Về đến kí túc xá của trường đại học B đã là chiều muộn. An Tuệ đặt balo xuống kệ sách xong, cô rót cốc nước lọc đem cho Tiểu Thi.
- “Này, uống đi. Lúc đánh nhau với tên điên đó cậu không sao chứ, có bị thương ở chỗ nào không?”
- “Ừ, không có việc gì đâu. Kiều Thi này đánh nhau từ bé mà lớn đấy.”
Tiểu Thi đón lấy cốc nước cô đưa uống một ngụm lớn. Cô trấn an bạn mình bằng nụ cười hì hì, sau đó quay sang nhìn Bảo Đồng.
- “Này Đồng Đồng, sao cậu nói chuyện với cảnh sát gì mà lâu thế? Hay là thấy hai anh soái ca kia đẹp trai quá mà không nỡ đi vậy.”
Bảo Đồng xé gói bánh ba con gấu cô yêu thích cho vào miệng nhai rột roạt, sau cùng cô mới tinh nghịch liếc về phía hai cô bạn cùng phòng:
- “Đẹp trai có quyền mà. Tớ hỏi thật các cậu, so với anh Thượng Kỳ và Niệm Nhiên ai đẹp trai nhất?”
Miệng thì hỏi cả hai nhưng mắt Bảo Đồng lại hướng về phía An Tuệ đang ngồi trên giường cạnh Thi Thi. Kiều Thi nghe được câu hỏi này, bỗng chốc cười ha hả, cô khẽ vuốt mái tóc tomboy rực lửa trên đầu:
- “Tớ xin được nói sự thật, trên thế gian này chỉ có tớ mới là đẹp trai nhất hí hí hí. Vừa có nhan sắc vừa có tài đánh võ ..”
- “Thôi anh Thi ạ, ở trên cao quá rồi đấy mau hạ phàm đi.”
Giả vờ ra bộ dáng ngẩng lên trần nhà vẫy vẫy hồn Tiểu Thi xuống, Hạ Bảo Đồng chớp mắt nhẹ một cái và quan sát Tuệ Tuệ. Qua làn tóc dài xoã xuống trước ngực, vài sợi rủ qua đôi má An Tuệ nhưng không che kín được hai cái má đang hồng hồng, đỏ bừng.
Đột nhiên, Bảo Đồng đổ nhoài người về phía bạn mỉm cười đắc ý phỏng đoán:
- “Này, khai thật thì sẽ được khoan hồng. Nói thật đi nào, cậu có phải thích một trong hai anh kia đúng hem?”
Cảm giác như phát hiện ra đại lục mới, Kiều Thi cùng Đồng Đồng áp sát lại gần An Tuệ tiến hành lấy khẩu hình. Rốt cuộc, sau gần một phút né tránh cùng phủ nhận, cô cũng mơ màng ngước lên nhìn trần nhà, chớp hàng mi cong xoè hình cánh quạt:
- “Ơ ... tớ cũng không biết nữa.”
- “Vậy cậu chỉ cần trả lời xem lúc hai anh ý đánh nhau, cậu thấy ai ngầu nhất. Nhớ kĩ lại xem.”
- “Tớ chỉ biết lúc Niệm Nhiên đá bay tên muốn đâm tớ, anh ấy thật lợi hại. Trời ơi, các cậu đừng hỏi tớ nữa ....”
Da mặt thiếu nữ chưa 19 tuổi còn khá mỏng, trả lời loạn xạ xong cô lấy tay đẩy đẩy hai cô bạn ra xa rồi ôm kín mặt. Vì sao cô càng nói, hai bên má càng đỏ hồng lên vậy?
Che miệng cười khúc khích, Kiều Thi đưa ngón trỏ lên chống cằm ra chừng suy nghĩ sự đời. Mặc dù chưa yêu ai bởi tôn thờ chủ nghĩa độc thân, nhưng cô lại là “chuyên gia” tư vấn tình yêu cho các hội chó độc thân trên mạng. Người ta không biết còn cho rằng chuyên gia này đã từng trải qua muôn vàn bãi bể nương dâu nên mới có quan niệm sâu sắc về cuộc đời tình yêu đến vậy.
Lộ ra hàm răng trắng rồi lắc đầu cảm thán:
- “Thôi, YÊU NGƯỜI TA THẬT RỒI ....”
Nghe bạn kết luận như vậy, Bảo Đồng cũng đắc ý xuân phong nhại lại lời khẳng định vừa nãy:
- “YÊU RỒI! An Tuệ nhà ta biết yêu rồi.”
- “TRỜI ƠI! Đừng chọc tớ nữa mà. Cái đó không phải yêu mà l...”
Chưa kịp nói xong, hai cô bạn liền ha ha nhảy vào chèn giữa:
- “Mà là thích say đắm chứ gì! Á hâhhha ...”
Căn phòng 502 ở tầng ba kí túc chợt vang lên những tràng cười lanh lảnh như chuông bạc. An Tuệ có chút tức giận khi liên tiếp bị trêu chọc, cô cầm cái gối trúc nhỏ ném vào Đồng Đồng đang đứng gần đó. Xông lên định chọc lét cô thì bỗng nhiên có tiếng điện thoại giải cứu An Tuệ.
- “Cậu chờ đó, tớ nghe xong tiếp tục xử lý hai bọn cậu!”
