Nắng Dịu Dàng Bên Em
- “Các em chú ý nào! Học hết tuần sau chúng ta sẽ thi kết thúc học phần môn Pháp luật đại cương này. Thầy sẽ gửi nội dung ôn tập, thời gian thi cho bạn lớp trưởng, có bạn nào còn thắc mắc gì hãy nhắn tin cho bạn ấy. Nghe rõ chưa?”
Giảng viên lớp Pháp luật đại cương vốn là một vị giáo sư khó nhằn trong trường, thấy các sinh viên đang uể oải không có sức sống khi nghe đến thi cử, thầy Hoà liền vỗ tay vào mặt bàn ra thị uy:
- “Tất cả đã nghe rõ hết chưa? Mau trả lời tôi nào.”
- “Dạ, rồi ạ!” . Sinh viên ở góc dưới đồng thanh hô to trả lời một cách ngoan ngoãn.
- “Được rồi, vậy lớp chúng ta dừng buổi học ở đây thôi . Và còn một vấn đề nữa, là khoa Anh - Hoàng Kiều Minh, khoa Kế toán - Vũ Bạch Hy hai bạn này đã không đủ tư cách dự thi. Vắng mặt ba buổi trong môn tôi dạy sẽ bị cấm thi, nếu như tôi nhớ không lầm ngay tiết dạy đầu tiên tôi đã thông báo cho tất cả các bạn rồi. Chúc lớp ôn tập thật tốt nhé!”
- “Dạ vâng, cảm ơn thầy ạ.”
Ở gần góc cuối giảng đường gần bên khung cửa sổ, An Tuệ sau khi nghe tuần sau nữa phải thi hết học phần liền vội vàng lật quyển giáo trình dày cộp trên mặt bàn gỗ. Cô vốn không giỏi trong việc ghi nhớ những từ ngữ chuyên ngành khó hiểu này, bằng chứng thép là thi lại môn Triết vô cùng chật vật.
Đến tận bây giờ An Tuệ vẫn nhớ như in một câu nói trong đề thi về vấn đề: “Tư bản không thể xuất hiện từ lưu thông và cũng không thể xuất hiện ở bên ngoài lưu thông. Nó phải xuất hiện trong lưu thông và đồng thời không phải trong lưu thông”.
Càng nghĩ càng rối não, cô vừa viết vừa cắn răng hận hai bậc thầy Mác-Lênin sao lại có thể viết ra ngôn ngữ sao Hoả kinh điển đến vậy.
Đột nhiên quyển sách trên tay bị lấy đi, khuôn mặt cười roi rói của Hạ Bảo Đồng phóng to phía đối diện trước mặt. Bảo Đồng vuốt phần lọn tóc uốn xoăn bồng bềnh, gương mặt trang điểm nhẹ tinh nghịch nháy mắt với An Tuệ:
- “Tớ nói này, cùng lắm tớ với bảo bối thi lại môn Pháp luật đại cương. Đi chơi không, tớ mới phát hiện ra một chỗ thú vị lắm!”
- “Thi cử đến nơi rồi mà cậu vẫn vô tư thế, không sợ ông giáo sư khó tính này đánh trượt à? Kì trước thi lại Triết tớ đã khổ sở lắm rồi ...”
- “Chẳng phải cậu còn một anh trai siêu cấp thông minh sao? Dân Kinh tế lẽ nào không biết mấy thứ này.”
An Tuệ khẽ vuốt trán bất lực trước thói ham chơi không lo nghĩ của cô bạn cùng phòng. Nhưng mà từ khi lên Đại học, rời xa nơi quê nhà, cô cũng bắt đầu tò mò những thứ mới lạ chốn phồn hoa này. Cô cong mắt cười nhìn Hạ Bảo Đồng đang ỉu xìu vì không có người đi chơi chung, dịu dàng nói:
- “Vậy cậu thử nói xem, chỗ thú vị cậu tìm được ở chỗ nào? Chúng ta từng đi qua chưa?”
Thấy An Tuệ có vẻ đồng ý đi chơi, cô bạn Bảo Đồng nhanh chóng đáp:
- “Tớ mới phát hiện ở gần trường mình, đi bộ chắc tầm hai mươi phút là đến chỗ rừng cây có bãi cát nhỏ mới được nhân tạo ấy. Hơn nữa, gần nơi đó còn có rất nhiều sạp bán đồ xiên nha! Đi với tớ đi, đảm bảo cậu sẽ hài lòng ...”
- “Thế á! Chắc chỗ đó chuẩn bị xây công viên mới rồi. Đi, đi!”
