây liễu mềm mại rủ lá xuống, trên từng cành cây được vắt lụa đỏ thướt tha, đung đưa trong gió.
Bạch Như Yên men theo lối đi nằm giữa rừng hoa, cuối cùng cũng nhìn thấy cây cầu Nại Hà trong truyền thuyết. Lúc này ở đó đã đứng sẵn một người, à, nói đúng hơn là một quỷ sai có hình dạng linh hồn giống với con người.
Quỷ sai mặc y phục màu đen che kín người, trên đầu đội loại mũ dài tựa tựa mũ của âm dương sư, trên tay cầm một cây đèn lồng được thắp sáng bằng ngọn lửa ma trơi xanh lục.
Ngũ quan của tên quỷ sai này rất đẹp, từng chi tiết trên khuôn mặt đều tinh sảo đến cực điểm khiến Bạch Như Yên thoáng ngây ngẩn, nếu như nước da không tái nhợt cộng thêm quầng thâm bên dưới bọng mắt thì sẽ càng hoàn mỹ hơn nữa.
Quỷ sai đã nhìn thấy cô, hắn dùng đôi mắt âm trầm sâu thẳm dõi theo bước chân cô, im lặng chờ đợi.
Mặc dù đã chết nhưng Bạch Như Yên vẫn mang theo thói quen khó bỏ, đó là sợ làm phiền người khác. Vì vậy cô nhanh chóng tiến tới chân cầu, không dám để quỷ sai phải đợi mình.
Một người một quỷ lặng lẽ cùng nhau đi qua đầu bên kia, Mạnh Bà đã ngồi đợi sẵn.
Bạch Như Yên lễ phép chào hỏi, có lẽ tâm lý đã sớm chấp nhận sự thật nên trong lòng không hề có lấy một chút sợ hãi. Mạnh Bà nét mặt hiền từ, nhẹ nhàng đọc lên những chữ được ghi chép bên trong quyển trục làm bằng thẻ tre.
"Bạch Như Yên, chết do tai nạn giao thông, hưởng dương 18 tuổi. Dù là cô nhi nhưng khi còn sống rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, tấm lòng thiện lương, đã giúp đỡ vô số người..."
"Dưới công đức gia trì, Bạch Như Yên được phép luân hồi chuyển kiếp thành nhân loại, hưởng cuộc sống an yên mà cô xứng đáng có được."
Gấp lại quyển trục, Mạnh Bà phất tay lấy ra một chén canh trong suốt tỏa hương thơm ngào ngạt. Bà đưa tới trước mặt cô, nói:
"Uống canh Mạnh Bà, quên đi kí ức để bắt đầu cuộc sống mới đi."
Bạch Như Yên cẩn thận nhận lấy, không do dự uống sạch một hơi, xong xuôi còn chép miệng để cảm nhận lại dư vị còn sót lại. Ai bảo canh này ngon đến vậy cơ chứ!
Dưới sự hướng dẫn của quỷ sai, cô dần trầm mình vào Suối Luân Hồi, ý thức mơ hồ tan biến. Mạnh Bà nhìn theo tia sáng bay ra từ mặt nước, dặn dò quỷ sai:
"Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, nhớ làm cho tốt vào, nếu không sẽ không còn cơ hội luân hồi chuyển thế nữa đâu."
Quỷ sai gật nhẹ, sau đó thân hình cũng dần tan biến.
...
Thế giới hiện thực, mười sáu năm sau...
Khi đồng hồ điểm mười một rưỡi cũng là thời gian trường cấp ba tư thục dành cho con nhà giàu tan tầm, một đám thiếu niên thiếu nữ vội vàng sắp xếp sách vở để về nhà. Chừng này là bọn chúng đã đói lả lắm rồi, chỉ muốn mau chóng được ngồi vào bàn ăn cơm mà thôi.
Sân trường rộng lớn có hai cô gái xinh đẹp tươi cười rạng ngời thú hút vô số ánh nhìn, họ đi đến đâu là lại có người chú ý tới đó.
Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa tên là Lâm San, cô ấy thân thiết ôm tay cô gái còn lại, ánh mắt mong chờ nói:
"Sắp tới là sinh nhật 16 tuổi và cũng là lễ ra mắt giới thượng lưu của cậu, đây là một dịp trọng đại, cậu định tổ chức ở đâu vậy Tiểu Yên?"
Bạch Như Yên vuốt nhẹ mái tóc đen dài đến ngang lưng của mình, nhẹ nhàng lắc đầu:
"San San, cậu biết tớ không thích làm quá xa hoa mà, đơn giản tại nhà là được rồi. Dù sao biệt thự Mạc gia lớn như vậy, lo gì không đủ chỗ."
Lâm San bày ra vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành, chống hông nói:
"Tớ đã chơi với cậu mười mấy năm nay rồi, khi còn nhỏ thì không nói, nhưng bắt đầu từ năm mười tuổi sinh nhật năm nào cậu cũng nói thế! Hỏi xem có tức không cơ chứ, đường đường là đại tiểu thư của hai nhà Bạch - Mạc gia, cháu gái Mạc tổng danh tiếng lẫy lừng, có bao giờ cậu phải thiếu tiền đâu mà cứ cần kiệm từng đồng từng cắc để làm gì?"
Bạch gia từng là đại gia tộc lớn sánh ngang với Mạc gia tại thành phố A này, nhưng đó là trước khi hai người đứng đầu chưa xảy ra tai nạn ngoài ý muốn mà qua đời.
Họ chính là ba mẹ của Bạch Như Yên, khi ấy cô mới một tuổi, để tránh bị vướng vào tranh đấu nội bộ thì quyền quản lý công ty và nuôi dưỡng cô đã được chuyển cho Mạc Tần - người bạn thân chí cốt của ba mẹ cô.
Từ đó Mạc Tần một bên phát triển cả Bạch gia lẫn Mạc gia, một bên trở thành người chú chăm lo cho Bạch Như Yên mọi việc, kể cả thay tã hay cho ăn hắn đều đã làm qua.
Chính vì vậy mà hắn vô cùng nổi danh trong giới thượng lưu, là một người đàn ông vừa tài giỏi lại vừa đảm đang.
Nghĩ tới người chú ngoài lạnh trong nóng của mình, Bạch Như Yên bất giác cười tủm tỉm. Lâm San nhìn là biết cô bạn mình đang nhào nặn cái gì bên trong đầu rồi, hễ cứ nhắc đến Mạc Tần là cô đều như thế.
Cô ấy bất lực đỡ trán, đẩy đẩy cô về phía trước:
"Được rồi, đừng có mà đứng đó tưởng tượng nữa, chú đẹp trai yêu quý tới đón cậu rồi kìa!"
Quả nhiên Bạch Như Yên lập tức liền bừng tỉnh, tươi cười chào tạm biệt Lâm San rồi hớn hở chạy về phía chiếc xe Audi đen bóng đỗ bên vệ đường.
Updated 27 Episodes
Comments
Bé Con Say Xỉn
Lời kể khá mượt, viết chắc tay, miêu tả bối cảnh khiến người đọc dễ hình dung. Nói chung là truyện hay, đáng đọc nha mọi ngườiiii ❤
2022-06-20
1
Mạc Y Y
🤣🤣🤣 hihi
2022-06-11
0
tran phuongg
Nguyện gả tấm thân cho kon wủy này=))
2022-06-11
1