Đe doạ Bảo Đồng cùng Kiều Thi xong xuôi, cô vuốt màn hình sang chế độ trả lời. Hơi nghi hoặc khi có số lạ gọi tới, cô thận trọng lên tiếng:
- “Vâng xin chào, cho hỏi ai vậy ạ?”
Đầu dây bên kia sau khi thấy có người nhấc máy, cất giọng trầm ấm pha chút ý cười:
- “An Tuệ, là em à? Anh là Niệm Nhiên đây, chắc chưa quên tên anh chứ.”
Thấy tự dưng Niệm Nhiên có số điện thoại của mình, cô hơi sững sở ngạc nhiên vì không nghĩ ban nãy mới nhắc tới bây giờ anh xuất hiện luôn. Không tự chủ được, gò má An Tuệ dần ửng lên đáp:
- “Là anh à! Anh vừa cứu bọn em chiều nay làm sao mà quên tên hai anh nhanh như vậy được.”
- “Anh chỉ trêu nhẹ vậy thôi, em với các bạn ăn cơm tối chưa?”
- “Dạ, lát nữa mới ăn anh ạ. Anh với anh Thượng Kỳ chắc cũng ăn rồi nhỉ?”
Mỉm cười nghe giọng cô gái ngốc qua điện thoại, Niệm Nhiên vân vê cái bút trong tay dịu dàng trả lời cô:
- “Anh ăn rồi, em cũng mau chóng ăn rồi nghỉ sớm nhé.”
- “Được ạ.”
Im lặng chừng ba giây sau, Niệm Nhiên cất giọng hỏi nhỏ cô và có chút thấp thỏm mong chờ:
- “Vậy chủ nhật tuần này anh mời em đi chơi nhé, được không An Tuệ?”
- “Chắc cũng không có việc gì, được ạ.”
- “Ừm, vậy tầm 8h anh qua cổng trường đại học B đón em nhé. Bây giờ em mau đi ăn đi, anh không làm phiền nữa.”
- “Vâng, bye bye anh.”
Vô thức trả lời rồi đồng ý đi chơi với Niệm Nhiên, An Tuệ muốn ngẩng lên trời hét lớn. Má, sao đáp ứng nhanh như vậy, lòng tự trọng chạy đâu hết rồi.
Cào cào mái tóc, cô tắt điện thoại đặt lên bàn xong quay sang. Giật mình thảng thốt khi thấy hai đôi mắt xanh lè sáng rực hắc ám cười của hai đứa nghe lén cuộc gọi vừa rồi:
- “Á Á Á Á! Sao các cậu lại đứng gần tớ thế?”
- “He, nghe hết được rồi nhá. Chậc, bông hoa khó ngắt ở trường giờ đã rơi vào chàng trai xả thân nghĩa hiệp rồi.”
- “Hừm, nãy còn chối đông tránh tây. Giờ thì rõ rồi, yêu từ cái nhìn đầu tiên hoá ra là như này ư?”
Lại bị trêu chọc, An Tuệ ngượng ngùng cười trù trừ:
- “Ai nghĩ anh ấy cũng có ý với mình chứ.”
- “Thế chủ nhật này hai người chính thức hẹn hò à?”
- “Gì mà hẹn hò chứ! Anh ấy chỉ là mời tớ đi chơi một buổi thôi mà.”
- “Chậc, cải trắng bảo bối của tôi ơi. Như vậy mà còn chưa rõ à, con trai chỉ mời đi chơi khi thích mình thôi.”
Kiều Thi cùng Bảo Đồng kéo dài giọng chỉ bảo kinh nghiệm cho An Tuệ. Cô chớp mắt ngạc nhiên nhìn hai cô bạn cùng phòng khi được nghe một tràng thuyết giảng các biểu hiện của con trai khi thích con gái. Hoá ra, bao lâu nay bên cạnh mình có hai quân sư đắt giá mà cũng không biết.
- “Nào, nhớ kỹ những gì bọn tớ nói chưa? Nhớ áp dụng thành thục vào.”
- “À cái đó, mình thắc mắc xíu. Hai cậu đã yêu đâu mà sao biết nhiều vậy?”
An Tuệ yếu ớt hạ giọng hỏi hai vị ngự tỷ.
- “Yaa, ý gì thế hả? Cậu đừng tưởng mới thoát FA mà vui nhé. Tớ tuy tôn thờ chủ nghĩa độc thân nhưng mấy cái tình yêu này nọ hơi bị am hiểu đấy.”
Đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, An Tuệ hơi chống nạnh ra tra khảo Hạ Bảo Đồng:
- “Này, có phải cậu cho Niệm Nhiên số điện thoại của tớ không? Làm sao anh ấy tự dưng biết được.”
- “Hihi, cậu nhớ ra rồi à? Anh ấy chỉ hỏi mỗi số của cậu trong ba đứa mình thì tớ nghĩ coi như quà đáp lễ vậy. Chẳng phải cậu cũng thích Niệm Nhiên sao. Biết đâu tớ lại là bà mối đôi này, phải không?”
-“....”
Lại quay về vấn đề có thích hay không, An Tuệ lập tức ngượng ngùng trùm chăn trốn tránh. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Kiều Thi cùng Đồng Đồng cười không ngớt, xem ra lần này đã bắt được điểm yếu của An Tuệ.
Updated 52 Episodes
Comments