- “Ôi, phải như thế mới đúng mà. Chờ tớ gọi cho Tiểu Thi đang ngủ ở phòng rồi ba người chúng ta đi luôn. Dù sao buổi chiều ba đứa mình cũng không có tiết.”
- “Này, không phải cậu lập mưu tính toán từ sớm rồi đấy chứ?”
- “Hồng nhan tri kỉ có khác, không có gì qua được mắt cậu. Dọn sách vở về thôi, bảo bối!”
An Tuệ vừa lắc đầu cười thu lại sách bỏ vào balo vừa thầm nghĩ lo lắng bản thân liệu ngày càng sa đoạ cùng hai cô bạn. Thôi, thi cử gì tầm này nữa, đi quẩy cho có trải nghiệm đã. Cùng lắm thi trượt thì mười năm sau lại là một đấng anh hùng.
*****
Vốn còn đang mơ màng trong giấc mộng được đu với idol, Kiều Thi Thi liền bị tiếng chuông điện thoại réo rắt văng vẳng. Cánh tay trắng muốt từ trong lớp chăn thò ra mò mẫm loạn xạ tìm cái điện thoại. Đang định gào ầm lên cái tội phá giấc ngủ của người khác, Tiểu Thi liền nghe tiếng giục đi quẩy banh nóc nhà. Lộn một vòng trên giường, đúng mười năm phút sau ở trước cửa kí túc 502 xuất hiện một cô nàng điển trai với kiểu tóc tomboy rực đỏ đầy nam tính.
Hẹn nhau ở cổng trường từ trước đó, trong phút chốc ba cô gái nhỏ liền xuất hiện. Vui vẻ choàng tay nhau, Kiều Thi “điển trai” chớp chớp mắt:
- “Bây giờ đi quẩy đâu thế? Lâu không có dịp, tớ liền cảm thấy tâm hồn này đang rất rạo rực.”
- “Hai bé cưng đi theo anh. Đảm bảo ngày hôm nay không nghịch ra trò về uống hai chai rượu.”
Giả vờ giở giọng dụ dỗ con gái nhà lành, Bảo Đồng nhanh chóng khiến hai cô bạn đi bên cạnh bật cười khanh khách.
Mau chóng tới chỗ Bảo Đồng miêu tả, quả thực phong cảnh ở đây cũng rất đẹp. Bãi cát trắng mềm mịn, thỉnh thoảng lại nhấp nhô trên lớp cát vài ba con sò ốc be bé đa dạng màu sắc. Cách đó không xa, là một khu rừng cây thông khá lớn. Tiếng chim chích đứng hót trên cành rồi nhanh chóng đập vội cánh bay đi khi nghe thấy tiếng động, tiếng người ở những sạp hàng bán đồ ăn vặt, đồ lưu niệm vang lên rộn rã cả một góc phố cạnh nơi đây.
Đặt balo xuống rồi cởi luôn giày đặt bên cạnh gốc cây thông gần đó, An Tuệ cùng hai cô nàng liền chân trần chạy ra bãi cát nghịch và chụp ảnh tạo dáng. Bởi nơi này mới vừa có thêm phong cảnh nên có rất nhiều dân quanh đây tìm đến thưởng thức hoặc cắm trại. Bãi cát khá đông người, chụp được một bức hình đẹp cũng rất tốn công phu.
Thấy tương đối nhàm chán, đôi mắt Kiều Thi bỗng loé lên tia sáng. Cô mỉm cười tà ác vốc nắm cát nhỏ ném vào hai đứa đang bận tự sướng đằng kia. Và một trận chiến ném cát bắt đầu, An Tuệ vừa ngoái đầu lại trêu chọc Bảo Đồng vì chạy theo cô mà ngã lăn ra vừa chạy tới bên cây thông né đạn bay tới. Trước khi đâm sầm vào một cái vật thể lạ, cô nghe thấy có tiếng Tiểu Thi gấp gáp cất cao giọng:
- “Ấy! Dừng lại, cẩn thận kẻo đ...”
Chữ “đâm” còn chưa nói ra xong, Tiểu Thi đã phải chứng kiến cảnh An Tuệ đụng phải người ta rồi ngã phịch xuống mặt đất.
An Tuệ sau giây phút ê ẩm vì vừa bị đáp đất vừa ngẩng đầu lên nhìn “vật thể lạ” cứng ngắc trước mặt. Hơi cúi người xuống nói lời xin lỗi xong, cô khẽ xoay người đi về phía hai đứa bạn. Nhưng chưa kịp cất bước, cổ tay phải kia liền bị giữ chặt lại. Cất giọng phường lưu manh, tên cô vừa đụng phải buông lời khả ố:
- “Này, cô em! Đụng vào anh xin lỗi là xong đấy hả? Thiên hạ này làm gì có chuyện đơn giản thế, đúng không mày?”
Tên côn đồ nói xong liền phanh cổ áo ra lộ vùng ngực xăm trổ những ông tướng cầm chuỳ thủ. Nói xong, hắn ta hơi hất mặt nhìn về tên đàn em đi cùng và hỏi. Thằng đàn em cũng mau chóng cười:
- “Haha, hôm nay quả nhiên đi cùng đại ca là gặp được gái đẹp. Em nói thật, nhìn bạn học xinh tươi thế này không chơi thì phí hoài cuộc đời anh ạ!”
- “Mày nói cũng đúng.”
Dứt lời, hai tên lưu manh xó chợ lia con mắt thèm gái về phía An Tuệ. Lần đầu tiên trong cuộc đời 18 năm 7 tháng bị xàm sỡ một cách dung tục, sự tức giận nhanh chóng vùi lấp cái sợ hãi ban đầu. Cô hất mạnh cái tay đang có ý định sờ soạng cằm cô, An Tuệ hét lớn:
- “Đừng tưởng chị đẹp mà dễ dãi nhé? Xin lỗi tử tế rồi thì đừng có mà được đằng chân chúng mày lân lên đằng đầu. ANH KIỀU THI ƠI!”
Cũng tại cô nãy kêu chỗ bãi cát kia nhiều người quá chụp không thoải mái và còn thêm cả chạy nhanh về phía hơi hẻo lánh này nên lúc Bảo Đồng cùng Kiều Thi hồng hộc đuổi tới thì nghe được tiếng cô hét. Kiều Thi được cha cho học võ phòng thân tử nhỏ, thấy hai tên lưu manh có ý đồ xấu với bạn liền một cước phi đến.
Kéo An Tuệ ra sau lưng cùng Bảo Đồng, Kiều Thi giương mắt lên liếc hai thằng “đầu chỉ để mọc tóc”, lạnh giọng nói:
- “Các anh đây là đang thích gây sự chú ý đấy à? Đời nhạt quá nên muốn tìm mặn đúng không?”
- “Ấy chết, đại ca! Lại thêm hai em ngon miệng nữa này. Mình quả là thanh niên số hưởng.”
Đại ca vẫn là có tố chất đại ca, cười đến lộ ra mấy cái răng ố vàng khè:
- “Sao nóng vậy em? Tí võ mèo cào của các em đây sao sánh được với bọn anh, hử?Ngoan tí nữa cho bọn anh chơi biết đâu bọn anh lại thả.”
- “Chơi cái cụ nội nhà mày!”
Không nhịn được nói tục, Kiều Thi lao vào xử đẹp một cú vào hạ thân đứa gọi là đại ca.
Tên đó liền hét lớn như heo bị chọc tiết, vừa lom khom gập người khi bị đánh bất ngờ vừa quát thằng em:
- “Mày còn đứng ngu ra đấy à? Xông lên đánh chết ba con đĩ kia cho tao, để tí nữa tao đích thân chơi nát con này. F*ck!”
Suy cho cùng sức con gái cũng có hạn, so với tên lưu manh chuyên đi đánh đấm Kiều Thi dần không chống đỡ được nữa. Bảo Đồng ngay tử lúc thấy bạn mình lao vào đánh liền chạy vội tới chỗ cây thông tìm điện thoại báo cảnh sát. Nhờ công phu hét to cả khu phố, An Tuệ vội vàng hít lấy một hơi cất cao vút giọng:
- “CÓ LƯU MANH ! CỨU BỌN CHÁU VỚIIIIII !!! MỌI NGƯỜI ƠIIIII !!”
Hơi giật mình sau tiếng hét của cô, tên lưu manh thực sự tức giận lôi con dao găm ra từ trong túi quần. Mắt thấy tên đó chuẩn bị đâm, Kiều Thi vừa né vừa cố gắng tìm đường thoát. Nhưng tay không làm sao đọ được với dao, An Tuệ không kịp nghĩ nhiều khi thấy cảnh con dao chuẩn bị đâm vào vai bạn.
Lao ra ôm lấy Kiều Thi che chở, cô nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau sắp ập đến. Hét to như thế mà người dạo chơi gần đây điếc hết rồi sao.
Updated 52 Episodes
Comments
Vị trà xanh
mọi người vô cảm hết rồi
2020-07-18
1
Hilola
danger!!
2020-06-22
5
Hạ Bảo Đồng
Haha, cùng tên với mình nè...
Duyên phận phải không ta!😌
2020-06-08
5